Đoán Thiên Mệnh

Chương 3-4



Thần núi xuất hiện?

Bị Trương Trường Sinh mắng, tôi cũng chỉ biết xấu hổ.

Tôi không phải là vì thấy con ấn Thần Núi này bị vỡ ra không được đẹp mắt cho lắm mới dùng keo 502 để dán lại sao! Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, đây là đồ cổ, nếu mà chỉ cần dùng keo mà sửa được thì tôi là cao thủ luôn rồi! Chắc chắn không đơn giản như vậy, cũng không biết tôi làm đi làm lại thế này có tổn hại gì đến chỗ bị gẫy này không, thật xúi quẩy mà.

Tôi đi lại và nói: “Cái này vốn dĩ đã rất dễ hỏng rồi, chú đi tìm người sửa đi. Dù sao cũng là keo dán, một khi đã hỏng là hỏng hết đấy.”

“Cái này còn cần con nói à?”

Trương Trường Sinh ậm ừ 1 tiếng, lần này thì tốt hơn rồi, chú ta nhẹ nhàng lấy ra 1 chiếc hộp đã được chuẩn bị từ trước, cẩn thận bỏ con ấn Thần Núi vào, trong lòng vẫn lo sợ sẽ làm hỏng lần nữa. Hazz thật ra tôi cảm thấy không cần thiết phải làm như vậy, cái này không phải rất đơn giản hay sao.

Tôi lại thấy tướng mạo của chú ấy, sống mũi đại diện cho sự giàu có của chú ấy không hề phát ra vầng sáng, hay nói cách khác, cho dù có dùng hộp vàng để đựng “Thần Núi” thì nó cũng không giúp Trường Sinh kiếm được 1 xu nào.

“Mẹ con đi đâu rồi? Bình thường mùng 3 không mở cửa đã đành, hôm nay mùng 4 rồi sao vẫn không mở vậy?” Trương Trường Sinh hỏi.

Tôi nói mẹ tôi bị thương rồi, không tiện xem. Nói đến đây trong lòng tôi lại lo lắng, không biết giờ tay mẹ điều trị ra sao rồi. Trương Trường Sinh cũng không nói thêm gì, chỉ cầm đồ rời đi, chắc là chú ấy thật sự nghiêm túc muốn tìm người sửa con ấn Thần Núi này. Nhưng đột nhiên tôi cảm thấy khuôn mặt của Trường Sinh hơi lạ, ấn đường tối sầm lại. Chuyện gì xảy ra vậy?! Ấn đường tối lại có nghĩa là dấu hiệu của sự không may mắn.

Tôi chuẩn bị phân tích tiếp thì phát hiện chú ấy đã đi ra xa rồi. Bỏ đi vậy, không bán được món đồ cổ “Thần Núi” này, chú ấy nhất định quay lại tìm mẹ tôi để nhờ nghĩ cách giúp, đến lúc đó mẹ tôi giúp chú xem là được rồi. Suy cho cùng tôi cũng chỉ là thầy bói nửa mùa mà thôi.

Tôi tiếp tục trở về nhà trên xem tivi. Chờ mãi đến trưa mà mẹ tôi vẫn chưa về, tôi đói quá nên đành tự mình cắt dưa chuột ăn, coi như ăn bữa trưa vậy. 6 giờ tối rồi, tôi bắt đầu cảm thấy không ổn. Bình thường mẹ tôi dù là đi đâu cũng về trước 6 giờ nhưng hôm nay là mùng 4, mẹ không “có hẹn” mà giờ còn chưa về nhà. Tôi lo quá, tay mẹ mới gãy, có khi nào mẹ không cẩn thận bị ngã rồi lại gãy tay trở lại không?

Nghĩ vậy tôi hấp tấp để lại 1 mảnh giấy ghi chú trên bàn viết “con đi ra ngoài tìm mẹ”, sau đó cầm đèn pin chạy ra ngoài. Nhưng vừa chạy ra khỏi cửa, trong cái tối lờ mờ tôi đã nhìn thấy 1 hình bóng xuất hiện, tôi vội bật đèn pin lên thì phát hiện đó là ông chú khéo tay trong làng mà chúng tôi hay gọi là “Bàn tay vàng”. Người này có thể sửa chữa mọi thứ, từ nôi niêu xoong chảo đến đồ cổ, đồ vàng ngọc, giá cả lại rẻ, đồ cổ mà Trường Sinh mua cũng hay bị hỏng, chú ấy thường đến tìm người này để sửa lại. Đáng lẽ chú ta nên tìm Trường Sinh đó chứ, sao hôm nay lại đến chỗ tôi?!

