Đoàn Tàu Luân Hồi - Khởi Động Lại [Không Giới Hạn]

Chương 137: Chờ khởi động 3: Hiện thực



Thức dậy trong căn nhà thuê được, Ngũ Hạ Cửu thu dọn đồ đạc và đến thẳng bệnh viện lớn để gặp ông nội.

Lúc đó, các chuyên gia cho rằng phải mất khoảng một tuần nữa, kết quả hội chẩn mới có thể đưa ra kết luận chính xác. Sau đó chuyển viện lên thành phố S, tìm một căn nhà cho thuê gần đó, tính đi tính lại cũng tốn khoảng ba ngày.

Ngũ Hạ Cửu dự định đợi kết quả kiểm tra của ông nội xong thì mới nghĩ đến việc bước vào đoàn tàu luân hồi tiếp theo.

Hơn nữa, cậu cũng có thể dùng thời gian này để nghiên cứu cuốn sách "Phù lục" do đạo trưởng Trần Cảnh tặng.

Ở lại thành phố S thêm ba ngày, Phương Tử gửi một tin nhắn cho cậu - muốn hẹn gặp cậu, có thể thanh toán vé máy bay đến thành phố S cho cậu.

Lần trước trước khi tách ra, hai người đã trao đổi thông tin liên.

Ngũ Hạ Cửu đáp lại cậu ấy, nói hiện tại cậu đang ở thành phố S, gặp mặt ở đâu?

Phương Tử lập tức gửi lại một tin nhắc, cho cậu một địa chỉ.

Ngũ Hạ Cửu tìm kiếm, địa chỉ này cũng ở khu đô thị, cũng không xa lắm, thế là cậu bắt xe qua đó.

Phương Tử đã đề nghị gặp mặt cậu ở một quán cà phê mèo khá nổi tiếng.

Sau khi gặp nhau, họ tìm một chỗ hơi khuất để ngồi xuống.

Phương Tử tò mò hỏi tại sao Ngũ Hạ Cửu lại ở thành phố S, biết rồi thì khẽ gật đầu, cậu ấy không biết nhiều về các bệnh viện ở thành phố S, nên không có lời khuyên hữu ích nào.

Hai người vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì có hai con mèo đi tới cọ vào chân của Ngũ Hạ Cửu.

Ngũ Hạ Cửu vuốt ve bộ lông mềm mại của mèo, nói với Phương Tử: "Tại sao cậu lại hẹn ở đây? "

Phương Tử ghé người lên mặt bàn, hai tay chống lên mặt và thở dài: "Em đã đến một Xa Hạ Thế Giới có động vật biến dị hoá thành quỷ. Trông chúng gớm muốn chết. Vì vậy em cần gấp những con vật nhỏ bình thường để chữa trị cho cặp mắt của em.”

"Anh Cửu, mấy chú mèo con này đáng yêu quá, cho em ôm một cái đi."

Tất cả những con mèo đều chạy đến bên Ngũ Hạ Cửu, còn có một con khác nhảy thẳng vào trong lồng ngực của Ngũ Hạ Cửu, xung quanh Phương Tử thì chẳng có con nào.

Ngũ Hạ Cửu nghe vậy thì ôm lấy cục bông trong ngực đưa cho Phương Tử.

Kết quả là ngay khi cục bông mượt mà đáng yêu vừa lọt vào ngực của Phương Tử thì nó kêu “meo meo” hai tiếng, rồi quay người cào cho Phương Tử một cái rồi bỏ chạy.

Một lúc sau, nó từ từ quay trở về, nằm xuống bên cạnh chân của Ngũ Hạ Cửu liếm lông.

Phương Tử đáng thương giơ tay thổi mu bàn tay bị xước đỏ, mấy con mèo trong quán cà phê đều đã được cắt móng, tính tình ngoan ngoãn rất hiếm khi cào người.

Mu bàn tay Phương Tử chỉ đỏ lên một chút mà thôi, không bị rách da thịt.

Cậu ấy nói: "Em biết thừa từ lúc em còn nhỏ, những con vật đã không thích em rồi, và ngay cả trong Xa Hạ Thế Giới quái quỷ kia nữa, em cũng bị tấn công nhiều nhất… huhu."

