Đoạn Tình Kết

Chương 38



Ngôn Phi Ly dưới tác dụng của dược tính đã tỉnh lại, không biết bây giờ là lúc nào. Trong địa lao tối om, ngọn đèn dầu nhỏ kia đã hết rồi, đưa tay chạm vào, ngọn đèn lạnh băng, đủ thấy nó tắt đã khoảng một canh giờ.

Ngôn Phi Ly toàn thân vô lực, tay chân hư nhuyễn, đầu óc còn chút váng vất, dược tính vẫn còn lưu lại. Ước chừng thời gian một chút, e đã qua một đêm.

Cố gắng bò lên, Ngôn Phi Ly tỉ mỉ quan sát địa lao này. Ngoại trừ trên cửa sắt có một ô nhỏ, cả gian buồng có thể nói là mật bất thấu phong (1). Ngoại trừ chiếc giường gỗ sát tường giản đơn, bên cạnh còn có một chiếc bàn nhỏ, ngọn đèn được đặt trên đó. Một ấm trà thô sơ, bên trong không ngờ có nước. Trên tường, ở đầu giường, có treo hai thiết liên rất chắc chắn, rõ ràng chỉ dùng để khóa người. Chẳng qua bọn chúng cho rằng việc này không cần thiết với y.

(1) mật bất thấu phong: kín không kẽ hở.

Một buồng giam địa lao chu mật (chu đáo chặt chẽ) thế này, cũng không phải một sớm một chiều mà nghĩ ra, Ngột Kiệt là dị tộc cũng không thể vừa vào thành là tìm ngay được một chỗ như vậy. Rõ ràng trong thành có kẻ tiếp ứng. Mà đang trong thời kì đặc biệt, người dám tiếp ứng Điền nhân, không những có quyền thế nhất định ở Hoa Thành, e rằng còn có mưu đồ khác.

Ngôn Phi Ly cũng không phải hạng vừa, chỉ từ một căn buồng giam nhỏ, liền có thể suy đoán ra đủ loại tình huống. Y áp sát người vào tường và xuống đất, hy vọng có thể nghe được gì đó. Đáng tiếc nội lực đã hoàn toàn biến mất, vô pháp phát giác được nhiều chuyện hơn.

Y thấy có chút khó hiểu. Hôm qua nghe giọng điệu của Ngột Kiệt, rõ ràng oán hận y rất sâu sắc, bắt y là để trả thù cho đệ đệ. Đã vậy, sao không nhanh chóng khiến y phải chịu đau đớn, dùng thủ đoạn dị thường để trả thù y. Nghe nói, Điền nhân cho người ta ăn Mê Đà Tiên để khống chế thần chí họ, lẽ nào bọn chúng muốn khống chế y?

Ngôn Phi Ly lấy ra một vật từ trong áo, chính là chiếc bát lộng cổ cho Ly nhi. Ngón tay khẽ mơn trở mặt cổ, thân cổ, trụy nhi của cổ, từng chút từng chút, cảm thấy đau khổ không chịu nổi.

Nếu Ngột Kiệt thực sự cho rằng dùng Mê Đà Tiên là có thể khống chế y thì gã đã lầm rồi. Y thà tự quyết cũng nhất định không để người Điền lợi dụng, cũng đừng mong dùng loại dược này xâm phạm đến thần chí y.

Chưa đến khoảnh khắc cuối cùng, Ngôn Phi Ly sẽ không thỏa hiệp đâu. Y mơ hồ cảm thấy Ngột Kiệt bắt mình là còn có mục đích khác, y thực muốn xem, giảo cật ngoan tuyệt (2) nổi danh nước Điền nay rốt cục có tính toán gì.

(2) giảo cật ngoan tuyệt: giải nghĩa từng chữ thôi ^^ giảo – giảo hoạt, cật – khó dễ, ngoan – hung ác, tuyệt – vô tình.

Nhớ đến bản thân đã mất tích gần một ngày, nghĩ đến theo kế hoạch ban đầu, bọn họ hôm nay sẽ rời Hoa Thành, quay về Tổng đà. Nếu lộ trình suôn sẻ, ước chừng mười ngày sau là đến nơi. Đến lúc đó… Có thể gặp Ly nhi.

Thế nhưng hiện tại, tất cả đột nhiên đều biến thành mộng!

Không biết môn chủ đang làm chi?

Mình mất tích, hắn có lo lắng không? Có đi tìm mình không?

Ngôn Phi Ly mệt mỏi nằm xuống giường gỗ, đang miên man suy nghĩ, chợt có tiếng bước chân. Có người đến.

Cất tiểu cổ lại vào ngực, ngồi dậy, Ngôn Phi Ly nhìn đại môn mở ra, một hắc y nhân đem thức ăn vào.

“Hắc hắc, Ngôn tướng quân, tư vị của Mê Đà Tiên thế nào? Có đúng là dục tiên dục tử không a?”

Ngôn Phi Ly không thèm để ý đến gã.

Người nọ vẫn đặt thức ăn xuống.

“Những thức ăn này bên trong không cho thứ gì đặc biệt, Ngôn tướng quân cứ hảo hảo dùng đi.” Người nọ thấy thần tình của y, âm âm cười: “Ngươi không ăn cũng không sao, cuối cùng sẽ chết đói thôi. Bất quá bao tử rỗng mà hưởng thụ tiếp Mê Đà Tiên, e Ngôn tướng quân không chịu nổi nga!” Nói xong, chớp mắt đã ly khai.