Tôi nghi ngờ chào chú ta 1 tiếng, chú ta nhìn tôi không đã đành, chắc là cảm thấy không đúng nên lại lấy đèn pin chiếu vào mặt tôi làm tôi rất chói mắt. Tôi hỏi chú ta rốt cuộc muốn làm gì, chú ta lẩm bẩm vài câu rồi bước đến gần tôi.

“Lý Dịch, có phải hôm qua Trường Trường Sinh đã để 1 con dấu kì lạ ở nhà con không?”

“Chú Trương sao thế ạ?”

“Con biết nó là thứ đồ gì không?” Anh ta tiếp tục hỏi tôi.

Tôi lắc đầu và nói tôi nào biết được.

“Lý Dịch, có 1 chuyện chú vẫn nên nói cho con biết, từ giờ về sau tránh xa Trương Trường Sinh một chút, hôm qua lão ta đã suýt nữa giết chết mẹ con con rồi.” Chú ta hạ giọng.

Nhìn chú ta có vẻ không giống như đang đùa, tôi vội vàng hỏi:

“chú nói vậy là có ý gì, chú ấy sao lại muốn giết con?”

“Phía trên con dấu là Thần Núi, con biết nó có nghĩa là gì không?” Anh ta lại hỏi tôi.

Tôi bèn nói tôi biết một chút, thần núi là vị thần ngồi trên núi, thông thường là do yêu tinh tu luyện thành, vì vậy đây thật ra không phải thần mà là yêu quái. Nhưng mà tôi cũng chưa thấy bao giờ, động vật tu luyện lại dễ thế à, tôi cũng không tin, căn bản là tôi cũng chưa từng tìm hiểu qua, cũng có thể là do mẹ tôi từ trước đến nay chưa từng nói với tôi.

Anh ta nghe tôi nói vậy thì gật đầu.

“Con nói đúng rồi, đó là thần núi, thứ lão Trương lấy không phải là đồ cổ bình thường, mà là “thân phận” của thần núi, giống như chứng minh thư của chúng ta vậy, mất rồi thì có thể đi xin làm lại. Nhưng của thần núi thì khác. Nếu mất rồi mà không kịp bù vào thì sẽ gây nên cảnh hỗn loạn trên núi, thậm chí thân phận thần núi đó cũng có thể bị xóa bỏ. Vì vậy thần núi nhất định tìm cách lấy lại con ấn này cho dù phải giết người, ăn thịt người,... Chưa kể bị hỏng rồi thì thần núi sẽ vô cùng tức giận.”

“Bàn tay vàng” nói xong bỗng nhìn xung quanh theo tiềm thứ như đang có thứ gì đang nhìn chằm chằm vào chú ta vậy. Nghe vậy tôi nổi hết cả da gà, chẳng trách hôm qua khi Trương Trường Sinh đặt con dấu xuống, tôi thấy vẻ mặt chú ta như sắp làm chuyện xấu, hóa ra lại là 1 mầm họa.

Tôi vừa bực mình vừa nghi hoặc nói:

“Nhưng mà hôm qua lúc chú ấy đặt con dấu ở nhà con, không thấy có ai đến cả.”

“Người thì làm sao mà làm thần núi được, thế nên làm sao có thể là người đến.”

“Bàn tay vàng” lắc đầu rồi lại nói:

“Không phải người, nhất định là con vật nào đó, con nghĩ kĩ lại xem tối qua có gì bất thường không, ví dụ như chuột, rắn hay chồn đột nhiên đến nhà không?”

Tôi lắc đầu rồi bảo tối qua mẹ tôi về nấu bữa tối cho tôi ăn xong thì tôi lăn ra ngủ, căn bản là không có gì bất thường cả.

“Bàn tay vàng” nghe tôi nói xong thì cũng cảm thấy khó hiểu: “ Chẳng lẽ thần núi không lần theo dấu vết của con ấn thần núi sao? Không thể như thế được. Hay là nhà con có bảo vật trấn áp gì?”

