Đoàn Tàu Luân Hồi - Khởi Động Lại [Không Giới Hạn]

Chương 57: Phần 2: Quan tài treo trong hẻm núi - Chương 12



Cuối cùng cũng không thể bàn bạc được gì về chuyện con cá này.

Đám người An Hưng, Diệp Tử đều bị chuyện xưa của giáo sư Triệu dọa cho sợ, nên cũng không dám đến gần con cá kia bước nào nữa, thậm chí cũng không nghĩ là sẽ nhìn con cá ấy thêm lần nào.

Bọn họ ngồi ở một bên đống lửa.

Tiểu Phương đẩy con cá vài cái rồi đem con cá kéo đến ném vào bên trong ngọn lửa, nháy mắt ngọn lửa chậm rãi bao trọn lấy con cá, từ từ thiêu đốt nó.

Tiểu Phương khịt khịt mũi, thầm nói: "Mùi khá thơm...."

Cậu ta lập tức đứng dậy mang giày vào, cầm theo gậy gỗ xoay tới xoay lui rồi ngồi xuống bên cạnh Ngũ Hạ Cửu, đem gậy gỗ trên tay đặt xuống mặt đất, ngẩn người nhìn ngọn lửa.

A Hữu cũng đang ngồi ở phía bên kia cạnh Ngũ Hạ Cửu.

Màn đêm dần buông xuống, bốn bề xung quanh trở nên yên tĩnh lạ thường, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách, tiếng nhánh cây bị lửa đốt cháy, làm tăng thêm sự vắng vẻ và lạnh lẽo của nơi này.

Dù sao giáo sư Triệu cũng là người lao động trí óc.

Tuy rằng thân thể cũng có rèn luyện sức khỏe, nhưng hôm nay bọn họ cũng đã đi suốt một đường lầy lội cho nên cũng tiêu hao sức lực không ít, cộng thêm việc đêm qua gặp đám rắn, cũng không ngủ được ngon.

Đêm nay sau khi dựng lại lều trại, còn làm thêm bè gỗ, giáo sư Triệu cũng đã mệt đến mức chịu không nổi, dưới sự khuyên nhủ của Đào Bân, ông ấy cũng trở về trong lều trại nghỉ ngơi.

Không bao lâu, ba cô gái cũng vào cùng một lều để ngủ.

Mà ngài V đột nhiên phát hiện A Mao vẫn luôn ngồi yên ở trên tảng đá, không nói cũng không cử động, sắc mặt cậu ấy tái nhợt, có vết ửng hồng ở hai má và chóp mũi.

Hơn nữa, cậu ấy còn nhắm mắt lại, cả người trông như đang mơ mơ màng màng.

Ngài V cảm thấy có điều gì đó không ổn, vừa bước tới sờ lên trán của A Mao, cậu ấy đúng là đã phát sốt.

Anh ta nhẹ nhàng đẩy bả vai của A Mao, trong lúc người còn đang mơ hồ, nửa tỉnh nửa mê, anh ta cố gắng hạ thấp giọng nói: "Cậu sốt rồi, vào lều nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc thật ngon là tốt lên ngay."

Chỉ đáng tiếc là bây giờ, bọn họ không có thuốc hạ sốt trong tay.

A Mao đột nhiên mở to hai mắt, dường như đã tỉnh táo lại, cậu ấy đưa tay sờ trán mình, ngây người hỏi: "Tôi, tôi sốt rồi sao?"

Ngài V nói: "Có lẽ là do bị rắn cắn, phải nhìn xem vết thương có bị nhiễm trùng không, cũng không biết vết sưng kia đã xẹp xuống chưa? Nếu không được thì phải tiếp tục thay băng."

A Mao nghe vậy vội gật đầu.

Cậu ấy kiểm tra miệng vết thương của mình, quả nhiên là vết sưng đỏ vẫn còn, thậm chí còn đang muốn lan đến những chỗ xung quanh.

Vì vậy, A Mao vội vàng đổi thảo dược mới rồi băng bó lại vết thương, sau đó đứng dậy quay trở về lều nghỉ ngơi.

Chỉ hy vọng sau khi ngủ xong, qua ngày mai vết thương sẽ nhanh chóng tốt hơn.

An Hưng cùng Diệp Tử cũng vẫn còn tỉnh táo.

Riêng về phần năm người của Lỗ Thành, ngoại trừ A Hữu đang ở bên ngoài ra, bốn người còn lại đã sớm chui vào trong lều để nghỉ ngơi rồi, A Hữu thấy vậy cũng chủ động nói buổi tối hôm nay anh ta sẽ gác đêm.

Gặp chuyện vất vả như vậy, bốn người Lỗ Thành còn không kịp vui mừng nữa chứ nói gì phản đối.

Chỉ chốc lát sau, Đào Bân cũng đi vào lều trại.

Những người khác thì ngồi ở bên ngoài, dựa vào nhau ở cạnh bên đống lửa sưởi ấm.

Đợi đến nửa đêm, bọn họ bắt đầu cũng dần không ngăn được cơn buồn ngủ ập đến, đầu của mỗi người gục lên gục xuống, ánh mắt cũng chầm chậm khép lại.

Ngũ Hạ Cửu cũng sớm cảm thấy buồn ngủ, cậu ngồi ở trên tảng đá, một tay chống đầu, ý thức nửa mê nửa tỉnh chìm vào giấc ngủ.

Cậu nhắm mắt lại, thanh âm ở bên tai đột nhiên trở nên rõ ràng hơn.

