Đoạn Tình Kết

Chương 44



“Lăng Chu, ra đi.”

Thoát khỏi cái ôm của môn chủ, Ngôn Phi Ly chợt thoáng thấy lạnh. Nhưng khi nghe tiếng môn chủ, nhìn lại bóng dáng ẩn mặt, y lại cảm thấy kinh hãi.

Khinh công của Lăng Chu này quả thật khó tưởng. Nếu không phải môn chủ gọi, e rằng y cũng không nhận ra. Thậm chí ngay cả lúc hắn tới, y cũng không biết.

Ý thức được vấn đề, Ngôn Phi Ly có chút hốt hoảng, không biết hắn có thấy… Bộ dạng của y và môn chủ.

“Thuộc hạ thất trách, không đưa Ngôn tướng quân ly khai.” Lăng Chu quì xuống.

“Môn chủ, việc này không trách hắn được, là thuộc hạ tùy tiện.” Ngôn Phi Ly vội vàng ở phía sau Bắc Đường Ngạo giải thích.

“Lăng Chu, ngươi đứng lên, giờ không phải lúc.” Bắc Đường Ngạo nhàn nhạt hỏi: “Bây giờ là giờ gì rồi?”

“Hồi môn chủ, gần đến giờ dậu.”

“Ân.” Là thời điểm hành động.

Bắc Đường Ngạo quay đầu nhìn thoáng Phi Ly, thấy y tay cầm lợi kiếm, thái độ kiên định, lộ rõ vẻ muốn cùng hắn tiến lui.

Lòng Bắc Đường Ngạo ấm lên.

Nhiều năm đã qua, vẫn cứ như vậy. Chỉ cần quay đầu lại, nhất định sẽ trông thấy bóng dáng luôn gắt gao đi theo mình. Chỉ là khi đó cho rằng là chuyện đương nhiên, chưa hề phát hiện nhãn thần rực nóng của y.

Nguyên lai thiếu niên đến bây giờ, vẫn là một người, luôn dùng nhãn thần như thế theo sát mình.

Bắc Đường Ngạo đã phát hiện ra tâm tình bản thân hơi biến đổi. Tất thảy đều từ lúc Phi Ly nói sẽ ly khai hắn. Sau khi y ly khai Tổng đà, bản thân liền có chút mất hồn, tâm trạng không tốt. Mặc dù vừa mới tân hôn ái thê, cũng không thể vỗ về khoảng không trong lòng.

Đến khi nhận được phong thư mật hàm, đã khiến hắn mã bất đình đề (1) mà chạy tới bên cạnh y, lồng ngực phảng phất mới ổn định lại. Nguyên lai bất tri bất giác, sự tồn tại của người này giống như không khí để thở, mà trọng yếu!

(1) mã bất đình đề: ngựa không dừng vó (QT)

Bắc Đường Ngạo đột nhiên muốn tìm cách đuổi Lăng Chu đi.

“Lăng Chu, ngươi lập tức quay về phản hồi, báo cho Tây Môn môn chủ hành sự theo kế hoạch.”

“Vâng!” Lăng Chu không nghi ngờ bất cứ mệnh lệnh gì từ môn chủ, hắn không do dự, lập tức rời đi.

“Phi Ly,” Bắc Đường Ngạo quay đầu, nhàn nhạt cười câu xuất nhất mạt (2), thanh âm trong trong: “Chúng ta đi.”

(2) câu xuất nhất mạt: nôm na là anh í cười nhạt =.= (tham khảo theo tangthuvien)

“Vâng.” Tâm Ngôn Phi Ly nóng lên, với thanh kiếm trong tay, nhanh chóng đi sát sau hắn.

[“Như vậy cũng tốt! Nếu ngươi thật muốn cắt đứt hết, chúng ta sẽ khôi phục lại quan hệ như trước kia.”]

[“Lời của bản tọa, cũng không phải lời thật tâm.”]

Ngôn Phi Ly nhìn theo bóng lưng Bắc Đường Ngạo, chợt minh bạch ý tứ ban nãy của hắn.

Không phải là lời thật tâm.

Lời của bản tọa, cũng không phải lời thật tâm.

Ngôn Phi Ly trong nháy mắt, đầu óc trống rỗng.

Nguyên lai, nguyên lai không chỉ có bản thân mình dối lòng. Phần tình kết của y dành cho môn chủ, đoạn không được.

Như vậy, lời môn chủ vừa rồi là gì?

Lòng Ngôn Phi Ly xao động, hô hấp lập tức dồn dập. Nhưng chỉ trong ngắn ngủi, y đã tự áp chế xuống.

Sự biến đổi này Bắc Đường Ngạo ở phía trước nhất thanh nhị sở đều nhận thấy, hiểu y cuối cùng cũng minh bạch ý tứ của mình. Bất quá, còn có rất nhiều chuyện, thời gian sau, để hai bọn họ từ rừ xác nhận. Nhất là những lời nói thật tâm của nhau.



Sau chuyện ở Quỷ lâm, hai người vẫn chưa từng cùng hành động. Nhưng giờ, sự ăn ý vẫn nguyên vẹn như xưa.

Bắc Đường Ngạo cùng Ngôn Phi Ly theo chính diện đại môn của địa lao, lặng lẽ ra ngoài. Thì ra đúng là Đông cung của thái tử Việt quốc.

