Đoàn Tàu Luân Hồi - Khởi Động Lại [Không Giới Hạn]

Chương 82: Phần 2: Quan tài treo trong hẻm núi - Chương 38



Cuộc hành trình diễn ra bình lặng, có vẻ như khá nhiều bộ tộc người Quán đã rời khỏi nhà vào ban đêm và đi nơi khác, giống như Đồ Lợi và Tát Ngang.

Mà bọn họ đi làm cái gì không cần nói cũng biết.

Khi sắp đến gần ngọn núi, A Hữu và Ngũ Hạ Cửu đột nhiên cùng nhìn nhau, ngay lập tức, cả hai ôm vai Tương Du và Tiểu Phương kéo vào bụi cỏ bên cạnh để trốn.

“Suỵt, đừng phát ra tiếng.” Ngũ Hạ Cửu nhỏ đến khó có thể nghe thấy nói.

Tiểu Phương và Tương Du ngậm miệng lại.

Một lúc sau, phía trước truyền đến tiếng bước chân sột soạt, giống như có người đang kéo cái gì đó về phía đây, dần dần có bóng người hiện ra, chính là hai người của bộ tộc người Quán đang kéo một cái lồng.

Bên trong cái lồng là một cái bao tải, giống như cái mà Ngũ Hạ Cửu đã nhìn thấy bên sông trước đấy.

Mà "thứ" trong bao tải thế mà lại vẫn đang không ngừng nhúc nhích.

Một người trong đám bộ tộc người Quán đá một cái, sau khi an tĩnh lại rồi mắng: "Chết tiệt, càng gần ngày đến hạn, tốc độ biến hóa của cái thứ này càng thường xuyên."

"Vừa rồi suýt nữa không kiềm chế được. Một thứ bại phẩm thấp kém suýt nữa thì cào bị thương lão tử."

Vừa nói, bộ tộc người Quán vừa sờ gáy.

Một bộ tộc người Quán khác nói: "Mau ném thứ này xuống sông, chúng ta mau trở về đi, hiện tại sông càng ngày càng nguy hiểm, thật sự không muốn làm chuyện này."

Hai bộ tộc người Quán vừa đi vừa nói chuyện, cho đến khi bóng người biến mất, đám người Ngũ Hạ Cửu mới trồi lên khỏi bụi cỏ cách đó không xa.

"Bại phẩm thấp kém..." Ngũ Hạ Cửu nhíu mày lẩm bẩm.

Lúc này, A Hữu nói: "Đi thôi, hiện tại là lúc phòng ngự của bọn họ sơ hở. Hai bộ tộc người Quán kia một lát nữa mới quay lại."

A Hữu nói xong liền dẫn đầu, Ngũ Hạ Cửu và những người khác đi theo phía sau.

Sau một thời gian, họ liền đi đến dưới một ngọn núi.

A Hữu chỉ vào một nơi không quá cao và nói: "Có nhìn thấy quan tài treo cắm một nửa vào núi chưa? Nắp quan tài mở ra, từ đó có thể dẫn đến sườn núi." "

"Một bên sườn núi mà chúng ta đến có quái ngư tồn tại."

"Để nhốt chúng vào lồng và đưa chúng ra ngoài, có một cái hang được đào theo đường chéo bên dưới quan tài treo. Quan tài treo được đặt vào phía trong để che giấu tai mắt của mọi người."

"Vừa rồi hai bộ tộc người Quán đi ra khỏi sơn động này, bên trong rất có thể sẽ có bộ tộc người Quán canh giữ."

"Nhớ kỹ, động tác nhẹ chút."

Ngũ Hạ Cửu, Tiểu Phương và Tương Du ba người gật gật đầu.

Họ đi theo sau A Hữu và tìm một chỗ để leo lên trên, may mà quan tài treo không cao, xung quanh cũng có chỗ có thể mượn lực để leo lên.

Chẳng bao lâu, họ đến chỗ quan tài treo.

A Hữu không biết làm thế nào, nhẹ nhàng đẩy nắp quan tài ra, nhưng không có phát ra tiếng động, quay đầu nhìn đám người Ngũ Hạ Cửu nói: "Các người vào trước đi."

Ngũ Hạ Cửu không chút do dự mà tiến vào trong quan tài treo trước - đuôi của quan tài kia cắm vào trong núi cũng không bịt kín, đó là một lối đi, ban đầu hẹp sau dần rộng ra.

Ngũ Hạ Cửu có thể cảm thấy có ai đó đang chui vào phía sau mình.

Hắn tiếp tục đi về phía trước, thân thể dần dần có thể thẳng, cuối cùng đi tới một đoạn mới có thể đứng lên, chung quanh tối om không có một tia sáng.

Ngay sau đó, Ngũ Hạ Cửu quay lại, một tay bật chiếc bật lửa vừa lấy từ trong túi ra, ngọn lửa thoáng chốc sáng lên, lập lòe, cậu thấy người theo sát phía sau mình là Tiểu Phương.

Tiếp theo là Tương Du, và cuối cùng là A Hữu.

A Hữu ở phía sau đóng nắp quan tài treo lại.

*

Trong nhà của Tát Ngang, An Hưng, Diệp Tử và Vũ Yến ở cùng một phòng, cả ba người ngồi trên giường, im lặng, đều không có ý muốn nói chuyện.

Diệp Tử ngồi cùng với Vũ Yến.

An Hưng ngồi trên giường kia, quay lưng về phía họ, quay mặt vào tường.

Hắn rũ vai cúi đầu, tựa hồ vẫn còn sợ hãi cùng lo lắng, không có một chút khí lực.

Quá yên tĩnh.

Diệp Tử muốn nói chuyện với ai đó.