Nhà tôi thì có gì chứ, không thờ phụng tượng của ai chứ đừng nói đến bảo vật trấn áp. Khuôn mặt “Bàn tay vàng” đột nhiên trở nên kì quái, chú ta lùi về sau mấy bước:

“Lẽ nào nguyên nhân là con…”

“Nguyên nhân là tôi??”

“Đúng, mẹ của con không phải lên núi 3 ngày sau đó có conư? Khả năng con chính là con trai của thần núi, vì vậy thần núi ở nhà con 1 đêm cũng không làm gì mẹ con em, mẹ con con vẫn an toàn.”

Tôi thở dài bất lực, tôi toàn thân đều là “người”, làm sao có thể là con của yêu quái chứ. “Bàn tay vàng” cũng không nói thêm, có lẽ chú ta cũng không tin giả thuyết này. Nhưng mà tôi cũng thấy kì lạ, tôi không phải con của thần núi, vậy tại sao đêm qua thần núi không đến nhà tôi.

Tôi hỏi chú ta chân thân thần núi chỗ chúng ta là yêu tinh gì, “Bàn tay vàng” vội vàng lắc đầu:

“Chú làm sao mà biết được, ai nhìn thấy hình dạng thật của thân núi thì sẽ chết, chú cũng không muốn gặp. Mà có phải chú không nói gì đâu. Chú đã nói với thằng cha Trường Sinh kia đừng động vào. Thế mà hắn không nghe, chú đếch thèm quan tâm nữa, đi thôi.”

Chú ta vừa nói vừa quay đầu bước đi. Tôi tiện đường đi cùng luôn, chú liền hỏi tôi ra ngoài làm gì. Tôi bảo mẹ tôi ra ngoài đến giờ vẫn chưa về, tôi đi tìm bà ấy. Chú ta lẩm bẩm:

“Mẹ con cũng là người kì quái, rốt cuộc bà ấy có biết nói không?”

“Biết chứ ạ, chỉ là nói rất ít.”

“Nói rất ít hả, từ trước đến nay chú chưa nghe bà ấy nói 1 câu nào nên có cảm giác như bà ấy không biết nói. Hazz thôi chú không nói nữa, 1 người phụ nữ lại có thể xem bói, thật sự không biết mẹ con đã từng gặp phải thứ gì nữa.”

Chú ta cứ thì thầm như tự nói với bản thân, tôi cũng chẳng buồn tiếp lời. Dù sao thì mẹ tôi vẫn bình thường, chỉ là tính cách yên lặng mà thôi. 2 người chúng tôi đi đến cổng làng, “Bàn tay vàng” ngập ngừng nói:

“Chắc chú vẫn nên đi thuyết phục thằng cha kia vứt bỏ ấn thần núi đi, nếu không thì không biết hắn sẽ chết thế nào, thần núi nổi giận không phải là chuyện đùa.”

Nói xong chú ta chuyển hướng đi đến nhà của Trương Trường Sinh, tôi do dự giây lát rồi cũng đi theo luôn, tiện hỏi chú ta xem ấn thần núi có thể sửa được không, chú ta bèn lắc đầu:

“Cho dù dùng bản lĩnh của chú cũng không được. Ấn thần núi bị vỡ thì thần núi cũng bị ảnh hưởng. Sửa qua loa, ngộ nhỡ có chỗ nào sai xót thì chú gặp xui xẻo rồi…”

Tôi bèn hỏi chú ta sẽ gặp phải xui xẻo như thế nào, chú ta lắc đầu không nói. Thôi vậy, tôi chẳng thèm hỏi nữa. Lúc đến nhà Trương Trường Sinh, “Bàn tay vàng” đi đằng trước tôi bỗng run rẩy kêu lên:

“Cái quái gì vậy?”

Tôi giật cả mình, vội vàng lấy đèn pin soi vào nhà Trương Trường Sinh xem có động tĩnh gì không, phát hiện có tiếng như tiếng xé vải vậy. Thật khiến người ta nổi da gà.

“Đi, đi xem xem”

“Bàn tay vàng” nghiến răng nghiến lợi cầm chiếc xẻng đi đến trước cửa nhà Trương Trường Sinh, hùng hổ gọi:

“Trương Trường Sinh, anh có nhà không?”

Lưng tôi đổ đầy mồ hôi lạnh, ban ngày ấn đường của chú ta đã biến thành màu đen rồi, lẽ nào...

