Đoán Thiên Mệnh

Chương 88-89



Tôi thấp giọng nói, Dương Siêu và Diệp Thanh lập tức im lặng, ánh mắt thuận theo hướng tôi chỉ nhìn sang. Ba chúng tôi đều im lặng nín thở, không phát ra bất cứ một tiếng động nào.

Mặt nước như rải đầy đá khô, sương mù từ từ bốc lên khiến tầm nhìn bị cản trở nhưng vẫn có thể nhìn thấy trên mặt nước lấp lánh, tựa như có người nhón mũi chân nhẹ nhàng đứng đó, tạo ra từng vòng gợn sóng lăn tăn, dù ở dưới sương mù nhưng vẫn rất rõ ràng.

"Quả nhiên có người đi trên mặt nước." Dương Siêu nhìn chằm chằm vào phía xa, chậm rãi nói.

Tôi có thể nhìn rất rõ nhưng gợn nước vòng vòng trên mặt nước nhưng tuyệt nhiên không thể thấy rõ bộ dáng người đang đi này trông như thế nào, rốt cuộc có phải là Thần sông Trường Giang hay không? Trong lòng tôi ban đầu vốn dĩ không tò mò như vậy, nhưng do lúc này chỉ nghe thấy âm thanh mà không nhìn thấy người cho nên sự hiếu kỳ thoáng cái liền nổi bùng lên.

"Đi, chúng ta qua đó xem một chút, đừng để thần sông này này đi mất." Dương Siêu đang ẩn nấp trong bụi cỏ đứng lên.

Diệp Thanh kéo anh ấy lại, do dự mà hạ thấp giọng nói: "Đi thật hả..."

Chị ấy có chút lo lắng, dù sao thần sông Trường Giang này thật sự là kiểu người sát phạt quyết đoán, chị Nguyệt cũng vì lấy gan rồng của cô ta mà mới bị giết chết.

"Không qua xem, vậy chúng ta tới đây để làm gì? Cho muỗi đốt à? Cô nhìn xem xem trên người tôi có bao nhiêu vết đốt này?" Dương Siêu hỏi ngược lại.

Diệp Thanh bất lực: "Thôi được, cẩn thận một chút. Nếu đây thật sự là thần sông Trường Giang, nói thật tôi có chút sợ hãi."

"Phụ nữ như cô thì sợ cái gì? Nếu sợ, cũng phải là hai người đàn ông như tôi và Lý Dịch sợ nha?" Dương Siêu lườm chị ấy một cái.

Tôi bất lực, cái này thì có liên quan gì đến nam nữ sao? Thần sông mà thật sự nghe được những lời này thì chắc chỉ hận không thể lập tức nổi điên lên. Mà Diệp Thanh cũng như đã quen với tình cảnh này, vẻ mặt có chút xem thường:

"Không thèm nói với cậu. Lý Dịch, cẩn thận một chút, chúng ta qua đó xem xem."

Tôi gật đầu, ba chúng tôi thận trọng bước ra khỏi nơi vừa ẩn nấp.

"Bên kia, thần sông hẳn là từ bên đó đi ra." Dương Siêu đi tới phía trước, tôi và Diệp Thanh theo sát phía sau.

Quả nhiên là thấy từ trong làn sương mù trên mặt nước có xuất hiện dấu vết của một người mới đi qua. Có một làn sương mỏng kéo dài về phía trước, nhưng vì quá xa, không thể nhìn thấy người phía trong sương mù. Nhưng từng tầng gợn sóng trên mặt nước nói cho chúng tôi biết, người này đã đi tới trung tâm rồi, thật đúng là thần bí. Đi trên mặt nước… chắc điều này chỉ có hà bá mới có thể làm được.

"Giờ phải làm thế nào đây?" Tôi hỏi, chúng tôi lại không thể đi trên mặt nước như giẫm trên đất bằng, thế này làm sao mà đuổi theo được? Dù sao xuống nước quá nguy hiểm, tuy nước không tính là quá sâu, sâu nhất cũng chỉ hơn chục mét, nhưng nhỡ đâu khi xuống nước, thi thể thành tinh bên trong động Lục Thiên xuất hiện thì làm thế nào? Bây giờ tôi lại nghĩ đến Tiểu Phượng Hoàng, nếu con bé ở đây, nó có thể bay qua xem xét. Đáng tiếc là con bé đang bị bệnh ở nhà, cũng không biết bây giờ tình hình nó thế nào rồi.