Ngay khi cô định nói chuyện với Vũ Yến, cô liền nhìn thấy Vũ Yến đang cau mày thật chặt, sắc mặt có chút không được tốt, âm thầm "suỵt" với cô.

Ngay lập tức, Vũ Yến chỉ vào An Hưng, biểu thị rằng trạng thái của anh ta có gì đó không đúng lắm.

Diệp Tử nhìn theo hướng ngón tay của Vũ Yến, thấy An Hưng quay lưng lại với họ, nhưng vai của anh ấy bắt đầu lên từ từ run, tay anh ta dường như đang không ngừng mò mẫm tìm kiếm thứ gì đó.

Cho dù không nói, cả người cũng lộ ra một chút quái dị.

Anh ta, anh ta bị sao vậy?!

Diệp Tử mở to mắt nhìn Vũ Yến bất an.

Vũ Yến cũng sợ, nhưng rõ ràng là không thể cứ như thế này được, vì vậy cô chống lại nỗi sợ hãi của mình, đứng lên nói nhỏ: "An, An Hưng, anh có chuyện gì vậy?"

Diệp Tử cũng đứng dậy cùng Vũ Yến, theo sát cô, bất giác nuốt nước bọt.

“An Hưng?” Thấy không có phản hồi, Vũ Yến lại gọi.

Cùng lúc đó, hai người chậm rãi đi về phía An Hưng.

Vừa đến gần giường An Hưng đang ngồi, ngay lúc Vũ Yến đang định vỗ vai An Hưng, An Hưng đột nhiên quay đầu lại, nước mắt lưng tròng, giọng nói khàn khàn: "Sao, làm sao bây giờ. Tôi cũng có vảy cá trên mặt sao?! "

Tiếng hét của Vũ Yến và Diệp Tử suýt nữa thì thốt ra.

May mắn thay, bọn họ vẫn biết đang là ban đêm, xung quanh rất yên tĩnh, nếu âm thanh lớn nhất định sẽ thu hút bộ tộc người Quán khác.

Vì vậy, hai người đều lấy tay che miệng thật chặt, trong mắt kinh hãi nhìn An Hưng.

Chỉ thấy vảy cá bắt đầu mọc trên mặt An Hưng, chúng xuất hiện từng cái một, trên trán và một bên mặt.

Có vẻ như không chỉ khuôn mặt của anh ta, mà cổ và cơ thể bị che bởi cổ áo của An Hưng dường như cũng có...

Cái này, mới có một ngày, tại sao vảy cá lại mọc nhanh như vậy?

A Mao và An Hưng mọc vảy cá cùng một lúc, giờ phút này đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Đào Bân là người đầu tiên phát hiện ra điều gì không ổn, lúc này họ đang tránh bộ tộc người Quán để tìm lối đi quan tài treo.

ngài V dường như đã phát hiện được gì đó.

Vì vậy, Đào Bân muốn quay đầu lại nói với A Mao, nhưng qua khóe mắt lại thấy A Mao dường như không ngừng sờ soạng vài bộ phận trên cơ thể mình.

Khi hoàn toàn quay đầu lại, anh bị sốc trong giây lát, suýt chút nữa đã ngã xuống vách núi, may mà được Lưu Kim Hỉ kéo lại.

"A, A Mao, mặt của anh..." Đào Bân bất chấp ổn định thân thể, hít một hơi khí lạnh nói nhỏ với A Mao.

A Mao nghi hoặc "a” lên một tiếng, nói: "Tại, tại sao trên người, trên mặt tôi đều cảm thấy ngứa ngáy..."

Anh làm theo lời của Đào Bân, chạm vào khuôn mặt của mình.

Ngay lập tức, một tiếng hét kinh hãi định thốt ra, nhưng may mắn thay, Lưu Kim Hỉ, người cũng quay lại nhìn thấy, lập tức che lại.

Giữa hai người có một Đào Bân, ba thân ảnh đang bám vào vách núi, khoảng cách dưới chân không đến nửa thước, thân thể khó có thể nhúc nhích.

Lưu Kim Hỉ hít sâu một hơi, dưới đầu ngón tay cô dường như là vảy cá mọc trên mặt A Mao, đụng vào không khỏi khiến người ta cảm thấy thân thể có chút khó chịu.

Nhưng Lưu Kim Hỉ không dám buông ra, cô ấn mạnh vào mặt A Mao, ra hiệu anh im lặng.

Khi A Mao bình tĩnh lại, Lưu Kim Hỉ từ từ thả lòng bàn tay ra, sau đó âm thầm lau mạnh lòng bàn tay.

Sự thay đổi của A Mao đương nhiên được ngài V và Triệu giáo sư chú ýđến.

ngài V nén sự ngạc nhiên trong mắt, trầm giọng nói: "Xem ra tốc độ mọc vảy cá của chúng ta rõ ràng là nhanh hơn của bộ tộc người Quán. Chúng ta không thể chậm trễ hơn nữa. Chúng ta phải tìm ra thuốc thánh để suy trì xinh mệnh. "

Những nguy hiểm từ Xa Hạ Thế Giới luôn đến rất bất ngờ, có thể khiến người ta dần bị tê liệt, mất cảnh giác, đồng thời có thể mất mạng trong nháy mắt...

Có lẽ, họ mới chỉ bắt đầu thấy sự đáng sợ và nguy hiểm của Xa Hạ Thế Giới.

ngài V nắm lấy cánh tay A Mao, chỉ nói: "Nhanh, vào đi, quan tài treo trước mặt chính là thông đạo."

A Mao vẻ mặt sợ hãi gật đầu, vội vàng chui vào trong quan tài, chui vào bên trong...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.