Đoán Thiên Mệnh

Chương 19-20



Điều này tạm thời tôi không thể phán đoán được, mẹ tôi nói rồi, không được tin ai, vậy thì tôi nhất định sẽ không tin 1 ai cả. Còn như người với yêu quái, tôi cũng không phân biệt được. Chỉ là người tên Dương Siêu này, ông ta lại có thể không phải là người, thật sự làm tôi kinh ngạc. Nhưng dù sao đạo pháp của ông ta rất cao siêu, không phải là người thì làm sao có thể sử dụng đạo pháp được chứ! Quá vô lí!

Tôi cảm thấy kì quái, không nhịn được lại lén lôi kính ra chiếu vào ông ta 1 lần nữa, vết thương trên cổ ông ta vẫn chưa chuyển sang màu đen, tức là không có xác chết. Với lại tôi nhìn lại lần nữa, mới phát hiện ra trên cổ ông ta có 1 lá bùa trong suốt, có lẽ là dùng để che vết thương, nói cách khác giống như ông ta sắp chết. Vậy rốt cuộc ông ta là người sống hay người chết? Điều này tôi không thật sự không rõ, nếu có mẹ tôi ở đây, bà ấy chắc chắn có có thể phân biệt được. Tôi bất giác thở dài, không biết giờ mẹ sao rồi, trong lòng tôi rất lo lắng.

Nhưng nói thật, nhìn bộ dạng Dương Siêu trong kính chiếu yêu làm cho người ta có chút sợ hãi. Xem ra các mánh khóe của đạo pháp vô cùng kì lạ nhưng lại rất phát triển. Trên cổ ông ta có vết thương lớn như vậy, hẳn là vô cùng khó chịu, nhưng mặt ông ta không hề đổi sắc. Tôi đột nhiên đồng cảm với ông ta, trong chốc lát đã dùng 1 kiếm giết chết bạch thỏ, lại còn muốn giết mả mẹ tôi. Hừ.

Tôi thấy Dương Siêu sắp mở mắt, tôi vội cất kính chiếu yêu đi, vờ như không biết chuyện gì. Nếu ông ta phát hiện ra, tôi không biết phải giải thích như thế nào nữa. Tôi vừa dùng kính chiếu yêu nhìn tướng mặt ông ta, điều này không ổn cho lắm. Kính chiếu yêu này không phải là kính lúp của thầy bói chúng tôi, kính lúp của chúng tôi chẳng có tác dụng gì cả. Thế nhưng hành động vô tình vừa rồi của tôi cho tôi biết Dương Siêu khả năng không phải là người.

Ông ta mở mắt rồi nhìn tôi 1 cái, có lẽ là nhìn thấy sắc mặt tôi không được tốt, bèn lộ ra 1 vẻ mặt kì quái. Tôi cũng không thay đổi sắc mặt mình, chỉ là không biết rốt cuộc ông ta là người tốt hay người xấu. Dương Siêu cũng không nhìn tôi thêm, vì lúc này ông ta vừa bắn ra 1 tia phép làm cho bụi cỏ có động tĩnh. Từ trong bụi cỏ hiện ra 1 đôi mắt đen như trân châu trong trà sữa ( đoạn này tác giả miêu tả mắt buồn cười quá mn thông cảm), cỡ bằng hột nhãn, đó là mắt của 1 con chuột. Tôi hơi sợ hãi, sao lại có con chuột to như vậy.

Bỗng có tiếng sột soạt, chủ nhân của đôi mắt này bò ra, đó đúng là 1 con chuột rất to, to hơn cả 1 con mèo, cái đuôi nó to cỡ cánh tay trẻ sơ sinh, trần trụi, đong đưa trên mặt đất, nhìn không khác gì 1 con rắn, làm người ta nổi cả da gà. Đây chính là thần núi ở đây sao? Tôi đang phân vân thì chợt nhớ đến lời lão Lưu nói, cẩn thận với lũ chuột. Tôi lập tức lộ ra vẻ cảnh giác.

