Hôm đó Chung Đình đi chung với lão Vạn, ngồi hàng ghế dự thính ở phía dưới. Đồng thời bị thẩm vấn cùng anh còn có năm người khác, tất cả đều là tội hối lộ.
Bắt đầu từ khoảnh khắc anh bị áp giải ra, Chung Đình luôn nhìn anh. Thế nhưng từ đầu đến cuối, ánh mắt Hà Chí Bân không hề nhìn sang.
Giải quyết dứt khoát.
Hà Chí Bân bị xử hai năm tù có thời hạn, hưởng án treo hai năm. Trên tòa, anh từ bỏ việc kháng cáo, tuân theo xét xử.
Ở tòa án làm các thủ tục liên quan xong, Hà Chí Bân đi theo luật sư, người nhà họ Hà, lão Vạn ra ngoài. Anh đã thay đồ họ mang đến, đối với mức hình phạt này, họ dường như đã chuẩn bị sớm từ trước.
Tháng Ba mùa xuân, bầu trời xanh không thể tưởng tượng nổi, nhưng gió táp vào mặt vẫn còn hơi lạnh. Ở cửa, người nhà họ Hà, lão Vạn cảm ơn luật sư. Nhận được kết quả như vậy, mọi người đều có phần vui mừng. Cuối cùng dặn Hà Chí Bân mấy câu, luật sư cười đi trước một bước.
Họ dùng ánh mắt đưa tiễn, chỉ thấy một chiếc xe đậu dưới bậc thang cao cao, một người phụ nữ đứng bên xe. Cô mặc bộ đồ tây, kính râm màu đen trên mặt làm lớp son môi màu đỏ sậm càng thêm rực rỡ.
Nhìn thấy anh nhìn sang, cô nở nụ cười. Nụ cười ấy tự nhiên mà điềm tĩnh.
Ngược sáng, Hà Chí Bân hơi nheo mắt.
Có người vỗ vai anh, giọng nói nhẹ nhàng, “Anh đưa mọi người về, chú ngồi xe cô ấy đi. Buổi tối đã hẹn rồi, cùng sang chỗ anh ăn cơm.”
Chung Đình lái xe đưa Hà Chí Bân về nhà mình.
Dọc đường, hai người không nói câu nào. Giữa đường, cô nhìn anh trong gương chiếu hậu, anh luôn nhìn ra ngoài cửa sổ. Sau khi về, cô bảo anh tắm trước, tắm xong đi ra, họ nằm trên chiếc giường ở phòng ngủ.
Còn chưa đến trưa, rèm cửa sổ kéo kín, tia sáng lọt vào mang theo sự yên tĩnh trong trẻo của ánh nắng ban mai. Cô dựa vào lòng anh, anh ôm cô, bàn tay vô thức vuốt ve sợi tóc cô.
“Anh gầy rồi.” Chung Đình nói.
“Ừm, còn gì nữa không…”Anh uể oải đáp lời.
Bàn tay cô từ hông anh sờ một mạch lên trên, sờ đến cánh tay, cổ anh, cằm anh. Anh bắt được, cười một tiếng, nghiêng người sang chặn cô lại.
Họ khẽ cười nhìn nhau.
Nụ cười trên mặt nhạt dần, ánh mắt Hà Chí Bân trở nên nghiêm túc.
“Bán studio rồi?”
“Phải.”
Không riêng gì studio. Chỉ riêng tiền để dành của cô thì vẫn chưa đủ, trong con số kéo anh ra còn có một phần là tiền trong nhà.
“Muốn anh nợ em?” Anh nhìn thẳng vào đáy mắt cô.
“Phải.”
Đưa mắt nhìn cô thật lâu, Hà Chí Bân đột nhiên nở nụ cười, “Yêu anh như vậy ư?”
“Đúng vậy.”
Kéo cổ anh xuống, cô vuốt ve anh, hôn anh, cho đến khi tình dục tràn ngập giữa thân thể dính vào nhau, anh hôn lại cô.