Ngũ Hạ Cửu: "... Cậu cứ bình tĩnh mà nói."

Phương Tử mím môi nói: "Anh Cửu, anh không xót em sao?"

"..." Ngũ Hạ Cửu lập tức lộ ra vẻ đau răng.

Phương Tử bị chọc cười, cười dặt dẹo trên ghế sô pha.

Sau khi cà phê được mang lên, cậu nhấp một ngụm và nói: "Em đã đến hai Xa Hạ Thế Giới, một thế giới có độ nguy hiểm trung bình và một thế giới có nguy hiểm cao."

“Một là trại trẻ mồ côi, còn cái còn lại chính là Xa Hạ Thế Giới có động vật biến dị hoá thành quỷ mà em vừa kể. Cả hai đều rất thú vị và gay cấn. Em nghĩ anh chắc cũng hoàn thành một Xa Hạ Thế Giới rồi nên em mới liên hệ cho anh."

“Anh Cửu, lần này anh đến Xa Hạ Thế Giới loại nào vậy? Có vui không?"

“Xa Hạ Thế Giới lần sau chúng ta lập thành một đội đi. Đi đơn chán bỏ xừ. Một số hành khách quá ngu ngốc."

Phương Tử ghét bỏ nói.

Ngũ Hạ Cửu kể lại một cách ngắn gọn.

Phương Tử nghe xong thì mở to đôi mắt xanh lục. “Oa” một tiếng rồi nói: “Cương thi, ầy, em chưa bao giờ tận mắt thấy cương thi. Bỏ lỡ nó tiếc ghê luôn á."

Phương Tử thực sự cảm thấy đáng tiếc, không khỏi chẹp chẹp miệng, uống cà phê đắng để kìm nén chút thất vọng trong lòng.

Ầy, trước kia cậu ấy từng nghĩ rằng, nếu cương thi mà đi thi nhảy xa, chắc chắn sẽ giành được giải quán quân thế giới.

Ngũ Hạ Cửu đề cập đến ngài V.

Phương Tử “ồ” một tiếng, nói: "Có thể gặp được cũng coi như có duyên đi. Người này thì cũng không gọi là ngốc, còn có chút lòng tốt không cần thiết nữa."

“Anh Cửu, anh có muốn cùng anh ta lập đội ở thế giới tiếp theo không? "

Ngũ Hạ Cửu thản nhiên nói: "Tôi muốn chọn một Xa Hạ Thế Giới có ít hành khách cao tuổi, tốt nhất là chỉ có ba người."

Nhóm ba người bọn họ.

Cậu muốn làm thử nghiệm xem liệu cậu có thể bắt được một người nào đó hay không.

Phương Tử thì thế nào cũng được, nói rằng không có vấn đề.”

Ngũ Hạ Cửu: "Đã vậy thì, khi có thời gian tôi sẽ liên lạc với ngài V, đề cập trước ở thế giới thực, như vậy sẽ thuận tiện cho nhau hơn."

“Được.”

...

Thành phố S, ở một bên khác.

Du Trạch không hiểu lắm, anh ta tìm Thời Thương Tả hỏi: "Gần đây hình như cậu thường xuyên đi vào Xa Hạ Thế Giới, sao vậy, cuối cùng cũng chán sống, muốn đâm đầu vào chỗ chết rồi à?”

“Cậu muốn nói gì cứ việc nói thẳng, tôi có thể giúp, chỉ cần tặng đạo cụ của cậu cho tôi trước thôi.”

Du Trạch nói xong, xoa ngón tay người đàn ông khôi ngô đang ngồi sô pha trước mặt, vẻ mặt chán chường lộ ra vẻ gợi đòn.

Thời Thương Tả nghe vậy thì liếc xéo anh ta, cười như không cười: "Giờ cậu muốn chết?"

Du Trạch lập tức thu tay lại, ho khan rồi ngồi ở đối diện anh, nói: "Không có nha, tôi đang lo trước tính sau cho cậu, đúng là không biết tấm lòng của người ta."