Mà hình như con chuột này biết tôi, nó dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào tôi mấy giây, trong đôi mắt kia hình như đang chứa đựng ý đồ xấu nào đó. Có lẽ nó biết tôi, dù tôi lên núi không nhiều nhưng sống ở đây nhiều năm như vậy, thêm việc mẹ tôi… nó chắc chắn từng gặp tôi rồi, nhưng tôi chưa thấy nó bao giờ. Nó nhìn tôi rồi lại nhìn Dương Siêu, khịt khịt mũi, lộ ra vẻ ngập ngừng, miệng thốt ra từng từ ngắt quãng, không trôi chảy, như người học ngôn ngữ nước ngoài, nói không rõ:

“Ngươi, ngươi là…”

“Ngươi là thần núi?” Dương Siêu dùng vẻ mặt không cảm xúc nói.

“Ta, nhà ta…gia chủ của ta, mới là…” Con chuột lắc đầu.

Tôi hiểu rồi, chuột đều cùng 1 ổ, nghĩa là lão đại của nó là thần núi, nhưng lão Lưu dặn tôi phải cẩn thận với lũ chuột, tôi đương nhiên vẫn còn nhớ. Nhưng đạo hạnh của con chuột này rõ ràng là cao hơn con thỏ trắng hôm qua, vì nó có thể nói được, dù không rõ ràng cho lắm. Nhưng khả năng nói là 1 tiêu chuẩn quan trọng của 1 con vật để thành tinh.

“Đưa ta đi gặp nó.” Dương Siêu nói.

“Có thể, không đúng, ngươi, pháp khí, kiếm xoan đào trên người ngươi, tất cả đều phải đưa cho ta.” Con chuột kia nói.

Dương Siêu cau mày nhìn con chuột lớn này 1 cái, lấy toàn bộ 1 đống lộn xộn pháp khí trong người ra. Con chuột dùng 2 chân trước cầm lấy, vẻ vô cùng hài lòng rooid bắt đầu dẫn đường, trông cứ như vị vua đi tuần núi. Thân hình mập mạp núng nính đi như người, nói thật là trông hơi buồn cười. Tôi bí mật quan sát Dương Siêu, khuôn mặt ông ta vẫn vô cảm nhưng tôi vẫn nhớ lời lão Lưu nói, bất giác đi cách xa ông ta 1 chút.

Con chuột béo phì này dẫn đường, đưa chúng tôi trèo đèo lội núi khoảng 2 tiếng thì dừng lại trước 1 hang động dưới vách đá. Không có dấu vết con người ở đây, nếu không có người dẫn đường thì khả năng không tìm nổi nơi này.

“Bên trong.” Con chuột nói.

Dương Siêu gật đầu rồi đi vào trong trước, tôi đương nhiên đi theo sau, nhưng con chuột này lai ngăn tôi lại.

“Vũ khí.”

Tôi nói tôi không mang theo vũ khí gì, con chuột này đi vòng quanh tôi mấy vòng rồi mới ậm ừ:

“Không được, làm càn, nếu không, mẹ, ngươi, cũng, không cứu được ngươi.”

Nghe nó nói vậy tôi cũng không lấy làm ngạc nhiên, vốn dĩ ngày m3 hàng tháng mẹ tôi đều lên núi, chắc chắn đều quen biết cả.

Con chuột béo phì này tiếp tục dẫn đường, tôi đi theo sau, khi bước vào có 1 mùi rất khó tả, thối khủng khiếp, cứ như nhà vệ sinh 10 năm không dọn, tôi đã bịt mũi lại rồi mà mắt cũng cay xè. Thế mà sắc mặt Dương Siêu không đổi, tôi có chút khâm phục ông ta rồi, có lẽ ông ta thường xuyên tiếp xúc với những tinh quái này. Nhưng mà tôi thật sự cạn lời, mẹ tôi cũng là tinh quái mà sao bà lại yêu thích sự sạch sẽ đến vậy, trên người bà không có 1 chút mùi khác thường nào, chỉ có mùi của người phụ nữ hiền lành, đức hạnh mà thôi. Mà thần núi này sao lại hôi thối như vậy, thần núi này không chú ý đến bề ngoài hay sao? Điều này làm tôi mở rộng tầm mắt rồi, tôi cũng không nói gì nhiều vì cử chỉ che mũi thể hiện sự ghê tởm của tôi đã thu hút sự chú ý của chuột béo, nó quay lại trừng mắt nhìn tôi.