Tòa án đã hủy bỏ việc đóng băng tài khoản Hà Chí Bân, phạt anh số tiền tương ứng. Mấy cửa hàng đóng hết, bất động sản trong tay anh, hàng trong kho tồn đọng bán được cũng bán. Ngoài một ít tiền mặt, anh còn giữ lại căn nhà mình ở. Trước đó sửa sang dở dang, anh lại tìm người hoàn thành, trực tiếp sang tên cho Hà Gia Tuấn.
Sau khi ra tù, anh luôn ở chung với Chung Đình, có thể nói là ngày đêm phóng túng.
Tối hôm nay, lão Vạn hẹn họ ăn cơm chung. Chung Đình tắm xong đi ra, anh đã thay áo sơ mi quần dài xong, cứ như vậy ngồi hút thuốc xuất thần trên sofa.
Cô đi sang ngồi xuống, dựa vào vai anh.
Anh cười một tiếng, ôm cô, xoa gáy cô: “Tóc ướt dựa vào người anh.”
Bữa cơm này không có người khác, chỉ có ba người họ cộng thêm vợ con lão Vạn, năm người cả thảy, ăn cơm tối trong bầu không khí hòa thuận. Hà Chí Bân và lão Vạn uống một chai rượu trắng, uống đến cuối cùng hai người đều ngà ngà say.
Hà Chí Bân nói mấy lời cảm ơn lão Vạn, lão Vạn xua tay lia lịa: “Giữa anh em không nói mấy câu này, không nói mấy câu này.”
Khi trở về, Chung Đình lái xe, trên con đường nhỏ làng quê đen kịt, tay phải sang số đột nhiên bị nắm lấy.
Cô tấp xe vào lề đường.
Con đường vào đêm khuya ở ngoại ô, tháng Ba côn trùng kêu từng hồi.
Anh nắm chặt tay cô, không nói gì. Sau khi uống rượu, lòng bàn tay anh nóng hổi, nóng đến mức khiến lòng cô sợ hãi.
Cứ như vậy yên lặng một hồi, anh nắm tay cô, châm thuốc.
“Tại sao lúc đó về Thượng Hải?” Cuối cùng anh hỏi.
Nhìn con đường phía trước được đèn xe chiếu sáng, Chung Đình nói, “Em có từng nói với anh, em bị bệnh trầm cảm hai năm không. Sau khi từ Chiết Giang về, tình trạng bệnh hơi lặp lại, nên em đi tìm bác sĩ trước đây.”
Hà Chí Bân rất bình tĩnh, “Bây giờ thế nào, khỏe chưa?”
“Không biết.” Chung Đình vịn tay lái.
Cô không biết. Nhưng trong lòng không còn sợ nữa.
“Đừng đi theo anh.” Hà Chí Bân đột nhiên nói.
Chung Đình không bất ngờ, “Tại sao?”
“Bây giờ trong tay chỉ còn lại hơn trăm ngàn, em đi theo anh sẽ không có tương lai.” Hà Chí Bân rít một hơi thuốc, “Chưa từng nghĩ sẽ đi đến bước này với em, bây giờ phải lo cho mình, còn phải lo cho em.”
Trong lòng anh vô cùng hỗn loạn. Không lo nổi.
Qua rất lâu, anh nghe thấy giọng nói hờ hững của người phụ nữ.
“Thứ mà bản thân muốn, tại sao không dám đòi. Rất nhiều lúc cơ hội chỉ có một lần, em có yêu anh hơn đi nữa thì cũng sẽ có ranh giới cuối cùng. Em để ý cái gì, không để ý cái gì, anh không hiểu sao? Có mấy lời, anh suy nghĩ kĩ rồi hãy nói.”
Nhìn cô chằm chằm một cái, Hà Chí Bân đột nhiên nở nụ cười.
Trong lòng trống rỗng, có chút cuồn cuộn, không biết là vì cái gì.
Bàn tay người phụ nữ và anh đan vào nhau, hơi ấm nơi lòng bàn tay tụ tập một chỗ. Trong chiếc xe chật hẹp, cô dựa vào người anh. Anh ôm cô.
Chung Đình nằm trên ngực anh, ngửi mùi rượu trên người anh, nghe nhịp tim của anh, “Kết hôn đi. Chúng ta sinh một đứa con, sau này có gia đình thì mọi thứ sẽ tốt hơn thôi.”
Có gia đình, mọi thứ sẽ tốt hơn.
