Đoạn Tình Kết

Chương 95



Nháy mắt đã qua một tháng. Trong người Ngôn Phi Ly ngày một khó chịu, càng uể oải. Nếu không phải Thu Diệp Nguyên dùng thuốc điều hòa thân thể, lúc này không khéo còn chẳng có tí sức. Hơn nữa, thai đạp rất mạnh, thậm chí, đến đêm cũng không dừng, rất ảnh hưởng đến lúc nghỉ ngơi.

Ngày hôm đó, Thu Diệp Nguyên cẩn thận bắt mạch cho y, cuối cùng khẳng định: “Ngươi mang trong mình song thai.”

“Thật sao?” Bắc Đường Ngạo nhướng mày, có chút bất ngờ. Hắn tuy không hiểu lắm, nhưng cũng mơ hồ thấy sáu tháng qua, bụng Ngôn Phi Ly lớn hơn so với bụng Lâm Yên Yên ngày xưa sinh non.

Ngôn Phi Ly cũng hơi ngạc nhiên. Chẳng trách vẫn thấy lần này cực khổ hơn gấp bội, còn tưởng thân thể mình xuống cấp quá rồi, tuổi còn lớn nữa chứ.

Bất quá cả hai vẫn kinh hỉ, Thu Diệp Nguyên lại hơi lo. Với thân thể Ngôn Phi Ly, mang một cái thai đã là chật vật, giờ lại là song thai, xem ra càng phải cẩn thận hơn rồi.

“Không biết là nam hài hay là nữ hài.” Bắc Đường Ngạo nhìn bụng Ngôn Phi Ly, thản nhiên cười nói.

“Ngươi muốn nam hài hay nữ hài?”

“Như nhau thôi mà.”

Ngôn Phi Ly mỉm cười, y cũng nghĩ vậy.

Thu Diệp Nguyên nhìn thần tình bọn họ, nỗi lo lắng không thể nói ra miệng.

Giữa lúc hai người đang mải vui mà không để ý, âm mưu chậm rãi được tiến hành, vô pháp ngăn trở.



“A—-“

Ngôn Phi Ly hét lên một tiếng, bật dậy, người đầy mồ hôi.

Bắc Đường Ngạo cũng bật dậy, hốt hoảng hỏi: “Làm sao vậy?!”

Chốc lát, Ngôn Phi Ly vẫn chưa bình tĩnh lại được, tim đập mạnh, trước mặt tối sầm, ngả về sau, nhanh chóng được Bắc Đường Ngạo đỡ lấy.

“Phi Ly, ngươi làm sao vậy? Có phải chuột rút không? Hay là khó chịu ở đâu?” Bắc Đường Ngạo vội hỏi.

Ngôn Phi Ly lắc đầu: “Không sao, chỉ là ác mộng…”

“Mộng cái gì? Sao người đầy mồ hôi thế này.” Bắc Đường Ngạo cau mày, đỡ y nằm xuống. Bây giờ là tháng chín, tiết trời trở lạnh, trên giường đã phải đắp chăn mỏng. Bắc Đường Ngạo giúp y dém chăn, trong bóng tối vẫn thấy bụng y đã nhô cao rồi, cả người tựa hồ lớn thêm một vòng tay.

Ngôn Phi Ly thấy giấc mơ của mình như một điểm xấu, trong lòng bất an: “Ta mơ thấy trên bầu trời có một con chim ưng, nó giương móng, quắp mất Ly nhi.”

Bắc Đường Ngạo nói: “Ra là nhớ con. Giấc mộng này chẳng có gì đâu, Ly nhi rất khỏe, ngươi đừng lo.”

Nói chung vừa bị kích động, bụng hơi động, khiến y đau đến toát mồ hôi, dừng lại một chút mới nói được: “Hôm nào ngươi dẫn con đến đi, ta muốn thấy nó.”

Bắc Đường Ngạo im lặng chốc lát mới mở miệng: “Ngươi giờ thế này, e Ly nhi thấy thì không tiện.”

Ngôn Phi Ly hơi kinh hãi, vô thức sờ sờ bụng.

Y cũng biết, Ly nhi tuy còn nhỏ, nhưng thông minh lanh lợi, trí nhớ rất tốt, nếu tới đây, trông thấy hình dáng này của mình, giờ có lẽ sẽ chưa hiểu, nhưng sau này lớn lên, sẽ biết hết mọi chuyện.

Lòng Ngôn Phi Ly là một khoảng không mờ mịt, nghĩ đến hai đứa nhỏ sau này, cũng chưa biết phải an trí thế nào, lại lo âu.

Bắc Đường Ngạo lên tiếng: “Phi Ly, đừng nghĩ nhiều nữa, hảo hảo nghỉ ngơi đi. Ngươi nếu nhớ Ly nhi quá, hôm nào ta dẫn nó đến đây.”

Ngôn Phi Ly thở dài, trầm giọng đáp: “Không cần đâu, đợi sau này hẵng hay.”

Đêm dài dần trôi, tuy rằng là do mình thôi, từ sâu thẳm đáy lòng, Ngôn Phi Ly vẫn cảm thấy lạnh lẽo, cảm giác này đã lâu không thấy.

Con đường này, e rằng đến tận cuối, vẫn chỉ có một mình…



Ngôn Phi Ly không biết, cơn ác mộng của y, ngày hôm sau đã trở thành sự thật.

Lâm Yên Yên mang theo hai còn trai là Diệu Nhật và Diệu Huy lên núi bái Phật, nhưng ở sơn đạo bị tập kích, hai mươi tư phó dịch vương phủ gồm hộ vệ, nha hoàn, ma ma, tiểu tự tất cả bị giết, chỉ để lại mã xa rỗng tuếch và một đống máu hỗn lộn, phu nhân cùng hai thế tử chẳng rõ tung tích.

Giống một tiếng sét giữa trời quang, Bắc Đường Ngạo sau khi nghe báo cáo, phẫn nộ không thôi, suốt đêm dẫn người trở lại kinh thành, xuất toàn bộ người ngựa của vương phủ và Thiên Môn, tra rõ việc này.

Ngôn Phi Ly chưa biết chuyện, nhưng ngày đó, Bắc Đường Ngạo ly khai vội vàng, lại có vẻ kinh hãi, khiến y lập tức nhìn ra có gì đó. Vốn Bắc Đường Ngạo không muốn nói, y sẽ không hỏi, nhưng lần này không biết vì sao, trực giác mách bảo sự tình không đơn giản. Hơn nữa, nhớ tới Ly nhi, luôn luôn thấy lo lắng.

Bắc Đường Ngạo đi đã ba ngày, vẫn chưa phản hồi về biệt viện, thủ hộ ngầm bảo vệ biệt viện tăng lên gấp đôi so với ngày thường. Ngôn Phi Ly tuy ở bên trong, nhưng vẫn phát hiện ra sự biến đổi ở bên ngoài, càng thấy tình huống không bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.