Tất nhiên, tôi chẳng thèm nhìn nó.

Rất nhanh chúng tôi đã vào sâu bên trong hang động. Điều khiến tôi ngạc nhiên nhất là bên trong trang bị đầy đủ tiện nghi, cảm giác như có 3 phòng ngủ, 1 phòng khách trong thành phố. Vật dụng trong nhà có đầy đủ từ bàn ghế, nồi niêu, nhưng đều là đồ cũ, như mới tìm được từ bãi rác, chất thành đống trong hang, có 1 lũ chuột béo nữa, đếm không xuể, làm cho cái hang lớn này có vẻ như hơi chật.

Còn có 1 cậu bé khoảng 12-13 tuổi, trông tướng mạo rất khó coi, ngồi trên chiếc ghê sofa, dùng đôi mắt thâm nhìn chúng tôi. Đây là thần núi sao? Cậu ta đã giết chết Trương Trường Sinh và lão Lưu. Bị cậu ta nhìn chằm chằm như vậy, sống lưng tôi hơi lạnh, dường như cậu ta chưa hoàn toàn biết thành hình người vì trong miệng vẫn còn 2 chiếc răng cửa to đùng che được cả môi dưới, có lẽ dùng để đào đất cũng được. Người có mắt nhìn vừa nhìn 1 cái đã biết đây không phải là người rồi.

Khoảng cách chênh lệch lớn quá, mẹ tôi cũng thành tinh nhưng biến thành người như người bình thường. Còn cậu ta? Nhìn thoáng qua thôi cũng biết không phải người.

“Tìm ta có việc gì?” Cậu ta nói, phát âm không chuẩn nhưng giọng nói rất mạch lạc.

“Ngươi là thần núi?” Dương Siêu hỏi.

“Đúng, ta chính là thần núi, ngươi muốn làm gì?” Cậu ta nheo mắt lại.

“Không có gì.”

Dương Siêu nói xong thì trực tiếp nhắm mắt lại. Tôi hơi ngạc nhiên, rốt cuộc ông ta đến đây làm gì mà đến 1 câu hỏi cũng chẳng hỏi nữa. Bầu không khí có chút quỷ dị. Cậu ta nhíu mày, nhìn Dương Siêu mấy giây rồi quay sang nhìn tôi, mắt càng nheo lại.

“Bà ấy, không biết ngươi đến tìm ta?” Giọng nói cậu ta có chút cân nhắc.

Tôi lắc đầu nói là bà ấy không biết rồi tiến lại gần:

“Tôi muốn cậu nói cho tôi biết nơi ở của mẹ tôi trên núi.

Mục đích của tôi sắp đạt được rồi!

“Bà ấy, nơi bà ấy sống rất bí ẩn, ta cũng chưa từng đi đến, nhưng mà ta có thể nói với cậu, cậu cúi đầu xuống thấp 1 chút.” Cậu ta nói, chiếc răng to màu vàng hơi chuyển động.

Tôi hơi do dự, cúi đầu xuống 1 chút, cậu ta nói vào tai tôi:

“Ngươi trả lời câu hỏi của ta trước đã.”

Tôi gật đầu rồi nói có thể, đây là hành động trao đổi.

“Ngươi đã nhìn thấy bản thể của bà ấy chưa?” Cậu ta hỏi.

Bản thể của mẹ tôi? Tôi đương nhiên chưa từng thấy, bởi vì trong hai ngày nay tôi mới biết rằng bà ấy không phải là người, còn những lúc khác thì tôi đâu có chú ý mấy thứ này làm gì? Lại càng không suy nghĩ bản thể gì gì đó?

Tôi lắc đầu, có điều người này hỏi như vậy, lẽ nào là vì dù là thần núi, cậu ta cũng không biết bản thể của mẹ tôi là gì?

Điều này làm cho tôi cảm thấy kinh ngạc, là do đạo hạnh của mẹ tôi cao hơn cậu ta hay sao? Nhưng mà Dương Siêu nói mẹ tôi còn không vượt qua được lôi kiếp, đạo hạnh căn bản là không cao. Có khả năng là vào mỗi ngày mùng ba hàng tháng mẹ tôi lên núi, tìm một chỗ nào đó không ai thấy, rồi hiện ra nguyên hình, cậu ta là thần núi cai quản một phương, sao lại không biết? Giống như trưởng thôn mà không biết người trong thôn mình là nam hay là nữ, chuyện này có bình thường chút nào không? Chắc chắn là không bình thường.

