Đoán Thiên Mệnh

Chương 116



“Đương nhiên là có thể chứ!”

Tiểu phượng hoàng thấy tôi nghi ngờ thì tỏ ra vô cùng bất mãn:

“Nếu em không mang anh bay lên được thì là do anh quá nặng, hiểu không?”

Tôi cứng họng, chuyện này thì có liên quan gì đến tôi?

Có điều tiểu phượng hoàng như thế này, cũng chỉ cao như đứa bé 7-8 tuổi, nếu sải hết cánh ra thì có thể rộng khoảng 3 met, thêm việc con bé là phượng hoàng, nếu thật sự phải mang tôi chạy thoát thì có lẽ là có thể nhưng chắc không bay được lâu.

“Nhưng mà em sẽ không ghét bỏ anh đâu, anh cũng đừng giảm cân. Hiện tại anh đang rất tốt, vẫn phải ăn nhiều một chút, có thể mập thêm một chút là tốt nhất.” Tiểu phượng hoàng nói.

“Ăn nhiều như em sao?” Tôi hỏi.

“Ừm, đúng rồi.”

“Anh không có tiền để mà ăn nhiều như em.” Tôi nói.

“Thế thì em chia cho anh một nửa, em ăn ít đi một chút, anh ăn nhiều thêm một chút.” Con bé nghĩ một lát rồi đáp lại.

“Nhưng đều là tiền của anh mà…”

“Em biết, nhưng mà em đói, anh không thể ngược đãi em được, không đủ ăn em sẽ không lớn nổi.”

Cuối cùng tiểu phượng hoàng nhỏ giọng nói:

“Em còn gọi bao nhiêu là nói, em chia cho anh một nữa, như vậy vẫn không được sao?”

Tôi lắc đầu, con bé oán giận nhìn nhìn tôi:

“Thế thì anh để em đói chết đi, em không ăn nữa.”

Tôi cười rồi hỏi con bé thật sự không ăn sao.

Tiểu phượng hoàng chán nản lắc đầu, nhỏ giọng nói tiếp:

“Không phải, anh để em đói, em sẽ đau lòng lắm đấy, anh không thể ngược đãi em được!”

Tôi xoa đầu tiểu phượng hoàng một chút, con bé liền nháy mắt với tôi một cái. Lúc này Trương Nhẫn đã đi tới, trong tay cầm một chiếc hộp nhỏ. Tôi ngửi thấy mùi hương của đan dược, có lẽ đây chính là loại mà tôi cần, nghĩ đến đó, trái tim tôi đập nhanh hơn một chút.

“Lý tiên sinh, mời nhận lấy. Chiều mai cậu có thể tự đến đây hoặc tôi sẽ đi đón cậu, cậu sắp xếp sao cũng được.” Trương Nhẫn cười cười nói rồi đưa chiếc hộp cho tôi.

Lúc anh ta nói chuyện, ánh mắt luôn luôn nhìn vào chiếc hộp, có chút không nỡ đưa cho tôi. Xem ra nếu không phải anh ta tự biết bản thân không có khả năng nâng cao đạo hạnh hơn nữa thì có lẽ sau khi nhận được viên đan dược này anh ta đã ăn nó rồi.

Tôi nhận lấy chiếc hộp rồi mở ra xem, bên trong là 1 viên đan to cỡ một quả nhãn, nằm rất ngat ngắn, có màu giống như Đương Quy (một vị thuốc Đông y). Tiểu Phượng hoàng bên cạnh khẽ gật đầu một cái, viên đan này không có vấn đề gì. Tôi nhìn xong thì đóng hộp lại như cũ, hỏi Trương Nhẫn rằng anh ta sao lại tin tưởng tôi như vậy. Anh ta cười nói:

“Mặc dù tôi không nhìn thấu được Lý tiên sinh nhưng chiếu theo ngũ quan của cậu thì cậu không phải loại người đó cho nên tôi rất tin tưởng nơi cậu.”

Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta một cái, chẳng trách anh ta lại có thể trở thành quản lí, chủ quản ở đây, người này thật quyết đoán! Suy cho cùng thì viên đan này cũng có giá mấy chục vạn, tôi cầm lấy rồi cao chạy xa bay, anh ta muốn tìm tôi cũng không phải dễ, vậy mà anh ta lại có thể “rộng lượng” như vậy. Đúng là làm tôi phải nhìn bằng cặp mắt khác.

