Đoàn Tàu Thủy Tinh

Chương 6: Điện thoại



Đêm nay Chung Đình tắm rồi đi ngủ. Nhiều chuyện xảy ra dồn dập, sáng sớm hôm sau, cô đúng hẹn đi đến Trung tâm văn hóa thành phố.

Trưởng phòng phụ trách tiếp đón trước đây từng qua lại với bố Chung, là trưởng bối chú bác của cô, thái độ khiêm nhường.

Ý tưởng sơ bộ của cô là thuê một chỗ không lớn làm studio đàn dương cầm, chuyên phụ trách tuyển sinh tuyên truyền. Địa điểm dạy học đặt ở Trung tâm văn hóa, mở lớp định kì, thỉnh thoảng hẹn một số chuyên gia nổi tiếng mở cuộc tọa đàm, tổ chức các buổi hòa nhạc quy mô nhỏ.

Làm tốt thì sẽ là một dự án đôi bên cùng có lợi.

Hai bên giao tiếp hài hòa, buổi trưa ông trưởng phòng già kêu mấy nhân viên ăn cơm chung với cô. Buổi chiều cô lại tất bật đi kí hợp đồng thuê mặt bằng studio.

Kí hợp đồng xong đi ra, cảnh hoàng hôn đã hiện ra trước mắt. Một ngày cứ như vậy thấm thoát trôi qua. Trên đường xe tới xe đi, tựa như dòng sông đang không ngừng chảy xuôi.

Hôm nay nhiệt độ hơi giảm, cô khoác chiếc áo vest màu xám, ánh nắng buổi chiều tà chảy xuống từ giữa những ngọn cây, bóng sáng loang lổ rơi đầy cả người cô. Đứng yên dưới hàng cây ven đường một hồi, cô gọi điện thoại đến bệnh viện.

Phòng bệnh ba người, tivi đang phát phim nhiều tập, âm lượng bật rất nhỏ.

Chân Hà Gia Tuấn bó bột, treo giữa không trung, cậu đang chơi di động. Chung Đình mang trái cây và hoa tươi đi vào, già trẻ lớn bé chia ra ngồi mấy chỗ trong phòng bệnh nhìn sang phía cô. Ánh mắt thản nhiên nhìn lướt phòng bệnh một vòng, Chung Đình lịch sự gật đầu.

Bố mẹ đứa trẻ nhìn thấy là cô, nghiêm mặt, nhất thời không biết phản ứng như thế nào, không lên tiếng. Một lát sau, bà cụ cao tuổi đứng lên, nhận đồ trong tay cô, liếc nhìn chiếc ghế bên cạnh, kêu cô ngồi.

Chung Đình vẫn như bình thường, “Bà đừng khách sáo ạ, chốc lát nữa là cháu đi thôi.”

Mẹ thằng bé ngồi bên giường, liếc nhìn cô bằng vẻ chẳng vui cho lắm, “Cô tới đúng lúc đấy, hôm nay chúng tôi chờ cô mãi. Viện phí ứng trước hôm qua không đủ, hôm nay chúng tôi trả thêm một ít, biên lai ở cả đây, cô xem đi.”

Bà ta lục ra bệnh án trong túi xách, mấy tờ biên lai rời rạc kẹp trong đó, bà ta đưa hết cho Chung Đình.

Chung Đình nhận lấy, cúi đầu lật xem, không có vấn đề gì.

“Cháu không mang nhiều tiền mặt, ngày mai sẽ đem tiền tới.”

Người phụ nữ liếc nhìn cô, “Chiều mai cô tới sớm một chút.”

“Được ạ.”

Ánh mắt chuyển hướng sang thanh niên trên giường, Chung Đình nói, “Xin lỗi cậu, hôm qua đụng vào cậu, cậu cảm thấy đỡ hơn chưa?”

Hà Gia Tuấn năm nay hai mươi tuổi, vừa lên đại học, vóc dáng đã là một chàng trai, nhưng gương mặt vẫn còn vẻ ngây thơ. Chung Đình đột nhiên nói chuyện với cậu, cậu hơi ngẩn ra.