“Bàn tay vàng” khéo léo đẩy cửa bước vào:

“Trương Trường Sinh, anh có nhà không, tôi đến rồi đây. Tôi đã nói với anh là con ấn thần núi kia không thể lấy rồi, anh mau mang vứt đi, lỡ như...Á...”

“Bàn tay vàng” chưa nói dứt câu thì hình như nhìn thấy gì đó, đột nhiên lảo đảo chạy ra ngoài:

“Thần núi, thần núi nổi giận rồi...”

Thấy “bàn tay vàng” đột nhiên chạy ra ngoài, tôi sợ đến mức suýt thì hét lên, vội vàng chạy lại xem chú ta sao rồi. Chú ta vô cùng hoảng sợ, tôi soi đèn pin vào mặt chú ta thì phát hiện mặt chú ta trắng bệnh, đầy mồ hôi, có vẻ như lúc vào nhà đã nhìn thấy thứ gì đó khủng khiếp lắm. Chú ta vừa nói “Thần núi nổi giận”, lẽ nào chú ta nhìn thấy thần núi hay chính là con yêu tinh tu luyện trên núi trong nhà Trương Trường Sinh?!

“Tôi không làm việc đó, tôi không làm việc đó, thần núi xin đừng người đừng đến tìm tôi, đừng đến tìm tôi...”

“Bàn tay vàng” vừa nói xong liền vùng chạy đi, vừa chạy vừa la “Đừng tìm tôi, đừng giết tôi.”, đến khi hoàn toàn không nghe thấy giọng anh ta nữa, xung quanh thật yên tĩnh đến đáng sợ.

1 người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi mà sợ hãi như vậy, làm tim tôi đập thình thịch, người run cầm cập. Tôi rọi đèn pin vào chỗ cửa nhà đang mở của chú Trương, phát hiện ra bên trong không hề có tiếng động. Nhưng mà dưới đất có mấy vệt nước phản quang ánh đỏ, đây không phải nước mà là m.á.u...

Tôi sợ tới mức nhũn chân, chẳng lẽ Trương Trường Sinh đã bị thần núi đoạt mạng?

Ấn thần núi bị vỡ nên thần núi nổi giận trả thù hay sao?

Tôi không dám nghĩ tiếp, muốn chạy đi ngay. Nhưng khi chuẩn bị chạy thì thấy từ trong nhà phát ra tiếng kêu yếu ớt:

“Cứu tôi, cứu tôi....”

Giọng nói dù yếu ớt nhưng vô cùng thận trọng, đây là giọng của Trương Trường Sinh chứ còn ai nữa, có điều giống như đang gọi hồn, truyền vào người tôi 1 cơ gió lạnh, cả người tôi lại run lên.

Tôi nghiến răng đi tới, nhặt chiếc xẻng dưới đất lên, có lẽ vẫn còn cơ hội cứu được lão Trương. Tôi bước từng bước đến gần căn nhà, trên mặt đất càng ngày càng xuất hiện nhiều máu. Tôi nhấc 1 chân bước vào cửa thì đột nhiên 1 người toàn thân đẫm máu lao về phía tôi.

Xong rồi, tôi nghĩ là thần núi muốn giết cả tôi. Tôi kinh hãi hét lên rồi lùi lại đằng sau, người này ngã xuống đất, đên giờ tôi mới nhìn rõ kĩ được, đó là chú Trường Sinh.

Chú ta nằm trên đất, 2 tay ôm cổ, máu không ngừng chảy ra như suối, hình như cổ họng chú ta bị con gì đó cắn đến rách toác ra. Trên gương mặt đông cứng của chú ta vẫn còn 1 sự hoảng sợ tột độ, mắt mở to quá mức, con người từ từ lặn mất, chỉ còn lại 1 màu trắng ởn. Tôi bị người chết nhìn chằm chằm như vậy nên sởn cả tóc gáy. Trương Trường Sinh chết rất thảm, vết thương ở cổ họng lớn như vậy, hẳn là bị dã thú cắn. Đây thật sự là do thần núi làm ư! Thần núi rốt cuộc là con gì vậy!!

Lần đầu nhìn thấy người chết, tôi đứng ngây người ra, không biết phải làm gì. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, vô cùng bừa bộn. Tôi nghĩ là thần núi vừa đi tìm ấn thần núi, nhưng mà không biết hắn ta đã lấy được con ấn đi hay chưa.

