Đoạn Tình Kết

Chương 30



“Chuyện gì vậy?” Ngôn Phi Ly vừa khẽ động, đã bị Bắc Đường Ngạo kìm lại.

Công lực của y bị hao tổn, không nghe rõ tiếng xôn xao bên ngoài, nhưng Bắc Đường Ngạo thì đã rõ ràng, thản nhiên trả lời: “Không có gì, đại khái là gặp phải dân chạy nạn.”

Lũ lụt ở phía nam ngày càng nghiêm trọng, Việt quốc và vài tiểu quốc cùng gặp khó khăn, quốc thế bất cường bất thịnh (1), nhưng vẫn phải miễn cưỡng trung lập ở thời loạn. Giờ còn gặp phải cơn lũ lớn chưa từng thấy trong mười năm qua, hẳn có chút không trụ nổi. Nạn dân cùng đường, ào ào rời nhà, đến Hoa Thành tị nạn.

(1) quốc thế bất cường bất thịnh: thực lực của quốc gia mà không mạnh thì đất nước không thịnh vượng.

Ngôn Phi Ly nghe vậy, lòng căng thẳng, nhớ tới cuộc sống hồi nhỏ cùng lão khất cái lang bạc đầu đường xó chợ. Năm nay thiên tai, biết bao hài tử cô nhi. Giãy ra khỏi Bắc Đường Ngạo, đứng lên mở cửa xe nhìn ra, cảnh nạn dân quần áo tả tơi, lưng mang bao bố, tốp năm tốp ba dìu nhau đứng ở hai bên đường hoặc vô thần hoặc mờ mịt chờ đoàn xe của bọn họ đi qua đập vào mắt. Có một người đàn bà trên tay vẫn ôm lấy một hài nhi, tiếng khóc nỉ non của đứa trẻ sao mà mỏng manh vô lực.

Lòng Ngôn Phi Ly trùng lại khi nhìn thấy vậy, mãi đến lúc mã xa vừa nhích lên, Bắc Đường Ngạo kéo cửa xe xuống. Ngôn Phi Ly lờ mờ nghe thấy thanh âm của những người dân tị nạn xa xa, rồi lát sau mới không nghe gì nữa.



Vào thành, nhanh chóng đã đến cửa Thiên Môn phân đà. Phân đà đà chủ Đỗ Sinh đích thân ra nghênh tiếp bọn họ.

Sau khi được tham kiến, Bắc Môn môn chủ, Bắc Đường Ngạo cho xe ngựa tiến thẳng vào viện, Tu Diệp Nguyên đỡ Ngôn Phi Ly xuống xe.

Đỗ Sinh hàng năm đến kì đều đến Tổng đà báo cáo, cũng đã từng gặp Ngôn Phi Ly vài lần. Lúc này thấy dáng vẻ tiều tụy của y, gầy gò vô thần, không khỏi giật mình. Hắn đặc biệt gọi toàn bộ phân đà Tây viện tới nghênh đón, cùng ở lại với Bắc Đường Ngạo và Ngôn Phi Ly. Một trăm thân binh kia, tất cả được an bài ở ngoại viện.

Sau khi tạm thời ổn định, Ngôn Phi Ly cũng coi như có thể an tâm dưỡng bệnh. Bệnh của y từ lâu đã sớm là gốc bệnh, chỉ có thể chậm rãi điều dưỡng, muốn khỏi hẳn là không thể.

Với sự chữa trị chu đáo của Thu Diệp Nguyên, vết thương và hậu di chứng sẩy thai của Ngôn Phi Ly dần dần có chuyển biến tốt lên, nhưng vẫn cứ suy yếu thế, không khởi sắc.

Bắc Đường Ngạo thấy vậy, hỏi Thu Diệp Nguyên nguyên cớ.

“Khúc mắc nan giải, tích tụ trong lòng, đến nỗi thân thể hồi lâu rồi không khởi sắc.” Thu Diệp Nguyên đáp.

Bắc Đường Ngạo cau mày, “Vậy phải tới khi nào thân thể mới có chuyển biến tốt?”

Thu Diệp Nguyên thở dài:

“Tâm bệnh cần phải tâm dược trị (2)! Thu mỗ chỉ có thể chữa trị được thân xác, không thể chữa trị được tâm hồn.”

(2) Nguyên gốc là “Tâm bệnh hoàn tu tâm dược y“.

“Ý tứ gì đây?”