Tôi nhất thời có chút cảnh giác, tiếng Lão Lưu lần nữa lại vang lên bên tai tôi: “Cẩn thận với lũ chuột.”

Tôi lùi về sau một bước. "Cậu chưa từng nhìn thấy?"

"Ta đương nhiên muốn thấy, nhưng mà bà ta rất nhút nhát, xưa nay đều không lộ ra nguyên hình trong mắt của người khác bao giờ. Mới bắt đầu, ta cho rằng bà ta là thỏ, cho nên mang cà rốt ra dụ nhưng bà ta lại không ăn, sau đó ta mang thịt ra nhưng bà ta cũng không cần, bà ta dịu ngoan như thỏ nhưng tâm lại độc như rắn, có nhiều tính cách như thế, rốt cuộc bản thể của bà ta là thứ gì?"

Lúc cậu ta nói chuyện để lộ ra hai cái răng to ố vàng, tôi có ảo giác giống như mình có thể thấy được vài tia máu trong kẽ răng con chuột này, giống như là lúc cắn đứt cổ người ta đã lưu lại vậy. Điều này làm cho sống lưng tôi càng thêm lạnh lẽo.

Thỏ dịu ngoan, tôi có thể cảm giác được, thế nhưng tàn nhẫn như rắn độc, tôi không có cảm nhận được chút nào, có lẽ là do mẹ tôi khá trầm tính, chưa bao giờ nổi giận.

Mà thật ra tôi cũng có thể biết, vì trong tay tôi có kính chiếu yêu Dương Siêu đưa, chỉ cần chiếu một cái là có thể biết bản thể mẹ tôi là gì, chỉ là tôi chiếu như vậy, không tin mẹ tôi như vậy, mẹ nuôi tôi hơn mười năm vì thế nếu tôi dùng kính chiếu yêu để xem bản thể của bà, nhất định bà sẽ rất đau lòng.

Tôi không muốn nhiều lời nữa. "Mẹ tôi đang ở chỗ nào? Tôi muốn đi tìm bà ấy."

"Tìm bà ta? Bây giờ tự bảo vệ bản thân đã khó rồi." Cậu ta khẽ nở nụ cười lạnh lùng.

"Tự bảo vệ bản thân cũng khó?" Tôi theo bản năng mà nhìn về Dương Siêu đứng cách đó không xa, ý của cậu ta là nói Dương Siêu?

"Đúng, tự bảo vệ bản thân cũng khó!"

Nghe cậu ta nói như vậy, Tôi trong lòng thầm cảnh giác càng hơn nữa. Tôi hỏi nó rốt cuộc thì mẹ tôi đang ở đâu? Cậu ta nhún vai một cái không nói, dùng thái độ cười như không cười mà nhìn tôi.

Thật ra lúc tôi mới nhìn thấy cậu ta, tôi cũng đã muốn xem tướng cậu ta, trên mặt cậu ta chắc chắn sẽ có chuyện tôi muốn biết, nhưng mà cậu ta lại là tinh quái, tôi rất khó để có thể nhìn ra được, trừ phi chủ động phối hợp với tôi, loại bỏ hết yêu khí trên mặt, như vậy tôi mới có thể thực sự nhìn ra.

Điều này làm cho khó tôi, làm sao để cậu ta có thể chủ động phối hợp với tôi đây? Tôi do dự một chút hỏi.

"Cậu tên là gì?"

Cậu ta hơi nhướng mày, "Hừ, ngươi hỏi để làm gì?"

Đương nhiên là tôi không muốn biết tên của cậu ta, tôi chỉ muốn biết ý đồ cậu ta mà thôi, xem bói ngoại trừ xem tướng, xem chỉ tay, còn có khí toán và tự toán.

Nếu xem tướng không thể thực hiện được, vậy tôi chỉ có thể dùng phương pháp khác vậy, giờ tôi muốn dùng tự toán, có điều tự toán là phải lấy từ đầu tiên từ trong lòng nói ra, từ này nhất định phải là từ cố ý nghĩ tới mới có thể làm tự toán. Lúc tôi hỏi tên của cậu ta, cậu ta có chút tức giận, hừ một tiếng, vậy tôi là có thể dùng cái từ "Hừ" này, miễn cưỡng coi như là một chữ.

