Đoàn Tàu Thủy Tinh

Chương 4: Tai nạn



Nửa tiếng sau, cô lái xe đến một tiểu khu cũ gần trung tâm thành phố, xách mấy loại trái cây nhập mua giữa đường, bước vào một tòa chung cư cao sáu tầng trong đó.

Có vẻ như cô vô cùng quen thuộc nơi này. Sau khi lên thẳng tầng ba, sửa sang lại một chút, cô nhấn chuông cửa của một hộ trong đó.

Tiếng chuông chói tai vang lên trong nhà, vang hai lần xong, không có ai ở nhà.

Hành lang âm u tù túng, mùi bụi ẩm trôi nổi trong không khí. Chung Đình chờ vài giây, rồi cô xoay người xuống lầu.

Mưa bên ngoài rơi lớn hơn. Đầu cầu thang, một đôi vợ chồng trung niên đang vội vã chạy vào từ dưới màn mưa, cái thân hình hơi béo chặn ngay đó, ánh sáng lập tức bị che đi hơn phân nửa. Tay xách mấy túi hàng đựng đầy ắp đồ, hai người chật vật cụp ô, phủi hạt mưa trên người, lầm bầm oán trách cơn mưa to.

Sắp xếp xong, xoay người toan lên lầu, một chuỗi tiếng bước chân trên lầu truyền đến. Tiếp theo, một bóng người cao gầy xuất hiện bên cầu thang. Hành lang mờ tối, cách xa ba, bốn mét, không ai thấy rõ mặt ai.

Trong giây lát, ba người mặt đối mặt cứng đờ tại chỗ.



Trong phòng khách, người phụ nữ đưa một cốc nước nóng cho Chung Đình.

Chung Đình nói cảm ơn, nhận lấy cốc. Người phụ nữ nhìn cô, môi trên khẽ nhếch, bản thân cũng không biết cái này có tính là một nụ cười hay không. Bà kêu Chung Đình cứ tự nhiên, rồi vội vàng vào phòng, mấy giây sau trở ra, bộ dạng rất bận rộn.

Không để tâm, cô ngồi bên bàn, dùng khăn giấy khẽ lau nước mưa trên tóc, quan sát ngôi nhà này bằng ánh mắt dịu dàng. Nhà của Dương Tinh.

Hai năm trôi qua, nó gần như y hệt trước đây, lớn như bố cục, bài trí, nhỏ như món đồ trang trí bằng gỗ cạnh ti vi, cái gì cũng không thay đổi, phía sau sự không thay đổi này rõ ràng là chủ nhà đang dụng tâm duy trì.

Một lát sau, mẹ Dương vào bếp, đổi thành bố Dương xuất hiện. Tiếng nước chảy vang lên trong bếp.

“Đình Đình, gần đây cháu có khỏe không?” Bố Dương ngồi xuống trước mặt cô, cuối cùng bày ra dáng vẻ tiếp khách.

Chung Đình khẽ cười một tiếng, “Cháu rất khỏe ạ.”

Dừng một chút, cô nói, “Cháu vẫn muốn đến thăm hai bác, lễ quốc khánh cháu mới về, hôm nay chưa báo đã tới, cũng không biết hai bác có tiện không.”

Từ nhỏ đến lớn, gương mặt Chung Đình không có thay đổi gì lớn. Trong ngũ quan, mũi cô là đẹp nhất, cái mũi thẳng hiếm có ở phụ nữ, phối với đôi mắt và đôi môi không lẫn vào đâu được, hồi nhỏ thì thấy không nổi bật, sau khi trưởng thành, trải qua sự thăng cấp của trang điểm và quần áo, bỗng tăng thêm một loại khí chất xinh đẹp lạnh lùng và tao nhã.

Nhưng cô đối xử với mọi người không hề lạnh lùng, ngược lại, nụ cười thường hay xuất hiện trên gương mặt cô, đó là một nụ cười hờ hững đầy thành thục tự tin, cho người khác một cảm giác thờ ơ.

Mặc dù từ đầu đến chân cô toát ra toàn dáng vẻ cử chỉ thành thục của người trưởng thành, nhưng trong mắt bố Dương, trước sau cô vẫn là một đứa trẻ. Nhìn cô, cả trái tim và đôi mắt bố Chung đều là đứa con gái đã mất của mình.

“Vẫn còn nhớ hai bác ư, lần sau tới thì gọi điện thoại trước, nếu không như hôm nay suýt thì đi vô ích rồi.”

“Cũng may ạ, vẫn gặp được.”

Bố Dương mỉm cười, trong lúc nhất thời không biết nói tiếp cái gì, suy tư một chút mới tìm được đề tài khác, hỏi bây giờ cô vẫn ở Thượng Hải ư.

“Cháu đã về rồi ạ.” Chung Đình nói.

“Không đi nữa ư?”

“Lần này định về tự làm ạ.”