Đương nhiên anh ta cũng nói đúng, tôi không phải loại người nói lời không biết giữ lời. Tôi nói với anh ta rằng chiều mai tôi nhất định sẽ đến.

“Vậy tôi sẽ đợi cậu.” Trương Nhẫn nói.

Tôi đưa tiểu phượng hoàng đi khỏi cửa hàng, việc lấy đan dược thật có thể nói dễ như trở bàn tay vì vậy hiện tại việc của tôi là xem xem tối nay có thể đột phá trở thành đoán mệnh sư cấp 3 không.

Giờ cũng đã đến trưa rồi nên tôi đưa tiểu phượng hoàng ra ngoài tìm một nơi ăn trưa, lần này con bé gọi món vô cùng cẩn thận. Tôi bèn bảo, chỉ cần con bé bằng lòng, tôi sẽ nuôi nó cả đời, nó có thể ăn bất cứ thứ gì nó muốn. Nghe tôi nói xong, tiểu phượng hoàng vô cùng ngạc nhiên, sau đó vui vẻ gọi thêm một đống thức ăn, sau đó mới nói với tôi:

“Nhưng mà em có thể ăn cho anh sập nhà đấy.”

“Vậy á, thế thì lúc nãy coi như anh chưa nói gì đi.”

“Không được, đừng có mà nói lời nuốt lời, dù sao em cũng nhớ hết những lời anh vừa nói rồi.” Tiểu phượng hoàng nghiêm túc nói.

Tôi cười nhẹ rồi gật đầu.

Ăn xong chúng tôi lại tìm một căn trọ mới. Tiểu phượng hoàng vừa vào trong đã ngoan ngoãn không nói một lời, lẳng lặng nằm trên sô pha. Tôi ngồi thẳng người, lấy viên đan dược ra để chuẩn bị ăn. Tiểu phượng hoàng bỗng nói:

“Anh chắc chắn chứ? Nếu không có tác dụng, em lại cho anh thêm 1 giọt máu nữa.”

Tôi lắc đầu, chắc chắn hay không thì tôi cũng không thể lấy thêm một giọt máu nào nữa, máu của phượng hoàng không phải loại bình thường, là huyết tinh, chứa rất nhiều năng lượng. Vậy nên khi tôi lấy đi một giọt, có thể tưởng tượng con bé sẽ như thế nào rồi.

“Ừ, dù sao nếu anh cần thì cứ nói với em.” Tiểu phượng hoàng gật đầu.

Tôi nói với tiểu phượng hoàng rằng nếu đến trưa mai tôi vẫn chưa dậy thì con bé phải gọi tôi, nếu đầu óc mơ hồ, không tỉnh nổi thì chắc chắn không ổn, bởi dù sao cũng đã đồng ý với người ta rồi thì nhất định phải làm được.

“Được, em sẽ gọi anh.... Không cần nghi ngờ em đâu, em không ngủ quên đâu, thật đấy.” Con bé thề thốt.

Nhìn nó nghiêm túc như vậy, tôi đương nhiên sẽ tin lời rồi.

Sau khi nuốt viên đan kia, tôi nhắm mắt lại cảm nhận, nó có vị hơi đắng, viên đan đi xuống bụng tôi làm bụng tôi nóng bừng lên. Vốn dĩ lần trước ăn huyết phượng, tương khí trong cơ thể đã được bổ sung vô cùng đầy đủ rồi nên lần này khi viên đan kia đi vào bụng, tôi có cảm giác vô cùng khó tả, cả người nóng rực như đi vào sa mạc vậy.

Tôi nỗ lực hấp thụ dược tính của viên đan này, căn bản là không dám tỉnh lại, sợ tôi sẽ lãng phí mất. Viên đan này không phải lúc nào cũng tìm được, không phải nơi nào cũng có.

Hiện tại cả người tôi nóng rực nhưng bỗng có một làn gió nhẹ thổi qua, giống như trước mặt tôi có một chiếc quạt vậy, làm tôi có chút khó chịu, cũng có chút cảm giác như gió xuân lượt qua.

Tôi lấy lại tinh thần, khống chế tương khí trong cơ thể, có cảm giác như chúng đang chuyển động...

Không biết đã qua bao lâu, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng có người gọi tôi. Vừa mở mặt ra đã thấy tiểu phượng hoàng nghiêm túc đứng trước mặt tôi:

“Đến lúc rồi, anh nói buổi trưa hôm sau phải gọi anh dậy, giờ là buổi trưa hôm sau rồi đó.”

