Đoán Thiên Mệnh

Chương 135



Nghe Hồ Thanh Từ nói vậy, tôi lập tức trầm mặc. Tôi cũng không phải loại người bằng lòng tâng bốc kẻ khác. Bảo tôi đi nịnh bợ thần sông?? Tôi phải bất lực đến mức nào mới làm điều này chứ?

"Tôi...tôi không làm được." Tôi lắc đầu nói.

"Dù sao ta cũng đã nói rồi, cô ta rất keo kiệt. Cậu mới vừa nói một tháng nữa cậu phải lên tới đoán mệnh sư cấp 5. Giờ biện pháp trực tiếp nhất, nhanh nhất chính là nịnh nọt cô ta để cô ta giúp cậu." Hồ Thanh Từ nói.

Tôi cạn lời, hỏi Hồ Thanh Từ xem cô ta có thể sẽ vì thứ gì mà đi nịnh nọt thần sông?

Hồ Thanh Từ lập tức lắc đầu: "Đương nhiên là không bao giờ. Bảo ta đi nịnh nọt cô ta? Cậu không thấy tính khí nóng nảy của cô ta sao? Ta không chịu được, ta thà chết cũng không cầu xin cô ta..."

Cô ta nói như vậy tôi thực sự tin rồi. Tôi cười gượng nhìn cô ta, tôi cũng sẽ không, huống chi tôi căn bản còn không phải loại người thích xu nịnh.

Hồ Thanh Từ đảo mắt:

"Cậu không giống ta, quan hệ ta và cô ta không tốt, nếu ta yêu cầu cô ta, cô ta căn bản sẽ không thèm để ý. Ngược lại, nếu cô ta cầu xin ta, ta cũng sẽ không thèm để ý, thậm chí còn cười nhạo cô ta. Còn nữa, cậu thật sự không biết nịnh nọt sao? Ai mà tin nổi? Đoán mệnh sư các người rất biết ăn nói, nịnh nọt một chút không phải như hạ bút thành văn hay sao?"

Tôi lắc đầu:

"Tôi..."

"Đừng nói nữa, tự cậu nghĩ đi. Dù sao cô ta là thần một sông lớn như vậy, cậu nịnh nọt cô ta, dù không giúp gì được cho đạo hạnh hiện tại của cậu, nhưng về sau với cậu có thể sẽ có lợi. Nói gì thì nói, hiện cô ta cũng chính là một trong tứ thần ở dương gian." Hồ Thanh Từ nghiêm túc nói.

Tôi trầm mặc, lời Hồ Thanh Từ nói vẫn có đạo lý. Ít nhất là làm người quen của thần sông vẫn tốt hơn là làm kẻ thù nhiều. Tôi bèn hỏi cô ta rằng, thế tôi lấy lòng cô ta có được không. Dù sao Hồ Thanh Từ và mẹ tôi cùng là trưởng bối của tôi, vãn bối làm hài lòng trưởng bối cũng phải thôi.

Tuy nhiên Hồ Thanh Từ lập tức lắc đầu:

"Không được, ta không chấp nhận."

"Vậy thần sông có chấp nhận không?" Tôi hỏi.

"Không chắc, nhưng cậu cũng chỉ có thế. Được rồi, những gì cần nói ta đã nói, ta và thi hoàng còn có chuyện khác cần nói, cậu đi ra ngoài đi...Khoan đã, cẩn thận thi hoàng, hắn ta muốn giết cậu." Hồ Thanh Từ nhắc nhở.

Tôi gật đầu, tôi chắc chắn là biết điều này rồi. Xem ra vừa tránh khỏi hà bá một kiếp, bây giờ tôi lại dựng cho mình một tử kiếp khác. Hồ Thanh Từ nói như vậy, tôi chỉ đành ra ngoài. Hà bá liếc nhìn Hồ Thanh Từ, không nói gì rồi cũng bước ra ngoài.

Hiện tại chuẩn bị xuống núi rồi, vừa nãy có thể thắng, tôi cũng coi như hoàn toàn yên tâm. Mặc dù chỉ biết rằng nữ thi tự mình trốn thoát, nhưng cũng có thu hoạch không ngờ đến, chính là lời Hồ Thanh Từ nói. Trong tay thần sông có thứ giúp tôi nâng cao đạo hạnh. Nhưng mà Hồ Thanh Từ bảo tôi đi lấy lòng cô ta, đừng nói lấy lòng, cho dù hiện tại tôi quỳ xuống cầu xin cô ta, cô ta cũng sẽ không cho tôi ấy chứ. Biện pháp duy nhất chính là giao dịch, nói chuyện với cô ta. Dù sao tuổi thọ cô ta cũng không còn nhiều lắm, nếu như đạo hạnh của tôi tăng lên, có phải có thể giúp được cô ta nhiều không? Chưa biết chừng còn có thể giúp cô ta tìm được phương pháp kéo dài tuổi thọ.