"Hay là tôi làm một người giấy cho nó đi qua xem thử?" Diệp Thanh hỏi.

"Không được, hà bá này rất lợi hại, làm sao có thể không cảm nhận được có người giấy có đạo thuật theo sau?" Dương Siêu lắc đầu, Diệp Thanh bất lực im lặng.

Tôi nói hay là chúng ta tìm một cái thuyền đánh cá chèo qua. Dù sao sương mù dày đặc như vậy, chèo chậm một chút, có lẽ hà bà sẽ không phát hiện được.

"Ý kiến hay. Ta đã sớm thấy có thuyền đánh cá đậu bên kia. Ta đi lấy, hai người ở đây chờ nhé." Dương Siêu nói xong đã chạy xa, tôi và Diệp Thanh mới đợi một lúc thì đã thấy trong sương mù có một chiếc thuyền cá nhỏ đang rẽ rước đi tới.

"Từ từ lên thuyền nhé. Sóng nước lớn quá cô ta sẽ phát hiện ra." Dương Siêu nói.

Hai chúng tôi gật đầu, nhẹ nhàng hết mức ngồi lên. Sau khi cả ba ngồi ổn định, Dương Siêu chèo thuyền đưa chúng tôi từ từ tiến vào dòng nước. Xung quanh sương mù dày đặc, vừa hay che giấu được chúng tôi, cũng "vừa vặn" làm chúng tôi không thể nhìn rõ người đang đi trên mặt nước. Tôi cảm thấy trong lòng sốt ruột và hồi hộp không chịu nổi.

"Chậm lại, chậm lại! Tôi nghe thấy tiếng bọt nước." Diệp Thanh hạ giọng.

Tôi lập tức cúi đầu thật thấp, để gần mặt nước nhất có thể. Quả nhiên nhìn thấy cách đó không xa, các gợn sóng càng ngày càng gần, văng vẳng bên tai như thể chúng tôi đã đuổi kịp người này. Thuyền chậm rãi được chèo đi, tôi càng ngày càng gần những gợn nước hơn, rất nhanh đã có thể thấy một bóng người trong sương mù. Tôi căng mắt nhìn cho rõ hơn thì nhìn thấy một đôi giày phụ nữ trên mặt nước, rõ ràng là đang đi từng bước một, tôi còn thấy cô ta có mắt cá chân trắng nõn. Người này đi trên mặt nước thật sự không khác gì đi trên đất bằng cả! Vi diệu ghê.

Tim tôi như muốn nhảy lên, đây thật sự là hà bá sao?

"Nguy rồi! Đến gần quá, mẹ nó! Bị phát hiện rồi! Đi!" Dương Siêu đột nhiên hét lên.

Tôi cảm thấy mặt nước cuồn cuộn như sóng to gió lớn. Con thuyền cá nhỏ này của chúng tôi căn bản không chịu nổi rồi, lập tức bị dòng nước lật ngược.

Ào! Ào!

Ba chúng tôi rơi xuống dòng nước lạnh như băng. Thoáng cái tôi bị nước nhấn chìm, nước tràn vào tai, mắt, mũi khiến tôi khó chịu vô cùng, như sắp chết ngạt vậy.

"Đây là thần sông đang điều khiển nước. 100% người này là thần sông rồi! Đi nhanh! Bơi! Bơi đi!" Dương Siêu vội vàng bơi về phía bờ bên cạnh. Tôi và Diệp Thanh đều bơi theo, cố gắng liều mạng mà bơi về phía bờ.

"Mẹ kiếp, cô ta muốn giết chết chúng ta, lặn xuống!" Dương Siêu gầm nhẹ. Bởi vì sóng nước cứ dồn dập đánh tới, y như có tảng đá đập vào đầu, làm người ta choáng váng.

Tôi và Diệp Thanh lập tức lặn xuống nước. Tôi vô thức quay đầu lại xem, phát hiện có 1 người đang đứng trên mặt nước, dường như đang nhìn chúng tôi với ánh mắt lãnh đạm....