Vốn là y giả có giao tình với Ngôn Phi Ly, Thu Diệp Nguyên chẳng biết lấy được dũng khí từ đâu, thẳn thắn nhìn Bắc Đường Ngạo, hỏi ngược lại: “Bắc Đường môn chủ không phải hỏi ta. Môn chủ chẳng lẽ không biết?”

Bắc Đường Ngạo sững sờ, nhìn hắn, thấy hắn không hề sợ hãi mà nhìn lại mình. Trong nháy mắt, Bắc Đường Ngạo đã có thể khẳng định, Thu Diệp Nguyên biết tất cả rồi. Bắc Đường Ngạo cũng không sợ hắn biết, khi hắn giúp Ngôn Phi Ly đỡ đẻ, chuyện này đã không thể giấu diếm. Huống hồ lần này Phi Ly mất con, cũng là do Thu Diệp Nguyên chăm sóc.

“Thu đại phu, bản tọa có chuyện vẫn luôn muốn hỏi ngươi.” Nếu tất cả đã cùng minh bạch, thắc mắc nên sớm được giải đáp.

“Môn chủ có chuyện gì thỉnh cứ nói.”

“Bản tọa biết Phi Ly từng xin ngươi thuốc tránh thai,” Bắc Đường Ngạo nghiêm túc nhìn hắn, “Đã như vậy, hắn vì sao vẫn mang thai?”

Nói đến chuyện này, Thu Diệp Nguyên cũng nghi hoặc đã lâu. Nhưng hắn cũng không rõ, đã xem rất nhiều điển tích y dược rồi, cũng không có ngoại lệ. Đành phải thành thực đáp:

“Thu mỗ cũng vẫn chưa hiểu rõ. Khi Thu mỗ bắt mạch cho Ngôn tướng quân, thấy hắn thụ thai không giống nữ tử, mà cũng không giống nữ nhân Quỳ Thủy. Thu mỗ từng tìm đọc điển tích, biết dân tộc Ma Da này thời cổ đến từ phương Bắc xa xôi. Tương truyền bọn họ vì được thần thánh chiếu cố, cho nên bất luận nam nữ đều có thể sinh con. Nhưng dân tộc này 200 năm trước đã bị tiêu vong, quan vụ ghi lại chuyện của bọn họ rất ít.”

Thu Diệp Nguyên suy nghĩ một lát, lại nói tiếp:

“Trên thực tế, Thu mỗ suy đoán nam nhân Ma Da tộc thụ thai không giống với nữ tử Quỳ Thuỷ là phải. Tự cơ thể bọn họ khi có tình ái, sẽ sản sinh năng lực thụ thai, sau khi cùng nam tử Tinh Thủy kết hợp sẽ có thể có em bé, cho nên thuốc Thu mỗ chuẩn bị cho Ngôn tướng quân mới có thể vô hiệu.”

Bắc Đường Ngạo nghe hắn nói xong, trầm trầm nghĩ một lát.

“Nói vậy, hắn sẽ vẫn tiếp tục thụ thai?”

Ý gì vậy?

Thu Diệp Nguyên càng hoảng sợ, kinh dị nhìn Bắc Đường Ngạo.

“Không có biện pháp ngừa thai khác sao?” Bắc Đường Ngạo liếc mắt nhìn hắn, làm ngơ trước biểu tình đần ra kia.

“Chuyện này… Chuyện này…” Đầu óc Thu Diệp Nguyên nghĩ vòng nghĩ vo, hồi lâu mới phản ứng lại, có chút khó nói: “Chỉ cần, chỉ cần cuối cùng, cuối cùng, cái đó…” Lúng túng mãi, thoáng thấy Bắc Đường Ngạo có chút mất kiên nhẫn, đành cắn răng: “Chỉ cần cuối cùng không để lại bên trong là được!”

Nói xong, mặt hắn cũng đỏ bừng lên.

Bắc Đường Ngạo nghiêng nghiêng đầu.

Phương pháp này hắn biết. Thế nhưng thân phận hắn tôn quý, từ bé đã được giáo dục, lấy hỉ nhạc bản thân làm chuẩn mực, chưa bao giờ ủy khuất chính mình, tự nhiên lại phải nhượng bộ y. Hiện tại nghe xong, có chút không hài lòng.

“Chuyện này…” Thu Diệp Nguyên không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu dụng ý của Bắc Đường Ngạo, “Bắc Đường môn chủ, cơ thể của Ngôn tướng quân đã không thích hợp thụ thai. Gốc bệnh cũng không thể khỏi, cơ thể suy yếu, tương lai nếu sinh đẻ lần nữa, sợ sẽ nguy đến tính mạng.”