Tôi theo cô ta xuống núi, lên núi mất hai ngày hai đêm, xuống núi mất một ngày một đêm, nếu không phải do tôi không ngừng vận khí làm đôi chân giảm bớt đau nhức thì tôi căn bản không thể đi xuống được.

Lần nữa lên xe, đầu tôi choáng luôn rồi. Thần sông lên xe liền bật máy lái đi. Tôi xem cháo nấm trong xe, ôi hỏng mất rồi, trong lòng có chút tiếc nuối nhưng cũng chỉ có thể bỏ đi.

Hà bá liếc nhìn bát cháo nấm bên ngoài.

"Ừm, cái đó, ý kiến của tôi bây giờ cô có nghe theo nữa không?" Tôi hỏi.

Hà bá nhìn tôi qua gương chiếu hậu, dù sao giao kèo với cô ta, cô ta sẽ hết sức tuân thủ lời hứa. Cô ta không nói gì, tôi nhẹ nhàng thở phào.

Tôi nói:

"Ý kiến đầu tiên tôi khuyên cô là làm một cái giao dịch với tôi."

"Giao dịch? Cậu có thể làm giao dịch gì?"

"Tôi có thể giúp cô thêm nữa, nhưng mà..."

"Hồ Thanh Từ dạy cậu?" Hà bá nói.

Tôi lắc đầu, không phải, tôi nói Hồ Thanh Từ bảo tôi nịnh nọt cô ta, thần sông sửng sốt:

"Chủ ý tệ thật."

"Đạo hạnh của tôi tăng lên, với cô mà nói cũng có chỗ tốt, có thể giúp cô tính toán nhiều thứ hơn..."

Tôi nói rất nhiều, cũng đã nói hết những gì có thể nói.

"Đạo hạnh của cậu tăng lên, ích lợi đối với ta không coi là nhiều, nhưng đối với cậu thì rất nhiều." Hà bánghe xong thì nói.

"Là chúng ta giúp đỡ lẫn nhau."

"Cậu cảm thấy ta sẽ làm cho một người đã từng là kẻ thù của ta trở lên mạnh hơn à?"

Câu hỏi này tôi trả lời mà không cần suy nghĩ. Tôi nói hai chúng tôi bây giờ không tính là kẻ thù, cho dù tôi thành đoán mệnh sư cấp 10 cũng sẽ không làm gì cô ta.

"Cho dù cậu có thành đoán mệnh sư cấp 10 ta cũng sẽ không sợ." Hà bá nói, ngữ khí lạnh nhạt.

Tôi cứng họng:

"Cô không sợ? Vậy mà còn nói không muốn làm cho tôi trở lên mạnh hơn?"

"Sợ và không muốn là hai chuyện khác nhau. Còn nữa, ta ghét tranh luận với người khác." Hà bá liếc tôi một cái.

Tôi bất lực, nói như vậy cũng không được. Không còn cách nào, tôi chỉ có thể ôm một tia hy vọng nói:

"Vậy đề nghị này của tôi, cô có nghe theo không?"

"Không nghe." Cô ta lắc đầu.

Điều này làm tôi thật sự không biết nói gì, chỉ có thể vô thức hỏi:

"Đề nghị này của tôi, “làm phiền” cô nghe theo được không?"

Tôi chỉ có thể chịu thua, một tháng trở thành đoán mệnh sư cấp 5, cái này chỉ có thể dựa vào cô ta. Nếu không những phương pháp khác chỉ có thể giúp tôi trở thành đoán mệnh sư cấp 4, không thể lên được cấp 5. Trong Trường Giang có nhiều bảo bối, không biết cô ta thu thập được thứ gì rồi. Đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nhưng tôi sẽ không cúi đầu xu nịnh.

Hà bá nhìn tôi qua kính chiếu hậu:

"Có thể cân nhắc."

Tôi lập tức thở phào. Quả nhiên hoàng đế trong sông như cô ta, kẻ khác phải nhượng bộ mới có tác dụng, tôi căn bản cũng chẳng có sức lực mà cứng rắn. Cô ta nói như vậy làm tôi an tâm hẳn, tôi mệt mỏi nhắm hai mắt lại. Mấy ngày không được ngủ, cuối cùng cũng có thể ngủ ngon rồi.

Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, sau khi cảm thấy khỏe lại, tôi mơ màng mở mắt, phát hiện bản thân vẫn còn ở trong xe, nhưng lại có gió. Tôi xuống xe nhìn, hóa ra là chúng tôi đang ở trên phà.

Hà bá đây là muốn về nhà sao? Tôi vô cùng ngạc nhiên, cô ta muốn giúp tôi tăng đạo hạnh, để có thể tới giúp cô ta nhanh hơn sao. Tôi nghĩ, nếu như tôi không đề cập tới cái này, cô ta vì tuổi thọ của mình, chắc đến 6-7 phần cũng sẽ chủ động cho tôi bảo vật để nâng cao đạo hạnh rồi đến giúp cô ta.

Tôi thật không còn lời nào để nói với bản thân, chính do tôi thiếu kiên nhẫn. Đáng ra nên để cô ta chủ động đem bảo vật tới tăng đạo hạnh cho tôi chứ, giờ lại thành tôi xuống nước với cô ta trước...

Tôi bỗng thấy hơi đói bụng, mấy ngày rồi chưa ăn cơm. Tôi nhìn hà bá đang lái thuyền, liền cắn răng hỏi cô ta có gì ăn không? Cô ta nhìn tôi chẳng nói gì.

Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể tự mình làm. Trên thuyền không có lao, tôi phải tìm dây thừng buộc kiếm gỗ đào lại, sau đó chuẩn bị đâm mấy con cá để ăn. Khi tôi đang chuẩn bị làm như vậy, hà bá đang lái thuyền tự nhiên nói:

"Đừng để ta phát hiện cậu đâm cá có trứng."

Tôi im lặng, tôi làm sao phân biệt được? Nhìn thấy còn phải xem đâu là đực đâu là cái? Sau đó mới đâm? Cá đã sớm chạy mất tiêu rồi. Tôi lẩm bẩm.

"Không phải là cô không quản chuyện sông Trường Giang sao?"

"Ai nói ta không quản?" Hà bá hỏi lại.

Tôi nói đều như vậy cả thôi, ánh mắt cô ta không có thay đổi gì.

Tôi lười đến mức không thèm để ý đến cô ta nữa, lúc trước còn cảm thấy đi theo cô ta có thể “sửa mái nhà dột”, biến bản thân trở thành phú ông. Bây giờ nhìn lại, không đói bụng chết cũng coi như tốt lắm rồi.

Tôi đâm được một con cá, rất béo, là cá trắm đen khoảng 2-3 cân. Con cá này bị tôi kéo lên, nó giãy dụa kịch liệt, nhưng giống như nhìn thấy hà bá nên lập tức không dám nhúc nhích, cứ để mặc tôi chém giết. Trên thuyền không có nguyên liệu gì, chỉ có thể cho vài nồi nước nấu chin lên. Tôi đói bụng mấy ngày rồi nên không để ý mấy vấn đề này nữa? Nấu xong, tôi cảm giác như không thể chờ đợi được nữa mà muốn ăn luôn. Tôi hỏi hà bá có muốn ăn không? Cô ta nói:

"Cậu ăn cá của ta, còn hỏi ta có muốn ăn hay không?"

Tôi xấu hổ, tôi cũng không còn cách nào mà. Tôi chỉ có thể bưng một bát canh cá cho cô ta, cô ta không cần, tôi nói lần trước không phải cô ta cũng đã uống canh tôi nấu rồi sao?

Hà bá lập tức nheo mắt: "Cậu còn dám nhắc tới lần trước?"

Lầm trước tôi cho cô ta uống, sau khi tỉnh lại, cô ta lại nôn ra. Tính tình kia tôi cảm nhận được.

"Lần này không cho cô nôn ra."

Tôi đặt trước mặt cô ta rồi tự mình ăn hết. Thật sự là quá đói, sau khi ăn xong, tôi mới xem như lấy lại sức lực, nhìn mọi vật đều rõ ràng. Cũng không biết là cô ta đã lái bao lâu, nhưng tôi đã nhìn thấy ở đằng xa trông giống như là chỗ động phủ của cô ta vậy. Trong lòng cảm khái, lần trước tới đây cùng cô ta chém chém giết giết, lần này lại rõ ràng là quan hệ hợp tác.

Nhưng tôi rất mong chờ, cô ta có cái gì mà có thể làm tăng đạo hạnh của tôi lên? Tôi quay đầu nhìn cô ta, phát hiện cô ta đang uống canh cá, chắc là cũng đói bụng. Tôi cũng vô cùng hiếu kỳ, cô ta ăn cá từ sông của chính mình, không biết là có cảm giác gì nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.