Thời Thương Tả nghe vậy thì cười lạnh, lập tức lấy một thứ gì đó trên bàn và ném cho Du Trạch.

Du Trạch bắt lấy, sau khi nhìn thấy rõ ràng là cái gì thì nhíu mày hỏi: "Chìa khóa, tại sao cậu lại đưa cho tôi cái này?"

Thời Thương Tả nói: "Tôi đã mua lại một căn nhà khác ở thành phố S. Cậu cho người tháo dỡ và bố trí lại cho tôi. Phong cách trang trí cũng giống như căn nhà tôi đang sống."

Du Trạch chỉ vào chính mình, kỳ quái hỏi: "Tại sao lại là tôi? Cậu nhiều tiền quá không có chỗ để tiêu à? Lại còn mua lại một căn nhà?"

“Không sợ ế nhà à? Nhà ở chỗ nào, điều kiện có tốt không?"

Thời Thương Tả nói địa chỉ.

Du Trạch càng thêm nghẹn, nói: "Đây chẳng phải là khu nhà cũ ở thành phố S hay sao? Không phá bỏ được, không mới cũng không cũ, tại sao cậu lại mua nhà ở đây? "

“Tôi nghĩ là do nó gần bệnh viện trung tâm ở thành phố S, nhưng mà cậu có bị bệnh đâu, tại sao…”

“Tôi có dự tính của riêng mình.” Thời Thương Tả liếc nhìn Du Trạch, thành công khiến anh ta im lặng.

Anh nói: “Tôi không tiện ra mặt. Cậu giúp tôi tìm người tháo dỡ và sửa chữa lại. Thù lao là một đạo cụ cấp A."

“Thoả thuận thành công!” Du Trạch lập tức đồng ý.

Lợi như vậy mà không lấy thì là kẻ ngốc, đặc biệt còn là đạo cụ cấp A từ tay trái của Thời Thương Tả.

Sau khi giao dịch, Du Trạch ngay lập tức cầm chìa khoá đi làm việc.

Hiệu suất làm việc của Du Trạch rất nhanh.

Một ngày sau, khi Ngũ Hạ Cửu từ bệnh viện trở về căn nhà thuê được, cậu phát hiện nhà bên cạnh đang mở cửa, có người chuyển đồ đạc qua lại, giống như sắp bị phá bỏ, sửa chữa lại.

Cậu đứng ở cửa tò mò nhìn.

Một người đàn ông tình cờ bước ra cửa, đầu tóc bù xù, râu ria xồm xoàm, miệng ngậm điếu thuốc, đang chỉ huy công nhân vứt hết những thứ vô dụng.

Anh ta quay đầu lại thì nhìn thấy Ngũ Hạ Cửu, anh ta vô thức nở một nụ cười thân thiện.

Ngũ Hạ Cửu giật giật khóe miệng, cũng cười lại với anh ta.

Thấy vậy, nam thanh niên tiều tụy chạy đến nói: “Người anh em, cậu ở nhà bên cạnh à?”

Ngũ Hạ Cửu: "Ừm."

Cậu dừng lại một chút rồi nói: " Trước đây, hình như trước đây căn nhà này..."

Trước đây có một cặp vợ chồng già sống trong căn nhà này, và Ngũ Hạ Cửu chưa từng nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi này.

“A, căn nhà này có người mua. Người đó gần đây hơi bận nên tôi sẽ giúp người ta trang trí chút."

“Người anh em, câu tiếp theo phải nói xin lỗi rồi, quá trình trang trí có thể hơi ồn ào, xin cậu thông cảm, khoan dung chút nha, khi nào có thời gian mời cậu đi ăn tối."

Ngũ Hạ Cửu: "Không cần, các anh cứ làm việc của mình đi, tôi đi vào đây."

“Được rồi, tạm biệt người anh em nhé.” Người thanh niên, cũng chính là Du Trạch, mỉm cười vẫy tay với Ngũ Hạ Cửu.

Sau khi nhìn thấy cậu bước vào nhà bên cạnh rồi, Du Trạch đưa tay sờ gáy, tự lẩm bẩm: " Có vấn đề, nhất định là có vấn đề, hình như trước đây Thời Thương Tả có điều tra qua người này rồi, chẳng lẽ…"

Cậu ta cũng là hành khách của đoàn tàu luân hồi?