Bốn phía đều nghe được tiếng hít thở truyền đến, tiếng ai đó trằn trọc trở mình miệng còn lẩm bẩm ở trong lều, xa xa thanh âm gió thổi qua khu rừng vang lên tiếng xào xạc của lá cây, nước sông cũng theo gió mà dao động.

Đột nhiên, có một tiếng động kì lạ vang lên.

Trong phút chốc Ngũ Hạ Cửu mở to mắt, nhìn về phía bên bờ sông, nước sông lên xuống đều đặn, mặt sông cũng yên ả không có sóng, dường như mọi thứ đều rất bình thường, không có điểm nào kỳ lạ.

Lúc này, bên tai cậu lại truyền đến giọng nói:

"Cậu đang nhìn gì vậy?"

Ngũ Hạ Cửu quay đầu.

Thấy A Hữu cũng không ngủ, khuôn mặt vẫn tỉnh táo, anh ta còn khẽ cười tựa sát vào hỏi cậu:

"Mặt sông có gì đẹp sao?"

Ngũ Hạ Cửu cũng không trả lời, ở bên cạnh cậu còn có tiếng tiểu Phương vang lên:

"Quan chủ à, không có gì trên sông hết, không cần cảnh giác, cũng đừng nhìn nữa. Chúng ta mau đi ngủ đi Quan chủ, sáng mai còn phải đi sớm nữa đó."

Tiểu Phương nói xong còn ngáp thêm một cái.

Cậu ta vỗ vỗ miệng mình, đôi mắt màu xanh nheo lại, hai chân cũng nâng lên, cậu ta nghiêng đầu mình đặt lên đầu gối, cuối cùng nói với Ngũ Hạ Cửu:

"Ngủ ngon nhé, Quan chủ."

"......."

Sau đó chìm vào giấc ngủ.

Ngũ Hạ Cửu lúc này cũng thấp giọng nói:

"Không có chuyện gì, mau nghỉ ngơi đi."

A Hữu cũng nhướn nhướn mi, không thèm thắc mắc nữa.

Tiếng động ở bên phía đống lửa cũng dần yên tĩnh lại.

Trong bất giác, A Hữu cũng nhắm hai mắt lại, mà Ngũ Hạ Cửu cũng đã sớm ngủ say.

Không biết qua bao lâu, An Hưng đột nhiên bị mắc tiểu mà tỉnh lại.

Nhìn thấy mọi người đều đang ngủ, anh ta nhẹ nhàng đứng dậy, đi về phía xa để giải quyết.

Chờ khi anh ta trở về, đúng lúc anh ta đi ngang qua bờ sông, chợt thoáng thấy dưới sông có bóng người.

Nhìn kỹ lại thì đúng là có một bóng người đang đứng ở bên sông cách bờ không xa, đang cúi người, đầu cũng cúi, không biết đang làm gì.

Trong đêm tối, nước sông lạnh đến thấu xương như thế này, tại sao lại còn ở trong sông làm gì?

Giống như vừa mới tỉnh dậy cho nên vẫn còn mê man chưa tỉnh hẳn, hoặc cũng có thể bởi vì trước đó bị rắn cắn nên cơ thể có chút nóng, làm cho ý thức của anh ta cũng trở nên mơ hồ.

An Hưng vậy mà lại đi về hướng chỗ bờ sông.

Anh ta chỉ nghĩ muốn khuyên người ở trong sông mau trở về đỡ cho phải cảm lạnh rồi sinh bệnh, nơi này cũng không có thuốc uống, không cẩn thận là sẽ chết người.

Chân An Hưng cũng đã bước vào trong dòng sông, một bước, hai bước....Anh ta chậm rãi tiếp cận bóng người kia.

Nhưng càng đến gần, trong lòng An Hưng lại cảm thấy có dự cảm không tốt.

Bàn tay đang vươn ra của anh ta chợt dừng lại, vào lúc còn không biết có nên vỗ bóng người kia hay không, thì lúc này bóng người đang cúi xuống kia lại đột nhiên xoay người lại...

"Nó" có mái tóc dài, lúc này cũng đã ướt sũng dính vào trên mặt, trên cổ và người, những nơi đó không ngừng chảy nước xuống kêu tách tách rơi vào trong sông.

Nhưng kinh khủng nhất chính là khuôn mặt của "nó", khuôn mặt ấy được bao phủ bởi vảy cá màu trắng và màu đen, hai con mắt lồi ra, giống như mắt của con người cá đã chết kia.

Mà miệng của "nó" đột nhiên mở ra, bên trong là chi chít những chiếc răng vừa nhỏ vừa thưa.

Hàm răng nhọn kia trong phút chốc lại hướng về phía anh ta nhào đến cắn...

Vào lúc An Hưng còn mang theo vẻ mặt hoảng sợ, hai mắt mở to bị dọa đến mức không nói thành lời, càng không thể cử động, phía sau đột nhiên truyền đến một lực mạnh đem anh ta kéo về phía sau.

Trong nháy mắt An Hưng ngã xuống sông, nước bắn tung tóe bọt nước bao lấy khắp mặt của anh ta, tầm mắt cũng mơ hồ không thấy rõ được mọi thứ ở trước mắt mình.

Khi An Hưng hoảng hồn chưa kịp bình tĩnh mà kinh ngạc ngẩng đầu, anh ta nhìn thấy Quan chủ đang nhíu mày nhìn anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.