"Cậu muốn hỏi tôi những vấn đề khác không?" Tôi nhìn cậu ta chậm rãi nói.

Dương Siêu đừng cách đó không xa lộ ra một tia kinh ngạc, nhìn tôi.

"Hừ, ngay cả bản thể của bà ta là gì ngươi cũng không biết, ta còn có vấn đề gì có thể hỏi ngươi được sao?" Lông mày của cậu ta nhếch lên một cái phản đối.

"Cậu mới vừa nói một chữ Hừ, trong bói toán của chúng tôi có thể dùng tự toán để xem, "Hừ", có thể tách ra thành "Khẩu" và "Hanh"*, lấy khẩu là lưỡi, cho thấy rõ cậu có chuyện gì đó muốn nói với tôi, nói gì cơ? Chắc chắn không phải nói với tôi chuyện của tôi rồi, mà là nói về cậu, cậu muốn tôi xem tướng cho cậu." Tôi chậm rãi nói ra.

*哼: “口”,“亨”

"Nói tiếp." Cậu ta có 1 chút thay đổi sắc mặt.

"Tiếp theo, chữ "Hanh" có ý to lớn, thuận lợi, cho thấy rõ cậu muốn làm chuyện lớn, muốn thay đổi tình hình hiện tại của bản thân, chỉ tiếc."

"Đáng tiếc cái gì?" Cậu ta hơi nhướng mày, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào tôi.

"Hanh cùng khẩu tụ lại cùng nhau." Tôi lắc đầu.

"Là có ý gì?" Cậu ta đứng lên khỏi chiếc ghế sofa rách nát.

"Bởi vì dựa theo chữ "Hừ", khẩu ở mặt trước, hanh ở phía sau, trong miệng có hỏa, thuận lợi đằng sau sẽ bị hỏa thiêu đốt, thậm chí là ăn mất, vì lẽ đó, ý nghĩ thay đổi hiện trạng, muốn làm to của cậu không thể thành, lấy giỏ trúc múc nước, dã tràng se cát, không thể thành được." Tôi nói tiếp.

Đây là do tự toán cho tôi thấy, chính là thay đổi hiện trạng, thực ra cái này tôi chỉ hơi chạm đến mà thôi, cũng không rõ ràng cho lắm.

Bởi vì "Hanh" (亨), nói thế nào nhỉ, và "Hưởng" (享) trong hưởng thụ so sánh, thiếu một nét "Nhất" (一), hưởng thụ là sau khi làm xong chuyện, càng nói rõ chuyện này của cậu ta không thể thành, bởi vì khuyết một nét "Nhất" (一).

Như vậy vì sao chuyện lại không thể thành? Là bởi vì phía dưới "Hanh" (亨) không có "Nhất" (一), cũng chính là không có "Tử" (子), tử tức là người, người quan trọng nhất chính là "Nhất", cũng chính là "Tâm" (心) mà không có, như vậy chuyện này làm sao mà thành được?

Còn nữa, cậu ta làm chuyện không tốt, bởi vì "Tâm" (心) không có, cậu ta vì thay đổi hiện trạng mà làm chuyện xấu.

"Ta dùng giỏ trúc múc nước, công dã tràng? Hừ, buồn cười! Ngươi có biết ta đã làm gì không? Ta đưa bà ta…” Cậu ta bị những lời này của tôi làm cho tức giận, hoàn toàn không khống chế được những gì muốn nói gì đó, nhưng đúng lúc này, đột nhiên tôi nghe thấy Dương Siêu lạnh lùng nói.

"Không nói nữa."

Đột nhiên một tiếng hét thảm vang lên, tôi nhất thời cả kinh, phát sinh chuyện gì sao?