Chân tôi mềm nhũn, muốn chạy ra khỏi đây, nhưng khi “bàn tay vàng” rời đi và hét lên thì mọi người trong làng cũng nghe thấy rồi. Họ kéo nhau đến trước cửa nhà Trương Trường Sinh, tò mò không biết đã xảy ra chuyện gì. Thôn trưởng cùng mọi người bèn bước đến gần ngôi nhà. Nhìn thấy Trương Trường Sinh nằm trên mặt đất, họ kinh hãi tột độ.

Thấy tôi đứng ngớ người ra, trưởng thôn bèn hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì. Tôi lắc đầu nói tôi không biết, không thấy gì, chỉ nghe thấy “bàn tay vàng” nói cái gì mà thần núi, thần núi nổi giận rồi.

“Gì cơ? Thần núi?” Trưởng thôn là người lớn nhất ở đây, ông hơn 60 tuổi rồi, nghe tôi nói vậy thì vô cùng sửng sốt.

“Rốt cuộc thì xảy ra chuyện gì vậy?”

“Thần núi làm sao có thể vô cớ giết người?”

Dân làng bàn tán rất nhiều...

Tôi nói là do Trương Trường Sinh lấy ấn của thần núi nên mới bị thần núi tức giận giết chết. Trưởng thôn đột nhiên thở dài:

“Không trách được thần núi, con người Trương Trường Sinh ấy, bình thường thích lợi dụng người khác, đến cả ấn thần núi cũng muốn lấy luôn.”

“Vậy phải làm sao bây giờ? Báo cảnh sát sao?” Một người dân lên tiếng.

“Báo cảnh sát? Báo cảnh sát cái gì? Báo cảnh sát thần núi giết người à? Bỏ đi, lão Vương, các người trong đêm nay hãy mang Trương Trường Sinh đi chôn đi. Dù sao nhà hắn cũng không còn ai nữa. Coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Đừng dại dột mà kiếm chuyện với thần núi. Đi đi, giải quyết càng nhanh càng tốt. Nhanh lên! Làm gì mà ngơ ngơ ra thế?” Trường thôn đáp lại.

Nghe xong vài người liền quay đi lấy đồ chuẩn bị chôn cất Trương Trường Sinh ngay trong đêm. Trưởng thôn có lẽ thấy mặt tôi tái mét liền bảo tôi nhanh về nhà đi. Tôi gật đầu ba chân bốn cẳng định chạy đi, nhưng bỗng trưởng thôn gọi giật lại:

“Lý Dịch, lúc nãy con thật sự không nhìn thấy thần núi à?”

Tôi lắc đầu:

“Trưởng thôn, con thật sự không nhìn thấy, thần núi thật sự tồn tại ư?”

“Đúng vậy, bình thường thần núi không dễ gì mà xuống núi, lần này xuống núi lại còn giết người, chứng tỏ rất tức giận. Con thật sự không thấy hả?”

Tôi nói tôi thật sự không nhìn thấy. Trưởng thôn lại nói:

“Lý Dịch, con bảo mẹ con chuyển lời đến thần núi rằng chúng ta không động đến ấn thần núi nữa, xin thần núi đừng xuống núi giết người nữa.”

“Nhưng mẹ con không quen thần núi.”

“Quen hay không quen ta không biết nhưng cha con có lẽ là quen đấy.” Trưởng thôn vừa nói vừa nhìn tôi, ánh mắt có chút khác thường. Tôi hiểu ý của ông ấy, có lẽ ông ấy vẫn nghĩ tôi là con của yêu quái. Nghe giọng điệu ông ấy như thể cha tôi chính là thần núi vậy. Nhưng mà không có chuyện này đâu.

“Con nhớ nói lại với mẹ như vậy. Mọi người chúng ta đều là người 1 làng, con cũng không hi vọng là có người chết nữa đúng không? Muốn vậy thì mau về nhà nói lại với mẹ đi. Nhanh lên.”

Nghe trưởng thôn nói vậy tôi đành đồng ý chạy về nhà. Từ xa tôi đã thấy cửa nhà mở toang, đèn đuốc sáng trưng. Mẹ tôi đứng ở ngoài ngóng tôi về, nhìn thấy tôi chạy lại, bà thở phào như trút được nỗi lo. Nghe tôi kể trong làng có người chết, mẹ tôi ngạc nhiên:

“Ai?”