Dường như Du Trạch cảm thấy mình đã phát hiện ra điều gì đó, quay lại nhất định phải hỏi kỹ.

Đoàn tàu đầu thai có quy tắc bảo vệ - bảo vệ tuyệt đối tên thật của hành khách.

Dù trong Xa Hạ Thế Giới hay là ngoài đời thực, nếu bản thân hành khách không tự mình thông báo tên thật, kể cả khi người khác tình cờ biết được tên thật, hoặc là dùng bất kỳ biện pháp nào biết được, sau khi trở về thế giới thực hoặc tiến vào Xa Hạ Thế Giới, tên thật của hành khách sẽ được xử lý, không nhớ ra được.

Tất nhiên, họ vẫn có thể nhận ra họ bằng vẻ bề ngoài, đồng thời, những người biết trước cũng bị loại trừ.

Vậy thì, có khi Thời Thương Tả biết cậu ta.

Hành khách có thể tiến hành giao dịch với vòng tay đoàn tàu, và sau khi trả giá gấp đôi thời gian và đạo cụ, có thể nhận được số tàu hành khách đăng ký.

Nếu còn thừa một số hành khách đăng ký, họ cũng có thể chọn chuyến tàu này và cùng nhau bước vào một Xa Hạ Thế Giới.

Du Trạch không khỏi xoa xoa cằm, thầm nghĩ, chẳng lẽ là bởi vì duyên cớ của người này mà Thời Thương Tả tiến vào một Xa Hạ Thế Giới?

Chậc, rốt cuộc cậu ta muốn làm gì?

Du Trạch không thể hiểu được, anh ta liếc nhìn cánh cửa đóng kín bên cạnh rồi quay người trở về phòng.

...

Hai ngày sau, Ngũ Hạ Cửu nhận được giấy chẩn đoán từ bác sĩ chuyên khoa, kết quả là họ có thể sẽ phải tiến hành phẫu thuật cho ông, sau khi phẫu thuật, khả năng ông tỉnh lại sẽ tăng lên.

Bác sĩ lấy tờ đơn đồng ý giải phẫu ra, nói rằng Ngũ Hạ Cửu có thể về và cân nhắc trong vài ngày, dù sao thì ca mổ này vẫn có chút mạo hiểm.

Ngũ Hạ Cửu cân nhắc trong hai ngày, cuối cùng vẫn ký vào đơn đồng ý giải phẫu.

Ca phẫu thuật sẽ được tiến hành vào năm ngày sau đó.

Cậu dành thời gian hẹn ngài V và Phương Tử ra ngoài, ngài V đồng ý gặp, anh ta ở thành phố Y, cách thành phố S không xa nên đến đây bằng ô tô.

Sau khi gặp nhau, cả ba nói tên thật của họ cho nhau, ngài V tên thật là Lộ Nam, một bác sĩ phẫu thuật.

Phương Tử, trước đây học đại học ở nước ngoài, hiện đang thất nghiệp, thỉnh thoảng đến công viên giải trí để làm chút việc vặt, danh hiệu trên đoàn tàu luân hồi là “búp bê hạnh phúc”.

“Nhưng mọi người vẫn có thể gọi tôi là Tiểu Phương.” Phương Tử nheo mắt cười.

Về phần Ngũ Hạ Cửu, một người bình thường lớn lên trong một ngôi chùa nhỏ của đạo sĩ, vừa tốt nghiệp đại học và chưa có việc làm. Khi ông nội đạo trưởng Kính Chí tỉnh dậy, cậu sẽ trả lại danh hiệu “quan chủ” cho ông ấy.+++

Dịch gia: Vì để đủ bản combo cho mn cho nên mình sẽ ngắt truyện ra làm 2 phần nhé, mọi người theo dõi phần tiếp theo "Âm hôn hồi sát" của bộ truyện tại kênh của Dịch giả nhé.Nhớ ủng hộ cho team dịch thật nhiều nhé.

Cảm ơn các độc giả thân yêu nhiều nhiều ạ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.