Tôi gật đầu.

“Anh sao rồi?” Tiểu phượng hoàng hỏi.

Cơ thể tôi đã hấp thụ hết viên đan đó rồi nhưng có lẽ trước đó tôi vừa dùng huyết phượng đột phá rồi nên giờ vẫn chưa thể vượt qua cấp 3. Nghe tôi nói như vậy, tiểu phượng hoàng gật đầu:

“Vậy em giúp anh là được.”

Tôi vẫn chưa hiểu con bé nói giúp tôi là có ý gì. Tiểu phượng hoàng thôi vào người tôi một cái, có chút dễ chịu, cũng có chút ấm áp. Sau đó tôi có một cảm giác vô cùng kì lạ, giống như cơ thể đột nhiên bị bóp nghẹt một cái sau đó là vô cùng dễ chịu. Bức màn ngăn cách tôi với đoán mệnh sư cấp 3 đã bị phá vỡ.

Giờ, tôi chính là một đoán mệnh sư cấp 3.

Khi nãy tiểu phượng hoàng thổi vào người tôi thứ khí gì vậy? Tương khí trong cơ thể con bé hay là gì? Tôi kinh ngạc, vội hỏi con bé nhưng nó lại che miệng ngáp một cái thật to, như thể sau khi thổi một luồng hơi vào tôi đã kiệt sức:

“Em muốn đi ngủ, em buồn ngủ rồi.”

“Thế em ngủ đi.” Tôi vội nói, trong lòng vô cùng cảm động.

Vì giúp tôi mà tiểu phượng hoàng mất rất nhiều linh khí, bị kiệt sức....

“Đừng bỏ lại, đừng để em một mình trong khách sạn này, em muốn đi cùng anh.” Con bé nói.

Tôi nói tất nhiên sẽ không để con bé ở đây rồi. Dù khách sạn thì cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì nhưng tôi không yên tâm.

Con bé nói xong thì thiếp đi như không thể gượng được nữa. Tôi bé con bé lên, định cho con bé ngủ trên giường cho dễ chịu, nhưng khi tôi vừa đặt nó xuống giường, nó bám chặt lấy tôi, nói:

“Đừng đặt em xuống, em không còn khí lực nữa, em buồn ngủ lắm, phải ngủ một giấc thật dài, em sợ.”

Tôi bèn bảo tôi đặt nó xuống ngủ rồi tôi sẽ đi dọn dẹp một chút, sau đó sẽ đưa con bé đi cùng. Con bé “ừ” muốn tiếng rồi ngoan ngoãn năm xuống, ngủ thiếp đi.

Tôi nhìn tiểu phượng hoàng một chút, lại xoa đầu con bé một chút rồi mới quay đi dọn dẹp. Sau cùng thì bế con bé ra ngoài.

Tôi bắt xem trực tiếp đến phố cổ nọ, vào cửa hàng hôm qua tôi đến, Trương Nhẫn đã đứng ngoài cửa đợi tôi tự lúc nào. Sau khi nhìn thấy tôi, anh ta lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, thậm chí là kinh hoàng. Có lẽ là anh ta một chút cũng không nhìn thấu được tôi nữa, anh ta biết tôi còn vượt qua cả giới hạn mà viên đan mang lại.

Nhưng nếu không có tiểu phượng hoàng thì ít nhất phải mất 10 ngày nữa tôi mới được như vậy, không phải một sớm một chiều mà thành được.

“Tiềm lực của Lý tiên sinh thật đáng kinh ngạc.” Trương Nhẫn ngưỡng mộ nói.

Tôi không nói gì, chỉ cười khổ.

“Mà, em gái cậu sao vậy?” Anh ta tò mò nhìn tiểu phượng hoàng sau lưng tôi đang ngủ say như chết.

Bảo sao con bé sợ, nếu lúc này có người bắt nó đi, nó cũng không chống cự được. Tôi bèn nói rằng tối qua con bé chơi điện thoại đến đêm nên giờ mới ngủ đến như vậy.

“Trẻ con là vậy mà, nhà tôi cũng hay chơi điện thoại đến tận 11, 12 giờ đêm, tôi bị làm phiền muốn chết, hazz.” Trương Nhẫn bất lực nói.

Tôi không nói gì, tôi biết tiểu phượng hoàng không chơi điện thoại, điện thoại con bé còn không có thì chơi kiểu gì. Con bé vì giúp tôi mà mới thành ra thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.