Tôi quay đầu lại xem, phát hiện Dương Siêu ngón tay bấm quyết, sử dụng đạo thuật, triệu kiếm gỗ đào của ông ta về, kiếm gỗ đào chém đứt con chuột mập mạp dẫn đường lúc nãy, nó kêu thảm thiết, sợ hãi chạy trốn, nhưng mà Dương Siêu không cho nó thời gian trốn, dùng tốc độ của tia chớp, một chiêu kiếm trực tiếp đâm vào con chuột mập mạp này một nhát. Nó rên rỉ, co quắp ngã trên mặt đất, rất nhanh đã tắt thở.

Tôi bị hành động đột ngột của Dương Siêu làm kinh hãi, nhưng đồng thời lại cảm thấy ông ta không làm sai.

"Ngươi dám giết con ta?" Giọng nói căm hận vang lên, toàn bộ những con chuột khác trong sơn động nhất thời hoang mang chạy trốn bốn phía, loạn đến không chịu được.

"Chuột thành hoạ, ông trời đều muốn tiêu diệt các ngươi, sao lại để 1 con chuột làm thần núi được chứ? Như thế không phải trên núi này nuôi chuột thành họa hay sao? Thứ khác còn có đường sống sao? Ngươi cho rằng lẽ thường này ta không biết hay sao? thần núi thật sự ở đâu? Có phải ấn thần núi đã xảy ra vấn đề rồi không?" Dương Siêu tay cầm kiếm gỗ đào, vẻ mặt lạnh lẽo.

Con mắt cậu trai kia đầy oán hận, "Ngươi tới đây làm gì? Rốt cuộc ngươi là ai."

"Bên dưới ngọn núi có nhiều chuyện mất kiểm soát, nhất định là do ấn thần núi gặp vấn đề, nói, có phải là ấn thần núi bị ngươi trộm đi rồi không?" Dương Siêu lạnh lùng hỏi.

Tôi nhất thời bừng tỉnh, chẳng trách mới vừa nãy lúc tôi phân tích, nhìn ra nó làm chuyện gì đó không tốt, hóa ra là nó lén trộm đi ấn thần núi, khả năng là sau khi trộm về, buổi tối nó ngủ say, hoặc là có thể lúc nó không ở đây, Lão Lưu uống rượu say lơ ngơ đi vào, mơ hồ tỉnh lại, cho nên mới thuận lợi mang được ấn thần núi đi.

Cậu ta không nghĩ tới xảy ra chuyện như vậy, càng không nghĩ tới ấn thần núi sẽ bị Lão Lưu bán với giá ba trăm đồng, càng thêm không nghĩ tới còn có thể bị Trương Trường Sinh làm vỡ. Nó thẹn quá giận nên mới giết chết Trương Trường Sinh, cũng giết Lão Lưu, vì lẽ đó trước khi Lão Lưu đi đến âm tào địa phủ, mới nói với tôi rằng cẩn thận với lũ chuột, Lão Lưu nhìn thấy thứ cắn chết ông ta chính là một con chuột lớn.

Nó muốn thay đổi hiện trạng, muốn soán vị làm thần núi, như vậy thần núi thật sự là ai?

"Đúng như vậy thì thế nào? Ta là chuột thì không thể nào làm thần núi được sao?" nó uất hận nói.

"Còn muốn ta phải nhắc lại? Ôn thần trên trời hằng năm đều tạo ra bệnh dịch cho loài chuột, để giảm bớt số lượng của bọn ngươi, bọn ngươi là loài gây hại hiểu không? Để ngươi làm sơn thần còn ra thể thống gì? Để thần núi ra đây gặp ta!" Dương Siêu nhìn chằm chằm nó, lạnh lùng thốt ra từng chữ.

"Không có thần núi, ngọn núi này không có thần núi nữa, ấn thần núi bị tên kia làm vỡ rồi, ta tìm tới kẻ đó, nó cầu xin ta tha thứ, hừ, làm vỡ đồ vật quan trọng như thế, cầu xin có tác dụng gì sao? Cho nên ta liền cắn đứt cổ nó!" Nó cười lạnh một tiếng, nhe răng để lộ hàm răng lớn gớm ghiếc.

Nghe được những lời này của nó, tôi sởn cả tóc gáy, Lão Lưu không có kiến thức, Trương Trường Sinh không nghe lời “bàn tay vàng”, hai người bọn họ chết tôi không có gì để nói.

Vậy thần núi thật sự rốt cuộc là ai?

- Hết chương 19+20 –

_______________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.