Chúng ta đều sẽ tốt hơn.
Yên lặng một hồi, người đàn ông từ từ ôm chặt cô, vùi đầu vào ngọn tóc cô.
Cảm nhận hơi thở nặng nề của anh, Chung Đình ôm chặt anh. Ôm chặt sự không cam lòng và yếu đuối của anh.
Cô xoa đầu anh, “Hà Chí Bân, anh nghe lời đi.”
Một tuần sau, Chung Đình và Hà Chí Bân lãnh giấy chứng nhận kết hôn.
Đó là một ngày nắng, sáng sớm họ lái xe đi. Xếp hàng, kí tên, chụp ảnh, trước sau không đến một tiếng, trỏ thành vợ chồng hợp pháp.
Trước đây, Hà Chí Bân không thích ngày nắng, ánh mặt trời chói mắt, làm phiền anh ngủ. Đi ra khỏi Cục dân chính, Hà Chí Bân ôm vai Chung Đình đi về phía trước.
Ánh nắng hắt xuống từ những khe hở của cành lá vừa đâm chồi vào ngày xuân, ngược lại cũng không tệ, ấm áp.
“Em nói cho anh biết, có phải luôn muốn lừa anh nuôi em không?” Anh hỏi.
Chung Đình cười một tiếng, “Vẫn nên kiếm tiền trước đi đã rồi hãy nói.”
Buổi tối, họ cùng về đảo Giang Tâm ăn cơm, cả nhà chúc mừng cho họ. Bố Chung, Hà Chí Bân và chồng Chung Thấm chia nhau một chai rượu trắng.
Trên bàn cơm, bố Chung uống say, cứ kể chuyện mình đi lính lúc còn trẻ, cũng kể chuyện hồi nhỏ của hai chị em.
Hai chàng rể ở một bên nịnh ông, ông nói gì họ cũng cổ vũ.
Uống suốt đến mười một giờ tối, ai nấy về phòng mình nghỉ ngơi.
Ở dưới lầu giúp mẹ Chung thu dọn tàn cuộc xong, Chung Đình lên lầu.
Trong phòng không bật đèn, anh ngồi trên chiếc ghế ngoài ban công, quay lưng về phía cửa.
Cô đi tới, anh không nhúc nhích.
Anh đã tắm xong, mặc bộ đồ ngủ của bố Chung, mái tóc đang tỏa hơi nước. Ánh trăng làng quê hắt vào từ ngoài cửa sổ, miễn cưỡng hiện ra đường nét thân thể anh.
Chung Đình ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Đây là một đêm tuyệt đẹp. Cô chợt cảm thấy, nhiều năm qua đi, bất kể xảy ra chuyện gì đi nữa, thì cô vẫn sẽ nhớ một đêm này.
“Em muốn cuộc sống thế nào?” Hà Chí Bân hỏi.
Chung Đình trầm mặc rất lâu.
“Anh thì sao.” Cô nói, “Hỏi em câu khó trả lời như vậy, bản thân anh có từng nghĩ tới chưa.”
“Em không nói cho anh biết em nghĩ thế nào, thì anh làm như thế nào đây.” Giọng anh thấp hơn, “Chung Đình, em có từng nghĩ, anh có thể không cho em cuộc sống tốt đẹp được không.”
Cho đến lúc này, anh mới quay sang nhìn cô.
“Rất có thể, thua kém bố mẹ em, cũng thua kém em gái em.”
Chung Đình nhìn anh, cười một tiếng, những giọt nước mắt lấp lánh thoáng chốc dâng lên trong mắt, “Em chưa bao giờ để ý người khác nhìn em thế nào, em cũng chưa bao giờ muốn so sánh với ai cả. Hà Chí Bân, em cũng tin anh, anh sẽ cho em sống cuộc sống ngày càng tốt hơn.”
Hà Chí Bân yên lặng nhìn cô.
Anh cảm thấy anh thật sự uống say rồi, nếu không thì giờ phút này, anh sẽ không muốn rơi lệ đến như vậy.
Nở nụ cười, anh quay mặt sang, “Chung Đình, anh không để cho em thất vọng đâu.”