“Bản tọa đã biết.” Bắc Đường Ngạo gật đầu, “Ngươi lui xuống đi.”

Lòng Bắc Đường Ngạo thoáng lo lắng. Sở dĩ hắn phải hỏi Thu Diệp Nguyên chuyện đó bởi phát hiện mình đối với Ngôn Phi Ly không thể áp chế được dục vọng.

Ở quân doanh, giúp Ngôn Phi Ly uống thuốc hắn đã phát hiện ra. Thậm chí trên đường đến Hoa Thành, ở trong xe ngựa ôm Ngôn Phi Ly, hắn đều khô nóng tới mức không chịu nổi.

Đi về phía nơi ở của Ngôn Phi Ly, thấy y vẫn chưa vào trong, chỉ khoác một chiếc áo mỏng, nằm trên ghế dựa ngoài hành lang.

Bọn họ đã tới Hoa Thành phân đà được nửa tháng. Cơ thể Ngôn Phi Ly tuy rằng suy yếu, nhưng đã có thể xuống giường đi lại. Giờ đang là tháng bảy nóng nực, mùa hè phương nam thật buồn chán, y nằm trên giường không nổi, mới thấy thích thú với khí trời mát mẻ buổi chạng vạng, liền ngồi ở trong viện.

“Sao một mình ngươi ở đây, Lăng Thanh đâu?”

“Môn chủ.” Ngôn Phi Ly thấy hắn tới, muốn đứng dậy, lại bị hắn ấn ngồi lại. “Lăng Thanh đang bưng chè hạt sen đến.”

“Ân! Mùa hè uống chè hạt sen, giải nhiệt.” Bắc Đường Ngạo ngồi xuống bên cạnh y, kéo tay y lại, hơi nhíu mày: “Sao lại lạnh thế này?”

Nói rồi, một luồng khí ấm áp truyền vào người y. Ngôn Phi Ly lập tức cảm thấy toàn thân ấm lên, tuy là mùa hạ, nhưng vẫn thấy thực thoải mái.

Bắc Đường Ngạo thấy y coi như có tinh thần, sắc mặt cũng đã hồng hào lên đôi chút, nhớ tới lời Thu Diệp Nguyên.

Kỳ thật tâm sự của y, Bắc Đường Ngạo sơ sơ cũng biết, chẳng qua không muốn mà thôi. Nhưng hiện giờ nhìn dáng vẻ này của y, cũng hơi chút bực bội.

“Phi Ly, Thu đại phu nói ngươi khúc mắc nan giải, ứ đọng, đến nỗi bệnh tình chậm chạm khởi sắc, ngươi có biết không?”

Ngôn Phi Ly sửng sốt, lặng yên không lên tiếng.

Bắc Đường Ngạo thở dài: “Phi Ly, chuyện hài tử đã qua, không nên để mãi trong lòng. Coi như đứa nhỏ vô duyên với trần thế là được rồi, nếu không ngươi sao có thể giải thoát bản thân?”

Ngôn Phi Ly hạ tầm mắt, vốn không muốn trả lời, nhưng nhớ tới lời Bắc Đường Ngạo: “Ngươi chuyện gì cũng cố nhẫn nhịn, cái gì cũng không nói, khiến người ta không đoán được ngươi đang nghĩ gì”, liền ngẩng lên, thẳng thắn đáp:

“Môn chủ, ngài nói đúng, chuyện hài tử ta không nên nghĩ đến nữa. Nhưng ta không quên được, thực sự không quên được, ta đã cố gắng, nhưng không làm được, thuộc hạ cũng không biết nên làm thế nào cho phải…”

Bắc Đường Ngạo lẳng lặng nhìn y. Hắn lần đầu tiên thấy y chủ động tự bày tỏ tâm sự, khuôn mặt tràn ngập đau thương và mịt mờ khiến hắn bất ngờ.

Ngôn Phi Ly cũng không biết vì sao mình sẽ thật thà như vậy. Có thể là bởi gần đây quan hệ với Bắc Đường Ngạo có chuyển biến. Không biết nói vậy có đúng không, dù sao bầu không khí giữa hai người đã khác so với trước kia, làm y tự nhiên đem chuyện trong lòng nói ra.

Bắc Đường Ngạo nhìn khuôn mặt tiều tụy của y, đột nhiên nói: “Phi Ly, ngươi muốn gặp Ly nhi không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.