Ngôn Phi Ly ngồi xuống cạnh bàn, nhìn thức ăn. Một bát cơm tẻ cẩu thả, một đĩa rau xanh, hết.

Lời kẻ kia đương nhiên Ngôn Phi Ly không tin, nhưng y cũng biết Mê Đà Tiên lợi hại thế nào.

Không biết thành phần của dược vật là gì, sau khi tỉnh lại y thấy thể lực tiêu hao rất nhiều, giống như phải đánh với mười mấy người, mà y chỉ có nằm mỗi trên giường. Ngôn Phi Ly biết không ăn một chút thực sự sẽ không trụ được, đành lấy bát cơm, không động đến chút rau xanh nào.

Ăn cơm xong không bao lâu, hắc y nhân lần thứ hai đẩy cửa bước vào, liếc bát cơm không, không nói hai lời cho y nuốt một viên thuốc.

“Ngôn tướng quân, hảo hảo hưởng thụ hưởng thụ, thế mới có trò hay cho ngươi xem.” Kẻ kia nhe răng cười, bưng mâm đi.

Ngôn Phi Ly đợi hắn ra khỏi, lập tức nhào tới góc tường, cho tay vào họng, nôn ra một đống vải.

Nguyên lai y xé một góc áo, nhét sâu vào họng, ngăn dược. Chỉ là vì sợ hắc y nhân phát hiện, cho miếng vải vào sâu quá, lúc nôn được ra cũng mất nhiều sức, đã hấp thu chút dược tính, cũng không thể tránh được, không biết Mê Đà Tiên có phát tác không.

Ngôn Phi Ly mang miếng vái nhét vào khe tường trong góc, ngồi lại trên giường. Nhớ tới hắc y nhân đã nói, sẽ có trò hay cho y xem, nói chung sẽ chẳng phải là việc tốt đẹp. Nếu đã không biết chúng định làm gì, chi bằng tĩnh lặng quan sát. Chỉ là hồi tưởng đến lời nói biểu tình của kẻ kia, tâm trạng Ngôn Phi Ly có chút kinh hãi. Cuối cùng cho rằng trận vui vẻ này, e sẽ mang đến tai vạ…

***

Khinh ca mạn vũ (3), thanh ti ngưng bích (4). Phù dung trướng noãn (5), mạn ngữ điều tình (6).

(3) khinh ca mạn vũ: hát hay múa giỏi, nhạc êm dịu, múa uyển chuyển (QT).

(4) thanh ti ngưng bích: đoán bừa – tóc đen lay động (thanh ti: tóc đen).

(5) phù dung trướng noãn: đoán bừa tập 2 – hoa sen nở chăng ‘__’?

(6) mạn ngữ điều tình: giọng nói mềm mại tâm tình.

Đông Phương Hi đang ở kỹ viên lớn nhất trong thành, tại Hoan các tìm hoan. Một mỹ nhân xinh đẹp nhũn như không có xương, nằm trong lòng hắn.

“Ư, Đông Phương, ăn thêm một trái a.” Nữ nhân ngắt từng quả nho, bón đến tận miệng hắn.

“Tiểu mỹ nhân, mị công của nàng ngày càng lợi hại, Mị Lan dạy dỗ nàng không tệ a.” Đông Phương hưởng thụ sự hầu hạ của mỹ nhân, cười.

“Người ta đều vì Đông Phương cả. Người khác muốn Tình Vũ hầu hạ cũng không được đâu.”

Thanh âm của Tình Vũ kiều mị nhập cốt, thật yếu mềm.

“Đông Phương a, Hoa Hoa tướng quân của chàng ấy, đã tìm chàng ba ngày nay ngoài Hoan các rồi, chàng chưa gặp hắn sao?”

“Thế nào?” Vẻ mặt Đông Phương ai oán: “Tiểu mỹ nhân muốn đuổi ta?”

“Người ta đâu dám đắc tội thế. Người ta chỉ cầu chàng mỗi ngày đều ở đây, vĩnh viễn cũng không rời đi.”

“Vậy nàng đang nhắm Hoa Hoa tuấn tú nhà chúng ta, phải không? Quả nhiên đúng là nữ nhân ái tiếu (xinh đẹp, thanh tú) a.”

“Đáng ghét, Đông Phương chàng đổ oan người ta.” Tình Vũ không chịu mà nhẹ đấm hắn: “Người ta có yêu cũng là yêu tiếu lang quân mà!”

Đông Phương Hi ha ha cười, vỗ vỗ hai bầu ngực nàng: “Đi gọi Mị Lan vào đây cho ta.”

Tình Vũ có chút ủy khuất, quỷ mị liếc hắn, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy ra ngoài.

Đông Phương Hi cũng đứng dậy, duỗi thân một cái, khiến vạt áo mở rộng thêm ra, hướng về phía Noãn các.

Đối diện ban công Noãn các là một gốc đài hòe thụ, có một con tù điểu kỳ quái đang đậu trên thân hòe thụ, đôi móng hoàng sắc sắc bén quắc lấy thân cây, đang tùy phong phiêu đãng.

Đông Phương Hi phát hiện ra nó mà không hề chớp mắt, giơ giơ tay, con điểu kia “phành phạch” bay lên, đáp xuống tay hắn.

Đông Phương Hi suy nghĩ hồi lâu rồi thả nó bay, chợt mỉm cười: “Cái giá của việc cầu ta, rất lớn đấy…”

Gió nổi lên, võ lâm thiên hạ, sắp có biến đổi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.