Đoàn Tàu Thủy Tinh

Chương 43: Tôn Dung



Sau khi ngồi trong xe hơn nửa tiếng, Hà Chí Bân nổ máy.

Đèn trong tòa nhà chợt sáng lên. Trong bóng tối, ánh đèn ấm áp lờ mờ hắt ra, rọi sáng hai bóng người đi ra ngoài.

Động tác tay dừng lại, anh ngồi dựa trong xe, mặt không biểu lộ cảm xúc gì, nhìn sang.

Buổi đêm sau khi tuyết rơi yên lặng trống trải, Chung Đình tiễn Phạm Nhất Minh đến bên xe, trùm kín chiếc khăn choàng cashmere màu xanh đen trên người.

Phạm Nhất Minh nói, “Được rồi, không cần tiễn nữa đâu, mau đi về đi.”

“Làm lỡ thời gian cả đêm của anh rồi.”

“Không cần khách sáo, làm tốt buổi biểu diễn này là chuyện của mọi người mà. Mau đi lên đi.”

Để tạo đà, họ chuẩn bị làm một buổi biểu diễn trong kì nghỉ đông.

Chung Đình gật đầu, “Ừm, lái chậm một chút.”

Hai người tạm biệt nhau, Phạm Nhất Minh rời khỏi, cô xoay người lên lầu.

Con đường ẩm ướt, chiếc xe ở xa xa không bật đèn, những đống tuyết đọng chiếu rọi, cô vẫn nhìn thấy rõ. Chiếc xe đen kịt, lẳng lặng đậu bên lề đường, không có chút động tĩnh.

Cơn gió lặng lẽ thổi những giọt nước trên ngọn cây rơi xuống, âm thanh nhỏ vụn. Nhìn thẳng chiếc xe hai giây, Chung Đình đi vào hành lang.

Ánh đèn trong tòa nhà theo tiếng người sáng lên lần nữa, hắt xuống một cách hiu quạnh.

Giây phút đèn tắt, đèn trước của chiếc xe dưới tán cây chợt sáng choang, trong tiếng nổ vang phách lối của động cơ, chiếc xe lao đi.

Hạ tuần tháng Mười Hai, con trai lão Vạn đón sinh nhật, buổi tối gọi đám bạn đến nhà hàng của anh ta ăn cơm. Hà Chí Bân tặng thằng nhóc một cái máy bay điều khiển từ xa. Con trai anh ta thích lắm, không buồn ăn cơm mà cứ cắm đầu chơi ở bên cạnh. Người lớn cũng mặc kệ nó, uống rượu nói chuyện phiếm một cách tự nhiên.

Vợ lão Vạn là giáo viên Anh văn của trường trung học chuyên nghiệp thành phố, bình thường lão Vạn rất nghe lời vợ, nhưng chỉ cần ở trước mặt bạn bè, thì lần nào vợ anh ta cũng cho anh ta đủ thể diện. Ăn cơm xong, mọi người cùng giúp đứa nhỏ cầu nguyện thổi nến, rồi vợ anh ta tự lái xe chở con về trước. Trước khi đi còn dặn nhà bếp thêm mấy món nhắm cho họ.

Vợ lão Vạn vừa đi, mấy người trên bàn không một ai là không khen “chị dâu” tốt, lão Vạn nghe đến thoải mái, nhưng ngoài miệng giả vờ nói, “Tốt gì mà tốt, cũng chỉ là nuôi con được thôi…” Mấy người trên bàn cười mắng anh ta khoe khoang.

Mấy người đàn ông uống vài chén rượu thì nói chuyện không kiêng dè gì nữa, từ từ nói đến Hồ Kiều. Sau khi anh ta và Hà Chí Bân xích mích, mọi người lặng lẽ xếp hàng, vốn là một nhóm âm thầm chia làm hai phe. Không đến mức như nước với lửa, nhưng đã ít gặp gỡ nhau.