Con trai ở cái tuổi này sĩ diện hão, cậu vô thức đỏ mặt, lắc đầu, “Không sao…”

Đảo mắt, cậu hướng phía cửa kêu một tiếng, “Anh…”

Chung Đình nhìn theo cậu.

Hà Chí Bân đang bước vào cửa. Không biết là từ đâu đến, hình như vừa tắm xong, mái tóc đen ẩm ướt, làn da trông rất trắng.

“Chí Bân đến rồi.” Nhìn thấy anh, bố mẹ của thanh niên kêu lên.

Hà Chí Bân nhìn lướt qua họ bằng vẻ mặt hờ hững, nhìn thấy Chung Đình thì cũng không bất ngờ lắm, gật đầu với cô một cái.

Ngược lại ánh mắt đảo qua, liếc thấy bà cụ ngồi bên giường bệnh, sắc mặt thay đổi.

“Sao lại chạy đến nữa vậy, không phải hôm qua nói với bà ở nhà nghỉ ngơi, lớn tuổi như vậy rồi, đi đứng thuận tiện ư?” Giọng anh hơi gay gắt.

Bà cụ nhà họ Hà năm nay tám mươi, dạo trước bệnh gout phát tác, đi cũng không nổi, nằm trên giường dưỡng bệnh hơn nửa tháng. Hôm qua trong điện thoại Hà Chí Bân đặc biệt dặn bà cụ đừng có chạy đến bệnh viện nữa.

Bà cụ có vẻ hơi sợ anh, thấp giọng nói, “Bà theo chú con sang thăm, về ngay thôi mà…”

Hà Chí Bân lạnh mặt, không nói lời nào.

Tính tình anh không tốt, ai trong nhà cũng hơi sợ anh. Vừa thấy anh nổi giận, chú thím anh ở bên cạnh cũng không dám mở miệng, sợ đổ thêm dầu vào lửa. Bầu không khí cứ như vậy đóng băng, người phá vỡ sự bế tắc là hộ lý đẩy xe thức ăn vào đưa cơm, tùy tiện hỏi họ buổi tối đặt mấy phần cơm.

Thím anh nhìn Hà Chí Bân, nhân cơ hội đổi đề tài, “Chí Bân, cháu yên tâm đi, lát nữa bà đi chung với thím, tối nay chú cháu ở đây canh đêm. Mọi người ăn cơm xong là đi ngay, cháu ở đây ăn cơm tối chung với bọn thím nhé.”

“Mọi người ăn đi, tôi còn có việc…”

Thoáng trầm mặc, anh lại nhìn lướt qua bà cụ, “Cháu đưa bà về, hay bà về chung với họ?”

Chú anh ở bên cạnh vội lên tiếng, “Thôi, cháu về trước đi, cháu làm việc của cháu, lát nữa để Ái Cầm đón xe đưa bà về…”

Bà cụ cũng nói theo con trai, “Lát nữa bà đi, con đi đi, dọc đường lái xe chậm một chút.”

Người phụ nữ trả tiền cơm cho hộ lý, cầm hộp cơm. Mùi thơm của thức ăn lan ra trong phòng bệnh không thông thoáng, mùi hơi khó chịu.

Cuối cùng Hà Chí Bân liếc nhìn Hà Gia Tuấn trên giường bệnh, “Chơi điện thoại ít một chút.”

Hà Gia Tuấn nghe lời đáp một tiếng.

Anh nói đi là đi, từ đầu đến cuối xuất hiện năm phút.

Sau khi anh đi, bầu không khí trong phòng bệnh dịu lại, Chung Đình cũng tạm biệt rồi rời khỏi. Khi ra ngoài, người đàn ông vẫn đang chờ thang máy ở sảnh.

Tiếng giày cao gót dừng lại bên cạnh, người đàn ông hỏi, “Đến thế nào?”

Chung Đình nhìn thẳng cánh cửa thang máy, “Đón xe.”

“Về nhà ư?”

“Ừm.”

“Đi theo tôi đi, tiễn cô.”

Chung Đình mỉm cười, “Được.”