"Nhanh lên!" Tôi nhìn khẩu hình của Dương siêu dưới nước, tôi và Diệp Thanh lập tức dốc sức liều mạng bơi. Nhưng đột nhiên tôi rùng mình, dưới nước có một cái bóng màu trắng đang hướng về phía chúng tôi. Đây là thứ gì chứ?

Tôi vội vàng kéo Diệp Thanh và Dương Siêu, 2 người họ nhìn thấy cũng đều sửng sốt. Diệp Thanh há miệng, bong bóng nổi lên ùng ục. Dương siêu lập tức lấy ra một cây kiếm gỗ đào cho tôi, tôi lập tức ghì chặt lấy.

Bóng trắng này càng lúc càng gần. Sau khi nhìn rõ, da đầu tôi run lên, là một thi thể ngâm lâu trong nước đã trắng bệch. Hai mắt trắng dã, lông mi và tóc đều ướt đẫm, không biết đã chết bao lâu rồi nữa. Dương Siêu kéo tôi, bảo tôi bơi lên thượng nguồn, kỳ thật tôi cũng không thể nín thở được nữa, cần phải ngoi lên để thở.

Tôi gật đầu, Dương siêu và Diệp Thanh đều dùng kiếm gỗ đào tấn công, thế nhưng thủy thi này giống như nhận ra tôi vậy, rõ ràng là cứ đang phi thẳng tới phía tôi mà cấu xé. Tôi cắn răng ở dưới nước dùng kiếm gỗ Đào tấn công. Thủy thi này duỗi ra những móng vuốt màu trắng, chộp về phía tim tôi. Tôi dùng kiếm gỗ đào ngăn cản, nhưng không có tác dụng mấy. Dường như khi ở trong tay tôi nó không có tác dụng gì. Thủy thi vây quanh tôi mà cào cấu, may mà Dương siêu bơi qua, dùng kiếm gỗ đào đâm lên người nó, nó bị đau và kêu lên một tiếng, để lại một dòng máu như sữa đậu nành rồi bỏ chạy. Mẹ nó, tôi hít phải 1 chút cái huyết dịch này, giờ chỉ muốn phun hết bữa ăn hôm qua ra ngoài thôi.

“Hộc hộc”

Cả ba chúng tôi đều nổi lên. Dương Siêu nói:

"Nhanh bơi vào bờ đi, hình như xảy ra chuyện rồi!"

Nghe thấy mấy chữ “xảy ra chuyện”, tôi thấy tim mình như nóng bừng lên, vội vã bơi vào bờ cùng họ. Vất vả lắm chúng tôi mới bơi được vào bờ, tôi cảm thấy toàn thân như muốn gục xuống, tôi ôm ngực nôn ra một 1 thứ, là cái huyết dịch ban nãy.... Dương Siêu hỏi tôi có bị cắn không? Tôi lắc đầu, tôi uống phải một ngụm huyết “sữa đậu nành”. Nghe xong anh ta sửng sốt vô cùng. Thấy vẻ mặt của anh ta thế này, tôi sợ hết hồn, vội vàng hỏi có chuyện gì? Chẳng lẽ lại chất độc ư? Anh ta lắc đầu:

"Cậu lợi hại, nếu như ta uống phải một ngụm, có lẽ cả tháng cũng không dám ăn cơm."

Lời này của Dương Siêu làm tôi cồn cào trong bụng, lại nôn thêm mấy lần mới thấy đỡ hơn một chút…Tôi chắc chắn sẽ không uống sữa đậu nành nữa.

Ba chúng tôi đỡ nhau đứng dậy. Tôi quay đầu lại nhìn thì phát hiện mặt nước đang chậm rãi khôi phục lại vẻ tĩnh lặng, nhưng từng đợt từng gợn sóng nước vẫn ở đó như cũ, chứng tỏ hà bá vẫn đi về phía động Lục Thiên.

Tôi hỏi Dương siêu có chuyện gì xảy ra vậy? Bên cạnh Diệp Thanh cau mày lại, tóc ướt sũng.

Sau khi trầm mặc 1 lúc, Dương Siêu nói:

"Không đúng lắm, có chút vấn đề. Vừa rồi chắc chắn chính là thần sông, nhưng cô ta muốn giết chúng ta."

Tôi nói không có vấn đề mà, chúng ta đi rình người ta, người ta tức giận cũng là bình thường.