Nhắc đến anh ta ngay trước mặt Hà Chí Bân, chắc chắn không phải toàn là người nói về Hồ Kiều, từng người một mượn men rượu lật lại mấy món nợ cũ lâu năm. Nhưng người trong nhóm đều biết, Hà Chí Bân đánh Hồ Kiều vì phụ nữ, nghe nói bây giờ anh lại không yêu đương gì với người phụ nữ đó nữa, khi lén nói đến chuyện đó, nhiều người vẫn cảm thấy Hà Chí Bân làm chuyện này không đáng.

Ăn cơm xong, vừa dọn đồ ăn, bàn bài nâng lên. Lão Vạn gặp chuyện vui tinh thần thoải mái, cả đêm thắng nhiều nhất, sau khi kết thúc lại mời mấy người kia đi vào thành phố ăn khuya, tắm hơi. Ở câu lạc bộ tắm xong, anh ta đặt mấy phòng bao nhỏ cho mọi người nghỉ ngơi.

Lão Vạn và Hà Chí Bân một phòng. Hai cô bé quen biết đi vào ngâm chân, đấm lưng cho họ, khi trò chuyện giữa chừng, họ mệt đến mức không nói gì nữa. Sau khi kết thúc, mấy cô bé biết điều tắt đèn, bưng chậu đi ra ngoài.

Đến ba, bốn giờ sáng, con người ngược lại đã qua cơn buồn ngủ. Lão Vạn và Hà Chí Bân nằm trên giường, xem bộ phim Hồng Kông cũ, tán gẫu câu được câu chăng.

“Anh nghe nói mấy chú đang vay ngân hàng à? Số tiền không nhỏ?” Lão Vạn đang xem tivi.

“Ừm.” Hà Chí Bân dựa vào đầu giường, “Hơn ba triệu, vẫn đang bàn với bên ngân hàng thương mại nông thôn.”

“Không phải mới bắt đầu ư, làm lớn như vậy à?”

“Có một loại rượu vang nhập khẩu muốn tới đây, em xem thử rồi, cũng khá được, có thể làm chung.”

Là một nhãn hiệu rượu bên Hồng Kông, chuyên làm các nghiệp vụ lưu thông và vận chuyển buôn bán rượu vang nhập khẩu, đại diện cho không ít các nhãn hiệu rượu vang quốc tế, có một số thông tin bên trong. Gần đây anh mới tiếp xúc được, cảm thấy là một cơ hội tốt, nên muốn thử một lần.

Tính ra, Hà Chí Bân vừa bước vào ngành rượu, đổi thành người khác, có lẽ thiên về hướng làm gì chắc nấy hơn. Cho tới nay, anh kinh doanh chỉ có một khái niệm —— Cầu giàu sang từ trong nguy hiểm. Gặp được cơ hội tốt, tuyệt đối không thể bỏ qua.

Lão Vạn im lặng hồi lâu, dưới ánh sáng lờ mờ, anh ta bò dậy châm điếu thuốc, đưa anh một điếu, “Hãy thận trọng một chút, đừng nóng vội, cái thứ tiền này kiếm không hết đâu.”

Hà Chí Bân châm thuốc, “Trong lòng em nắm chắc.”

“Nắm chắc thì tốt…” Lão Vạn không nói thêm nữa, “Gần đây sức khỏe bà cụ thế nào?”

“Cứ vậy thôi.”

“Người già rồi thì chỉ chuyện này thôi, phận làm con cháu hiếu kính là được rồi. Khi mẹ anh mất, anh là người luôn túc trực bên cạnh bà, con người chỉ có thế, giả dối lắm…”

Hai người đàn ông rơi vào trầm tư, một hồi lâu không nói gì nữa.

Lão Vạn hỏi anh, “Sao đang tốt đẹp với Tiểu Chung lại chia tay vậy? Còn chơi chưa đủ à?”

Hà Chí Bân không lên tiếng, dựa vào giường nheo mắt nhìn màn hình.

“Anh cảm thấy cô ấy thế nào?”

Thoáng sửng sốt, lão Vạn nhìn anh, hừ cười một tiếng, dụi thuốc vào gạt tàn, nằm xuống một cách thoải mái, “Đừng hỏi anh câu này. Ôi, đừng gài bẫy anh. Nếu anh nói cái gì, sau này hai người tốt đẹp hơn nữa, thì người căm hờn chính là anh đây.”