“Trương Trường Sinh ạ.”

“Anh ta? Thế… nào… mà… chết?” Mẹ tôi nói đứt quãng.

Tôi nói thần núi tức giận mà giết chết hắn. Mẹ tôi lại càng sửng sốt.

“Con, con nói gì cơ? Thần núi tức giận?”

Tôi gật đầu rồi kể tiếp về việc Trương Trường Sinh lấy được ấn thần núi, sự sửng sốt trên nét mặt mẹ tôi lập tức biết mất, thay vào đó là có chút hơi khó chịu:

“Thì ra là như vậy.”

“Mẹ, ấn thần núi bị hỏng rồi, nhưng mà chắc là thần núi lấy đi rồi.” Tôi nói, thần núi đã lật tung mọi thứ để tìm con ấn kia.

“Không, vẫn chưa lấy được.” Mẹ tôi lắc đầu.

Tôi nói lúc ấy cảnh tượng vô cùng hỗn loạn nhưng tôi vẫn chưa nhìn thấy thần núi. Mẹ tôi lập tức nhìn về phía nhà Trương Trường Sinh:

“Thần núi, vẫn chưa lấy lại được ấn.”

Tôi có chút sợ hãi:

“Mẹ… vậy là thần núi sẽ đến giết con sao?”

“Không đâu.” Mẹ tôi nói chắc nịch.

“Nhưng mà còn cũng động vào ấn thần núi.” Tôi thật sự sợ hãi, trong đầu hiện lên cái chết của Trương Trường Sinh, tôi sợ cổ tôi cũng sẽ bị cắn như thế.

“Con cũng động vào hả?” Mẹ tôi ngạc nhiên hỏi tôi sao lại động vào.

Tôi đành nói tôi dùng keo 502 dán lại, mẹ tôi lại sửng sốt rồi tự lẩm bẩm:

“Thảo nào lại khó chịu như vậy.”

Hả? Tôi hỏi lại mẹ vừa nói gì vậy, mẹ lắc đầu nói không có gì rồi dẫn tôi đi vào nhà. Vừa đi bà ấy vừa nói thần núi sẽ không giết tôi. Nghe mẹ nói vậy, tôi an tâm được phần nào rồi, nhưng lời của trưởng thôn vẫn làm tôi do dự…Tôi quyết định hỏi:

“Mẹ, mẹ bảo thần núi sẽ không giết con, có phải do con là con của thần núi không?”

Mẹ liền quay đầu lại nhìn tôi.

“Con có phải con trai của thần núi không?” Tôi hỏi lại lần nữa.

Mẹ tôi lắc đầu đáp:

“Con là con người.”

Tôi yên tâm rồi nên chuyển sang hỏi chuyện tay của mẹ, hỏi tay trái mẹ sao vậy. Bà liền liếc nhìn cánh tay trái rồi nói:

“Tạm thời chắc là không có vấn đề gì.”

Tại sao lại là “tạm thời” chứ! Trong lòng tôi cảm thấy thật kì lạ, nhưng mà mẹ đã nói không sao thì là không sao rồi. Mẹ đi vào bếp nấu đồ ăn cho tôi, tôi ăn xong thì lăn ra giường ngủ 1 giấc. Trong giấc mơ, tôi mơ thấy 1 con dã thú đen với cái miệng to khủng khiếp muốn cắn rách cổ tôi. Nó vừa ngoạm vào cổ tôi, tôi liền giật mình tỉnh dậy, phát hiện ra người tôi đã túa mồ hôi tự lúc nào.

Cũng may chỉ là mơ, nhưng mà giấc mơ này cũng thật chân thực quá làm tôi có chút ngỡ ngàng. Đang chuẩn bị ngủ tiếp thì nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng mẹ tôi- 1 âm thanh đầy thống khổ. Tôi vội bật dậy khỏi giường, mở cửa đi chạy sang phòng mẹ tôi.

“Mẹ, mẹ sao thế, mẹ sao thế mẹ ơi?”

Không có ai trả lời tôi, tôi lo mẹ đã xảy ra chuyện rồi nên đạp cửa xông vào. Nhưng, khi vừa bước vào, tôi sợ đến mức suýt hét lên…bởi vì trong bóng tôi kia, đột nhiên có 1 đôi mắt màu xanh lục mở ra….

- Hết chương 3+4-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.