Dương siêu lắc đầu:

"Vừa rồi cậu không thấy, cái thi thể dưới nước kia (thủy thi) giường như cũng muốn giết thần sông. Một cái xác chết lại dám giết thần sông, điều này có nghĩa là gì?"

Tôi và Diệp Thanh đưa mắt nhìn nhau.

Tôi hỏi:

"Vậy nghĩa là sao?"

Tôi và Diệp Thanh cũng nhìn Dương Siêu. Anh ta im lặng một lát rồi chậm rãi mở miệng:

“Điều này có nghĩa là thủy thi kia rất có thể do thần sông Trường Giang giết chết, nên nó mới đòi giết thần sông.”

Nghe xong, tôi với Diệp Thanh trố mắt nhìn nhau. Thần sông Trường Giang mà làm vậy á? Dù gì cô ta cũng là một vị thần, sao lại đi giết hại người khác?

“Lạ lắm hả? Ta nói hai người nghe, chẳng có kỳ lạ hết. Thần sông Trường Giang vốn tàn nhẫn gây nhiều chuyện ác, nếu cô ta không nhấn chìm động Lục Thiên thì nước chảy xiết như vậy, động Lục Thiên nào biến thành động xác được, càng không chứa nhiều oán khí thế này. Cậu nói xem chuyện này có liên quan đến cô ta hay không? Ta mà chết trong đó, tôi cũng phải đi tìm cô ta trả thù!” Dương Siêu nói rồi lại tức. Ban nãy suýt chết đuối làm anh ta oán giận thần sông hơn. Tôi không nói gì, tính ra chuyện này chẳng liên quan gì tôi cả.

Vừa rồi tôi chỉ là muốn nhìn thử xem rốt cuộc có phải thần sông không, bây giờ xem ra là đúng rồi! Chắc chắn là thần sông, hơn nữa vị thần ấy còn muốn giết chúng tôi! Khiến tôi cũng càng thêm không muốn gặp cô ta.

“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Diệp Thanh nhìn chằm chằm tầng sương mù dày đặc, hỏi.

Mặt nước lúc này hoàn toàn hết gợn sóng, chứng tỏ thần sông đã vào động Lục Thiên. Cô ta vào đó làm gì? Lẽ nào cô ta không sợ con rồng bên trong??

Nghĩ tới đây, tôi chợt nảy ra một ý tưởng mới. Cô ta nhấn chìm động Lục Thiên, mà bên trong động Lục Thiên lại có rồng… Hai người họ không có quan hệ gì không nhỉ? Suy cho cùng thì chị Nguyệt lấy trộm gan rồng từ chỗ này. Gan rồng đó…

“Làm sao á? Trong động Lục Thiên có hơn ngàn thi thể, xem chừng 1 số chúng đã thành tinh, cô ta muốn vào, ta còn mong mấy cái xác trôi sông ấy thi nhau tiến lên vây đánh cô ta đấy.” Dương Siêu nói.

“Có vẻ không được đâu. Thực lực cô ta mạnh vậy, dù có nhiều xác hơn cũng ích lợi gì? Cùng lắm chỉ khiến cô ta tốn chút nguyên khí thôi chứ chẳng tổn hại gì được.” Diệp Thanh lắc đầu.

“Chuyện này có thể không được, nhưng không phải trong đó có một con rồng à.” Dương Siêu liếc mắt sang.

“Tôi cảm giác con rồng này chết rồi.” Tôi bỗng dưng thốt lên làm Diệp Thanh và Dương Siêu đều quay sang nhìn.

“Sao chắc chắn vậy được!” Dương Siêu hỏi, tôi liền nói chuyện chị Nguyệt trộm gan rồng ra.

Diệp Thanh cũng biết vụ này nên sắc mặt có hơi đổi, nhưng rồi vẫn đồng ý để tôi kể.

Dương Siêu giật mình hỏi lại:

“Ý cậu là, lá gan mà chị Nguyệt trộm, chính là của con rồng trú mãi không ra trong động Lục Thiên?”

Tôi với Diệp Thanh nhìn nhau một cái, đều cảm thấy là vậy.