Hà Chí Bân buông một tay bên giường, cười không thành tiếng.

Thở dài một hơi, giọng lão Vạn thoáng nghiêm túc hơn, “Có lúc làm người đừng ganh đua quá, mệt lắm. Chú xem như anh vậy, mở một nhà hàng nhỏ, sống cuộc sống êm ấm với vợ con, cũng đâu cảm thấy kém hơn ai. Làm gì cũng thế thôi, ganh đua cái là cứ mải miết theo.”

Không ai đáp lại, lão Vạn chắt lưỡi, “Ngủ rồi à?”

Hà Chí Bân “ừm” trong cổ họng một tiếng, đầy mệt mỏi.

“Nhóc con, không nói chuyện nghiêm túc với chú được mà… Ngủ đi ngủ đi…”

Lão Vạn cũng mệt rồi, xem tivi, mí mắt dần nhíu lại.

Hạ tuần tháng Mười Hai, Thành Đô tổ chức hội chợ rượu toàn quốc, Hà Chí Bân, Tôn Dung còn có hai người bán hàng trong cửa hàng cùng đi một chuyến. Thời gian ba ngày, họ không tham gia hội chợ, tới đó chỉ là để hiểu rõ giá cả thị trường, kết giao bạn bè.

Trong thời gian rảnh của lịch trình, mấy thương nhân kết bạn tham quan hết những thắng cảnh nổi tiếng của Thành Đô. Không phải lần đầu Tôn Dung đến Thành Đô, cô thích ngôi nhà cỏ của Đỗ Phủ, vào ngày thứ ba kéo mấy người Hà Chí Bân tham quan thêm lần nữa. 

Hà Chí Bân không thích, đi một hồi thì ra khỏi vườn thật sớm. Khi chờ cô, anh vét mấy cây thuốc lá Tứ Xuyên trong cửa hàng thuốc lá ở ngoài cửa.

Khi Tôn Dung đi ra, anh đang hút thuốc nói chuyện phiếm với ông chủ cửa hàng nhỏ. Khu thắng cảnh người đông nghìn nghịt, xa xa nhìn sang, cô liếc mắt là nhìn thấy anh.

Ra ngoài chuyến này, tâm trạng Tôn Dung hình như rất tốt, vào đêm trước khi đi cô uống không ít. Sau khi kết thúc, Hà Chí Bân đưa cô về phòng, vừa đặt lên giường, cô ôm lấy anh.

“Đừng đi.”

Khi say rượu người vừa nóng vừa mềm mại, cô ôm hông anh, cảm giác an toàn và cảm giác thoải mái mà sức mạnh của đàn ông mang lại tiến thẳng đến đáy lòng.

Hà Chí Bân đẩy cô ra, khi đang giãy giụa, cô chiếm lại ưu thế kéo anh về phía mình, ôm chặt hơn.

Giọng cô có phần khàn khàn, “Ở cùng em một lúc là được rồi…”

Mái tóc rối bù, phong thái cũng mất hết, cô ôm anh, đôi mắt ngấn nước, ánh mắt đau khổ, tựa như say, lại tựa như vô cùng tỉnh táo.

Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, “Có phải cảm thấy em hơi già không?”

Hà Chí Bân chống tay, ở trên người cô nâng người lên, mỉm cười, “Uống say rồi à?”

“Anh biết em không say mà.” Tôn Dung nói bằng âm bật hơi, “Thêm em không được ư?”

Lẳng lặng nhìn nhau, Hà Chí Bân thở một hơi, đứng lên khỏi người cô. Người phía dưới vẫn muốn tiếp tục dây dưa, nhưng đã không địch lại sức mạnh sau khi nghiêm túc của người đàn ông.

Đáp án rõ ràng —— Không được.

Sức nặng trên người đột nhiên biến mất, người phụ nữ nằm thẳng trên giường, nhìn trần nhà bằng vẻ mặt chán nản. Tóc tai bù xù che nửa gương mặt, ánh đèn chói mắt, cô cảm thấy mình đang trôi. Trôi nổi không có phương hướng, không có điểm cuối cùng.