Nấp vào bên trong, thái tử y phục lộn xộn bị Ngôn Phi Ly kéo từ trên giường xuống.

Bắc Đường Ngạo đã tìm được Ngân Long tiên của mình, cây roi nhè nhẹ kheo khéo xoẹt qua mặt thái tử, nơi nào roi lướt qua nơi ấy để lại sẹo.

“Thái tử điện hạ hảo hăng hái. Sắc trời vừa tối đã vội vui vẻ, bản tọa đến thật không đúng lúc.” Liếc nhìn vị mỹ nhân nhỏ nhắn, nắm chặt lấy cẩm bị mà rét run, “Hảo mỹ nhân, bất quá đáng tiếc, sau này sợ không có cơ hội chịu sự sủng hạnh của thái tử điện hạ nữa.”

Thái tử cho rằng hắn sẽ hạ độc thủ với mình, còn chưa kịp kêu cứu, khố hạ liền truyền lên một cơn đau đớn, cúi đầu nhìn, hai mắt giật giật, ngất xỉu.

“Chờ thái tử tỉnh dậy thì nói với hắn, bản tọa lưu mệnh lại cho hắn để hắn tận mắt thấy rõ kết quả việc đắc tội bản tọa.” Bắc Đường Ngạo lạnh nhạt nói với phi tần kia: “Tiện thể để thái tử báo lại với Điền tướng Ngột Kiệt, dám động vào người của ta, cái giá của hắn là gấp mười lần Việt quốc trả ta.”

Sau khi điểm huyệt nữ nhân kia, liền mang theo Phi Ly ly khai Đông cung.

Ngôn Phi Ly nghe thấy câu nói cuối cùng của hắn, trong lòng có chút phấp phới, nhưng lập tức nhắc nhớ mình đừng nghĩ đến nhiều. Chẳng qua là phải trả giá gấp mười lần Việt quốc…

Trong lòng Ngôn Phi Ly mơ hồ bất an. Nghĩ lại thần sắc lãnh liệt túc sát của môn chủ khi nói lời ấy, chung quy cảm thấy cái giá này, e rằng sẽ rất lớn, sẽ làm thiên địa biến sắc…

Hai người trước khi ra khỏi Đông cung, ở hậu viện phát hiện một hầm rượu. Bắc Đường Ngạo nổi hứng, đập vỡ hết tất cả thùng rượu bên trong, tan tành hết thảy. Sau đó châm lửa, dần dần trong bóng tối dấy lên một mảnh hồng thiên.

Đứng trên sườn núi phía tây, Bắc Đường Ngạo phi thường thỏa mãn với kiệt tác của mình. Quay đầu nhìn Phi Ly, thấy y đang túc mục nhìn sự hỗn loạn trong thành.

“Phi Ly, ngươi đang nghĩ gì vậy?”

“Môn chủ, hiện nay trong thành cảnh giới sâm nghiêm, chúng ta phải nhanh chóng rút lui.”

Bên trong Hoa Thành, Tây Môn Việt đã chỉ huy tất cả những người liên quan di rời, cũng phái người vào thành gây hỗn loạn, hễ là chỗ có quan hệ với Điền nhân tất cả đều động thủ kháng cự. Hiện giờ trong Hoa Thành vô cùng hỗn loạn.

“Ta đã cùng Tây Môn ước hảo, giờ hợi gặp nhau ở khu rừng ngoại thành.” Bắc Đường Ngạo nghĩ đến một chuyện: “Bọn chúng đã bắt ngươi nuốt Mê Đà Tiên, nhớ đến gặp Thu đại phu, để hắn hảo hảo xem xét, thử dược… E cũng không phải là không thể giải được.”

Ngôn Phi Ly cười khổ một cái, không lên tiếng.

Mê Đà Tiên không phải độc dược, đương nhiên không có giải dược tương ứng. Môn chủ nói vậy chỉ an ủi y mà thôi.

Bắc Đường Ngạo thấy thần sắc của y, hỏi: “Phi Ly, bọn chúng bắt ngươi nuốt mấy viên rồi?”

“Được một nửa rồi.” Ngôn Phi Ly đem sự tình kể lại cho hắn một lần.

“Mê Đà Tiên chỉ cần nuốt đến ba viên, nhất định nghiện, làm hao mòn thần chí người ta, mặc cho bị chi phối. Lên cơn nghiện thuốc sẽ thống khổ không chịu nổi. Hoàn hảo chúng chỉ mới cho người nuốt một nửa, còn kịp.” Bắc Đường Ngạo trầm ngâm một chút: “Trên thực tế Mê Đà Tiên tuy không có giải dược, nhưng nếu người bị nghiện có lý trí mạnh mẽ, sẽ có thể tự mình bài trừ độc tố ra. Hiện tại ngươi chưa hẳn đã nghiện, dược tính trong người không cao lắm, nếu bình thường dùng vài viên tán độc, dược nghiện phát tác có thể kháng được. Qua vài ngày, dược tính sẽ dần dần tiêu biến.”

Trong đầu Ngôn Phi Ly rành mạch từng câu, ngoài mạnh mẽ chống cự, thật sự không còn biện pháp khác.

“Môn chủ, chúng ta đi.”

Bắc Đường Ngạo gật đầu. Thân ảnh hai người chìm vào bóng đếm mịt mờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.