Sau khi lên xe, một hồi lâu không có ai nói chuyện, sau khi nghe nhạc một đoạn đường, tâm trạng Hà Chí Bân hình như tốt hơn một chút, anh đột nhiên hỏi, “Cô từ Thượng Hải tới ư?”

Ánh mắt cô nhìn anh mang theo vẻ thắc mắc.

“Cô có biển số Thượng Hải.”

Không ngờ anh chú ý tới biển số xe cô, Chung Đình nói, “Trước đây làm ở bên đó mấy năm, vừa mới về.”

“Về làm nghề gì?”

“Dạy đàn dương cầm.”

“Giáo viên đàn dương cầm?”

Khi đang nói chuyện, ánh mắt anh vô thức nhìn lướt qua hai bàn tay đặt trên đầu gối của cô. Ánh sáng lờ mờ, không thấy rõ gì cả, chỉ cảm thấy tay cô quả thật rất thon dài.

“Không phải giáo viên, tôi chỉ kinh doanh, kiếm tiền thôi.”

Chung Đình hỏi, “Anh thì sao? Làm nghề gì?”

“Cũng kinh doanh nhỏ thôi, sản phẩm dành cho người lớn.”

Cô theo lời anh nói nhìn về phía anh, “Đặc biệt vậy ư, kiếm tiền được không?”

Hà Chí Bân nghiêng mặt liếc cô một cái, khẽ cười.

“Cũng không tệ lắm.”

Những tòa nhà san sát nhau bao quanh con đường, ánh sáng lập lòe mơ hồ của đèn neon lướt từng hồi qua trần xe, bên trong khi sáng khi tối. Hai người nói chuyện câu được câu chăng, thấm thoát đã đến nơi.

Giống như hôm qua, Hà Chí Bân vẫn đưa cô đến dưới lầu.

Chung Đình nói cảm ơn rồi xuống xe, vẻ mặt anh thản nhiên, ở trong xe gật đầu tạm biệt cô.

Về đến nhà, Chung Đình lấy chai nước khoáng trong tủ lạnh, vừa uống vừa đi ra ban công.

Ánh mắt lẳng lặng nhìn xuống, dưới màn đêm, đèn sau đỏ tươi sáng rực của chiếc Mercedes kia vẫn ở tại chỗ.

Trong khoảng thời gian ngắn, Chung Đình không suy nghĩ gì cả, cánh tay gác trên ban công, cứ như vậy lẳng lặng nhìn.

Di động trên bệ cửa sổ chợt rung lên, cô cúi đầu, một dãy số lạ.

Nối máy, ánh mắt xuyên qua bóng tối, đặt vào chiếc xe ấy.

Đầu bên kia vang lên giọng nam có phần xa lạ: “A lô, Chung Đình sao? Anh là Cao Dương đây.”

Chung Đình thu ánh mắt từ dưới lầu, điều chỉnh suy nghĩ, từ ban công đi về phòng.

“Cao Dương, chào anh.”

Cú điện thoại này tuy bất ngờ, nhưng mục đích của Cao Dương vẫn khiến Chung Đình hơi cảm động. Anh ấy biết cô xảy ra tai nạn, đặc biệt hỏi cô có cần giúp đỡ gì không. Hà Chí Bân là ông chủ của Cao Dương, anh ấy muốn giúp họ hòa giải từ bên trong.

Chung Đình cảm ơn anh ấy, Cao Dương ở đầu bên kia cười, “Ôi, không có gì đâu, mọi người là người nhà cả mà, có gì cần anh giúp thì em cứ gọi cho anh.”

Trước khi cúp điện thoại, Chung Đình dặn, “Đúng rồi Cao Dương, ở nhà tốt nhất đừng nhắc đến chuyện này, em vừa về, không muốn mọi người ở dưới quê lo lắng quá.”

“Được được, anh biết rồi,” Cao Dương đồng ý, “Em ngủ sớm chút đi.”

Cúp điện thoại xong, cởi từng món đồ trên người, Chung Đình lấy đồ ngủ trong tủ quần áo. Liếc nhìn về phía ban công, cô đi đến toilet.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.