Bố Dương khựng lại, đôi môi giật giật, nói bằng giọng cảm thán, “… Về thì tốt.”

“Hồi đó muốn gọi hai đứa về hết, gần gia đình, khi ấy bố cháu với bác đều có ý này. Bây giờ Dương Tinh cũng không còn nữa, để lại bác với mẹ nó, nghỉ hưu rồi, cả ngày cũng chẳng biết làm gì.”

Năm xảy ra chuyện, họ chịu đựng nỗi đau mất con xoay trời chuyển đất, từng trút giận sang cô, một người trong cuộc. Bố mẹ Chung là bạn lâu năm mấy lần đến nhà bị từ chối hết.

Chung Đình ở nơi khác, mấy dịp lễ tết đều gọi điện thoại hỏi thăm sức khỏe họ. Từ lúc mới bắt đầu họ không nghe, đến khi nghe nhưng không nói chuyện, rồi đến mùa đông năm ngoái rốt cuộc cũng đáp lại. Chung Đình cảm giác được, vật đổi sao dời, tâm trạng họ đã thay đổi, từ từ tiếp nhận cô.

Sự thay đổi này khiến ta mừng rỡ, đồng thời cũng khiến ta buồn bã. Dường như, tất cả những cơn sóng yêu hận cuối cùng trở nên phẳng lặng trong dòng sông thời gian, người rời đi hóa thành cơn gió, bạn không nhìn thấy nó, nó đã khẽ phất qua mái tóc bạn, rồi thật sự biến mất.

“Cháu lập gia đình chưa?” Bố Dương cầm ấm nước trên bàn châm thêm nước cho cô.

Chung Đình lấy lại tinh thần, cười lắc đầu.

“Bố cháu không vội ư? Cái tính của ông ấy…” Trước khi về hưu, bố Dương làm việc ở hệ thống công vụ, năm xưa từng có khoảng thời gian ngắn làm chung với bố Chung.

“Hai ngày trước Chung Thấm vừa kết hôn, đoán chừng là vẫn chưa bận đến cháu đâu.”

Bố Dương thoáng sửng sốt, nở nụ cười, “Chung Thấm à… Không ngờ nó lập gia đình trước cháu đấy. Bây giờ nó làm ở đâu?”

“Cục du lịch ạ, hai năm trước vừa thi vào.”

Sau khi tán gẫu vài câu, quả thật không còn đề tài nữa, bố Dương dẫn Chung Đình đến phòng của Dương Tinh. Vừa đi vào, mẹ Dương ở nhà bếp gọi, ông đáp một tiếng rồi đi ra, bảo Chung Đình cứ tự nhiên.

Nhìn lướt căn phòng một vòng, Chung Đình nhìn thấy hai tấm ảnh dựng trên bàn học.

Một tấm là Dương Tinh hồi nhỏ, công viên vào mùa hạ, người chụp nhỏ xíu, gương mặt mơ hồ, kiểu tóc đầu nấm, tay vịn bụi cây thấp bên cạnh. Một tấm là sau khi lớn, bờ biển vào mùa thu, chiếc áo khoác màu sậm, mái tóc ngắn bay lên trong gió, che khuất nửa khuôn mặt tươi cười.

Nhớ đến hình ảnh họ cùng nằm bò trên mặt bàn này làm bài tập thời trung học, Chung Đình chợt cảm thấy, hai tấm ảnh này vừa giống cô ấy, vừa không giống cô ấy.

Chung Đình không ở lại nhà họ Dương lâu. Khi ra ngoài, mưa phùn vẫn dày đặc như lông trâu.

Xe cô xuyên qua phố xá sầm uất, không bật nhạc. Thờ ơ lái một mạch, xe dừng lại chỗ đèn đỏ, di động trên ghế phụ chợt đổ chuông.

Cầm lên nhìn hai giây, cô đặt bên tai.

Đầu bên kia rõ ràng không ngờ cô sẽ nhận máy nhanh như vậy, sau khi nối máy thì lại ngẩn ra. Sau tiếng hít thở hai giây, một giọng nữ giòn tan vang lên.

“Chung Đình.” Cô ấy gọi tên cô.

Cần gạt nước màu đen gạt hết nước mưa trên kính, thoáng chốc lại có hạt mưa dày rơi xuống, che khuất tầm nhìn của người trong xe.

Chung Đình nhìn phía trước, giọng nói có phần hờ hững khẽ tràn ra khỏi bờ môi: “Tìm tôi có việc ư?”

“Sao mãi không nhận điện thoại của em?”

Chung Đình không lên tiếng, đầu bên kia cũng im lặng, cứ giằng co như vậy.

Hồi lâu sau, đầu bên kia rốt cuộc lại hạ giọng, hỏi có phần thăm dò, “Có phải chị về nhà không?”

“Ừm.”

“… Không về Thượng Hải nữa?”

“Không về nữa.”

Đầu bên kia hoàn toàn yên lặng.