Giả dụ thần sông nhấn chìm nơi đây vì để che giấu chuyện này, mà con rồng kia vẫn mãi không lộ diện thì hẳn là đã bị thần sông giết lấy gan trước. Rồng chết rồi thì đi ra kiểu gì được chứ? Trừ khi xác nó thành tinh. Cơ mà thành tinh nào có dễ vậy, mới hơn có mười năm.

“Sức mạnh của thần sông mà giết rồng, chắc…” Ánh mắt Dương Siêu lóe lên, có điều anh ta không hoàn thành hết câu.

Tôi biết nỗi nghi hoặc của Dương Siêu. Rồng là thần thú, thực lực khẳng định cực mạnh; thêm vào đó, tuy vị thần sông Trường Giang là lớn nhất trong tất cả các sông trên dương gian, nhưng có thể giết được rồng hay không thì vẫn không cách nào chắc chắn.

Ấy thế, theo dấu vết hiện tại thì con rồng đấy rõ ràng bị thần sông giết chết. Còn giết kiểu gì thì không biết được.

“Vậy nếu chuyện đó là thật, hôm nay chúng ta nhất định phải chết ở đây. Ngay cả rồng mà cô ta cũng giết được thì còn chuyện gì không dám làm? Chỉ là… cô ta lại vào đó làm gì nữa?” Dương Siêu nhíu mày, tôi và Diệp Thanh không thốt nên lời, bởi vì không ai trả lời được vấn đề này.

Mọi chuyện dường như càng trở nên phức tạp. Tôi cứ ngỡ thần sông xuống nước rồi sẽ không làm gì nữa, ai ngờ bây giờ lại đích thân vào trước. Thế… lúc chúng tôi vào, nhỡ đụng phải cô ta thì phải làm gì đây?

“Được rồi, đừng nghĩ nữa. Mới rồi chúng ta thiếu chút chết đuối, nên về, về thôi, làm một giấc trước rồi tính sau, còn đợi nước rút nữa.” Dương Siêu bảo.

Tôi đúng là mệt thật sự rồi, Diệp Thanh cũng trông khá rã rời.

Thế là ba người chúng tôi về xe lái trở lại. Song, tầm mắt tôi vẫn đăm đăm vào mặt nước đầy sương mù càng ngày càng xa…



Trở lại quán trọ, tôi tắm cho thật đã rồi ngủ một giấc thẳng đến sáng hôm sau. Buổi sáng lúc tỉnh dậy, tôi hít vào thở ra cho khí năng trong cơ thể mình tăng thêm, như vậy mới đột phá được cảnh giới thầy xem mệnh.

Trưa đó chúng tôi cùng nhau đi ăn trưa, rồi Dương Siêu lái xe đưa mọi người qua chỗ động Lục Thiên. Mực nước đã hạ một nửa, Dương Siêu xem xong thì bảo chiều mai là có thể vào.

Tôi hỏi thần sông ra chưa, dù sao cũng đã một đêm rồi. Thế nhưng anh ta lắc đầu, bảo:

“Ai biết được? Ai dám đảm bảo cô ta không ở trong động Lục Thiên chờ giết chúng ta cơ chứ? Cô ta thù dai kiểu đó, tối qua không giết được, chắc chắn vẫn còn giận lắm. Mà hôm qua ta nằm mơ thấy mình đâm chết cô ta, là một người đàn bà xấu xí, dọa ta đến mức đâm chết cô ta…”

Sắc mặt tôi không tốt lắm. Diệp Thanh thì liếc anh ta:

“Anh không mơ thấy những thứ khác nữa chứ nhỉ?”

“Chao ôi, ngàn năm có một nha, hôm nay cô muốn lái xe với tôi à?” Dương Siêu cười hỏi.

Diệp Thanh khinh bỉ nhìn anh ta, nói câu ai thèm quan tâm anh rồi tự mình lên xe trước. Tôi cười một tiếng rồi cũng cùng Dương Siêu lên xe.

Về tới quán trọ, tôi lại tiếp tục thiền, đến tối thì cùng nhau ăn cơm. Sau đó, giữa trưa hôm sau, một mình Dương Siêu lái đi tới động Lục Thiên thăm dò, lúc về anh ta bảo đã thấy động đó rồi, tuy nhiên vẫn còn ít nước. Bởi vậy, chúng tôi sẽ chờ đến khi hoàn toàn rút hết nước mới vào.