Khi em cô đơn vượt qua hết thảy những phong cảnh trên đường, gặp anh trên chuyến tàu của cuộc đời, có lẽ từ cái nhìn đầu tiên, chúng ta đã nhìn thấy kết quả.
Chẳng qua là những đêm tối và rạng sáng này, không thể lược bớt.
Đúng và sai, tội lỗi và trừng phạt trong những tháng năm tuổi trẻ, đều lặng lẽ tan biến như những đóa hoa dại khô héo ven đường.
Ngày 4 tháng Tư, tiết Thanh minh.
Chung Đình đi cùng Hà Chí Bân viếng mộ bà anh.
Sau khi bà qua đời, lần đầu tiên anh đi thăm bà. Bước lên từng bậc, họ dừng lại giữa một hàng bia mộ. Hà Chí Bân cúi đầu.
Trên bia là tấm ảnh chụp mấy năm trước của bà cụ, trẻ hơn trong ấn tượng của anh.
Hồi lâu sau, anh ngồi xổm xuống, dùng tay lau bụi trên tấm ảnh, không nói tiếng nào nhìn chằm chằm bức hình.
Nhìn đôi mắt hiền từ của bà cụ trên tấm ảnh, vành mắt Hà Chí Bân đỏ hoe, anh nở nụ cười.
Anh nói từ đáy lòng: Bà yên tâm, cháu không còn một mình nữa rồi.
Đặt một bó hoa cúc trắng ở trước mộ, Chung Đình đứng một bên.
Làn gió xuân mơn trớn gò má, cô ngẩng lên.
Những cây thông đầy khắp núi đồi khẽ lắc lư, tựa như linh hồn đang nhẹ giọng ngâm nga.
Bà đang nghe phải không?
Những sự không cam lòng và cô độc, mơ mộng hão huyền và yếu đuối thoáng qua trong vận mệnh ấy
Như những giọt lệ trong mưa, bông tuyết trong những áng mây, ngắn ngủi mà đau thương.
Mà anh và em, cuối cùng rồi sẽ trưởng thành,
Trong năm tháng, cuối cùng rồi sẽ ngoảnh lại tha thứ,
Tha thứ cho tất cả những nỉ non, tha thứ cho cội nguồn của sự hèn nhát,
Tha thứ cho người.
– HẾT –
————————————
Lời tác giả:
Các bạn luôn nói, đây là truyện theo hướng hiện thực.
Thật ra trước đây tôi đã xác định cho “Đoàn tàu thủy tinh” —— truyện trừu tượng làm ra vẻ. Trong lòng rất rõ ràng, truyện này không phải tất cả mọi người đều có thể tiếp nhận, nó là một tác phẩm có cảm giác xa cách.
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, khi kết thúc, Hà Chí Bân và Chung Đình mới bắt đầu yêu nhau. Hết thảy những việc trước đó chỉ là một quá trình tìm kiếm nhau, xác nhận. Độc giả muốn đọc tác phẩm tiểu thuyết ngôn tình rung động đến tâm can, có lẽ sẽ thất vọng. Nhưng tôi cũng có lòng tin, bộ phận nhỏ những người thích nó sẽ thích vô cùng.
Giống hệt như sự thiên vị tôi dành cho họ.
Khi viết “Cơn mưa”, vô số người nói, tác giả tam quan ngay thẳng. Từ cuốn này chắc các bạn nhìn ra, tác giả không có tam quan gì cả. Tôi chỉ là thích mặt khác của con người. Cái thiện thuần túy, hay cái ác thuần túy, đều sẽ phản xạ những ánh sáng rực rỡ khác biệt của nhân tính, khiến người ta suy nghĩ lại.
Viết “Đoàn tàu” rất mệt mỏi, một số thứ bên trong quá mức tinh tế, gần như phải khoét rỗng bản thân. Nó không giống “Cơn mưa”, không phải là một tác phẩm có thể khơi gợi sự đồng cảm của người khác, đối với tôi mà nói, sự tìm tòi này rất có ý nghĩa. Thử nghiệm thế này có thể là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.
Bất luận thế nào, cảm ơn sự đồng hành của các bạn. Nhiều đêm khó khăn tôi biết.
Non xanh còn mãi, nước biếc chảy hoài, giang hồ gặp lại.