Đây là một cái đèn đỏ dài đằng đẵng. Ngắm nhìn đèn tín hiệu màu đỏ trên không, Chung Đình chợt muốn nói mấy câu thực tế.

“Chân Vân…”

Thế nhưng, cô vừa gọi tên cô ấy, đầu bên kia “cụp” một tiếng rồi cúp máy.

Bên tai truyền đến tiếng “tút” ngắn ngủi, Chung Đình ném điện thoại xuống ghế phụ.

Đèn xanh sáng, xe cô theo xe phía trước cùng vượt qua lằn dành cho người đi bộ, từ từ tăng tốc. Đôi mắt cô nhìn thẳng phía trước, cần gạt nước màu đen trên kính chắn gió từng cái một nhẹ nhàng mang nước mưa đi. Lái một hồi, cô chợt dang tay sang ghế phụ tìm di động, muốn gọi điện thoại lại.

Bất thình lình, một cảm giác va chạm không lớn không nhỏ chợt ập tới đầu xe.

Khẽ la một tiếng, cô đánh tay lái theo phản xạ có điều kiện, một chân phanh gấp. Người chúi về trước, giây tiếp theo, dây an toàn kéo cô về lưng ghế.

Trong lúc nhất thời, tiếng còi xe vang khắp đường, vô cùng hỗn loạn.

Mưa phùn lẳng lặng bay ngoài xe, rất nhanh, xung quanh tốp năm tốp ba người và xe dừng hết lại, ồ ạt tụ tập về phía bên phải đầu xe cô.

Hai tay Chung Đình vịn tay lái, cô ngồi cứng đờ trong xe, ánh mắt hoảng sợ.



Người cô đụng là một thanh niên chạy xe motor.

Xe motor chạy sát ở làn xe bên cạnh, xe của Chung Đình trong khi chạy bị lệch hướng, đụng phải anh ta. May mà khi đó tốc độ hai xe không nhanh, nên không gây ra thảm kịch chết người. Sau khi quần chúng báo cảnh sát, trong vòng mười lăm phút cảnh sát giao thông đến hiện trường, giữ lại xe, đi chung với cô đưa người bị thương đến bệnh viện.

Thanh niên bị gãy xương chân trái, sau khi kiểm tra đơn giản thì được đẩy vào phòng phẫu thuật. Công ty bảo hiểm ô-tô cũng cử người tới, nhân viên thấy tình hình không quá nghiêm trọng, nói đơn giản trình tự tiếp theo cho Chung Đình.

Chung Đình hơi thất thần ngồi trước phòng phẫu thuật rất lâu, sau khi tỉnh táo lại, cô xuống lầu mua nước. Trở lại, cảnh sát giao thông đang nói chuyện với một đôi nam nữ trung niên hốt hoảng chạy vội tới. Đột nhiên, mấy ánh mắt đồng loạt nhìn sang cô.

Ngay sau đó, người phụ nữ trung niên trừng mắt đi về phía cô.

Trên hành lang đầy người qua lại, người phụ nữ đến gần cô, dùng ngón tay chỉ vào cô, nói lớn: “Có phải lái xe không có mắt không? Hả? Nếu con trai tao xảy ra một chút xíu chuyện thôi thì tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày đâu! Mày đừng có hòng chạy trốn!”

Chồng bà ấy đi theo sang kéo bà: “Được rồi được rồi, được rồi…”

“Cháu xin lỗi, cháu rất xin lỗi.”

Mẹ đứa bé nóng lòng bảo vệ con, chỉ vào cô tiếp tục ầm ĩ.

Người cảnh sát phụ trách hòa giải thong thả đi tới, trầm giọng nói: “Được rồi được rồi, hai bên đều có phần trách nhiệm, đừng ồn ào ở bệnh viện nữa… Bây giờ đến đông đủ rồi, tôi nói thủ tục cho mấy anh chị một chút.”

Người cảnh sát trẻ kiểm soát được tình hình, gọi bọn họ đến sảnh chờ thang máy bên ngoài, nói cho họ biết việc xác định trách nhiệm trong vụ tai nạn, các loại giấy tờ và bằng chứng liên quan mà hai bên cần cung cấp. Bố mẹ đứa bé mấy lần ngắt lời giữa chừng, hỏi đủ kiểu bồi thường.

Sảnh chờ thang máy người qua người lại, “ting” một tiếng, một chiếc thang máy bên cạnh đến.

Cửa mở ra, đám đông bên trong tràn ra ngoài. Bố của thanh niên đứng cạnh người cảnh sát, nhìn thấy một bà cụ dẫn đầu đi ra, xa xa gọi một tiếng, “Mẹ!”

Bà cụ căn bản không nghe thấy, bước chân vội vã, sắc mặt nặng nề, xông một mạch vào trong.

Bố của thanh niên chắt lưỡi vẻ không kiên nhẫn, tiếp theo sau la lớn tiếng nữa, “Chí Bân!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.