Lúc này đây chắc là vừa thẹn vừa giận, mà cô chỉ mệt mỏi và chán chường.

Hà Chí Bân ngồi ở mép giường, không nhìn cô, “Chị ngủ đi, ngủ rồi tôi đi.”

Người phụ nữ không lên tiếng, một lát sau, cô nắm bàn tay gác lên giường của anh. Bàn tay người đàn ông có khớp xương rộng lớn, khô ráp sần sùi, mơ hồ truyền đến nhiệt độ cơ thể anh. Trái tim anh vừa cứng rắn vừa lạnh lẽo, chỉ cần hơi mềm lòng một chút xíu thôi là sẽ khiến người ta không có cách nào thoát khỏi.

Hà Chí Bân không rút tay ra. Nhìn hư vô trong không khí, anh lấy thuốc lá trong người, cụp mắt ngậm một điếu. Bật lửa “keng” một tiếng, anh với tay tắt đèn.

Hôm sau tỉnh lại ăn sáng ở khách sạn, Tôn Dung mặc chiếc áo khoác giả lông chồn bảo vệ môi trường, trang điểm đẹp đẽ, đầy vẻ sang trọng. Suốt quãng đường về cô giao lưu bình thường với Hà Chí Bân, giữa hai người như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.



Thời gian gần bước vào tháng Một, việc vay vốn ngân hàng mà Tôn Dung đồng ý bảo đảm không cho vay, Hà Chí Bân vội ổn định sự việc với phía đại lý rượu vang, khi gọi điện thoại tìm được cô, cô điềm tĩnh bắt anh đi một chuyến.

Tôn Dung đang tập yoga trước cửa sổ sát sàn ở phòng khách.

Người giúp việc mở cửa xong, rót cốc nước cho Hà Chí Bân, rồi đi đến hiên cửa tiếp tục làm sạch hồ cá. Tôn Dung nhìn một hồi, bảo cô ấy đi lên lầu.

Trên sofa, Tôn Dung và Hà Chí Bân cùng ngồi xuống.

Sắc mặt Hà Chí Bân không tốt lắm, anh uống hớp trà, giọng nói hờ hững, “Phía ngân hàng nói bên chị không chịu bảo đảm, nếu chị không có hứng thú với dự án này nữa, thì tôi sẽ tự làm.”

Tôn Dung mặc bộ đồ tập yoga màu tím nhạt, tóc cột thẳng lên hết, để lộ cái cổ mảnh khảnh. Ánh nắng chiếu vào, làn da cô trông rất trắng.

Mỉm cười, cô hời hợt hỏi, “Làm gì vậy, giận rồi à?”

“Tôi kêu cậu qua đây là có chuyện quan trọng hơn bàn với cậu. Không phải tôi không chịu bảo đảm giúp cậu, mà là do gần đây không tiện.”

Hà Chí Bân nhìn cô, cô có phần cảnh giác nhìn lên lầu, rồi nhìn lại anh.

“Tôi sắp ly hôn rồi.”

Tôn Dung sắp ly hôn. Yếu đuối bao nhiêu năm như vậy, bùng nổ triệt để một lần.

Đàn ông mãi mãi không nên đánh giá thấp năng lực của một người phụ nữ. Chuyện này hôm qua cô mới tìm luật sư đề cập với phía bên kia, thật ra thời gian trước đã có hành động. Bây giờ cô đã nắm giữ đầy đủ bằng chứng lạc lối của người đàn ông, toàn bộ tình hình kinh doanh của công ty Hồng Kông trong tay. Về việc phân chia tài sản, cô đã chuẩn bị xong việc chiến đấu với nhau.

Suy nghĩ xong hết thảy mọi đường lui, chỉ còn thiếu một người đồng hành.

Trong bầu không khí yên tĩnh, Tôn Dung cúi đầu mím môi, “Tôi đang tìm người đầu tư bất động sản ở Úc, đầu tư di dân.”

Ánh nắng mùa đông chiếu vào chiếc sofa màu sậm, cô bình tĩnh nhìn anh, ánh mắt mang theo lực xuyên thấu: “Chí Bân, sang đó chung với tôi đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.