Với tốc độ này, ước chừng ngày mai là có thể vào nên dĩ nhiên tôi với Diệp Thanh không ý kiến gì, hai người về phòng nghỉ ngơi, ngủ cho thật đã trước. Sáng hôm tới tôi dậy thật sớm, tự tôi làm tôi thất vọng... Có lẽ tôi tự đề cao bản thân quá rồi, tôi căn bản chẳng thể đột phá lên cấp hai trong vòng vài ngày.

Tôi thở dài, không biết bao giờ mới được.

Đang lúc tôi thu dọn đồ đạc thì Dương Siêu gọi điện tới, bảo chúng tôi tập hợp lại, Trần Hâm mời chúng tôi ăn cơm. Khi ba người chúng tôi vào phòng, Trần Hâm đã ngồi trong đó rồi.

Ba người bọn tôi tất nhiên là cũng trực tiếp ngồi xuống. Tôi tỉnh rụi quan sát mặt ông ta, sau đó phát hiện trên cung mệnh của ông xuất hiện ba khí mệnh, nhưng không ứng với ba người chúng tôi, mà là những người khác, chứng tỏ lần này ông ta tới tìm ba người khác.

Bản lĩnh ba người này chắc chắn phải rất lớn, bởi vì mệnh khí ông ta hiện lên màu tím. Tôi nhìn kỹ hơn nữa, nếu là tím nhạt, nghĩa là năng lực họ yếu; nếu là đậm, nghĩa là thực lực rất mạnh. Mà cung Mệnh anh ta lại hiện màu đậm.

Tôi không lên tiếng. Quả nhiên, rất nhanh sau đó đã có ba người tiến vào, đều là đàn ông.

Từ mặt họ, tôi có thể thấy họ đều là những người hung hãn. Một trong số đó là thầy phong thủy, trông có vẻ là cấp bốn; hai người còn lại là đạo thuật sư. Về phần cảnh giới cụ thể, hình như chỉ cao hơn Dương Siêu, Diệp Thanh một chút, tầm cấp năm. Đứa cấp một tôi đây coi như là yếu nhất trong đám. Tôi thầm cười khổ, xem ra phải tăng thực lực của mình mới được!

“Được rồi, nói thì tôi nói đã đủ nhiều, mọi người dùng cơm đi.” Trần Hâm cười, lập tức kêu nhân viên cầm thực đơn tới để mọi người gọi món.

Tôi kêu mấy món cá mình thích, Diệp Thanh không gọi gì. Món lên rất nhanh, chúng tôi ăn không hề khách sáo.

Trong lúc ăn, kỳ thực tôi rất muốn xem mặt ba người kia, chỉ là mới nhìn một cái, bọn họ đã nhíu mày nhìn lại làm tôi không cách nào xem tiếp. Điều này càng khiến tôi thêm quyết tăng nâng cao thực lực. Nếu tôi là thầy xem mệnh cấp bốn thì dù có nhìn, họ cũng không thể phát hiện.

Cơm nước xong, Trần Hâm đi tính tiền, đám bọn tôi với ba người nọ cũng chẳng có gì để trao đổi. Trần Hâm không hề giới thiệu, xem như nói rõ hai bên tự lo cho bản thân, không cần quan tâm đối phương.

Mấy người bọn tôi đi ra, tôi và Diệp Thanh lên xe Dương Siêu, ba người kia lên xe Trần Hâm, cùng hướng về phía động Lục Thiên. Dựa theo tốc độ hôm qua thì hẳn là nước đã rút. Chẳng qua là khi chúng tôi tới nơi, bên bờ đã xuất hiện không ít người. Cả đám chúng tôi xuống xe, tôi nghi ngờ bước qua, chen vào đám đông xem thử, kế đó liền hết sức ngạc nhiên.

Xa xa đằng kia đúng thật là động Lục Thiên, nhưng mực nước vẫn cao khoảng 1/3 cửa hang, dường như không hề rút đi.

Cả đám chúng tôi trố mắt nhìn nhau.

“Chuyện gì xảy ra? Sao nước còn chưa rút hết?” Bất ngờ nhất phải là Dương Siêu, dù sao anh ta cũng mới lái sang xem hôm qua.

“Nước không giảm được tức là thần sông đang tác quái!” Thầy phong thủy trong đám ba người kia lạnh lùng nói.

- Hết chương –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.