Đoạn Tình (Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân III)

Chương 23: Khó Chịu





Quay về phía Đường Hân, sau khi cô nói với hắn đừng động chạm gì đến hai người vệ sĩ trước cửa, thì trông sắc mặt tên J@vin cũng đã thay đổi trở nên tốt hơn, vì hắn biết hắn đã nắm được nhược điểm của Đường Hân.
Đường Hân quay người, cầm ly rượu mình vừa mới gọi, đưa lên miệng nếm một ít.
"Em cũng đang gặp chuyện buồn sao?" J@vin hạ giọng hỏi.
"Đúng vậy." Được Hân mỉm cười, xoay xoay ly rượu rồi lại đưa lên miệng để uống.
"Vậy trùng hợp thật, tôi cũng đang có chuyện không vui, không biết có thể cùng em tâm sự được không?"
"Thoạt nhìn thì thân phận của anh rất lớn, một người tầm thường như tôi với không tới."
J@vin càng ngày càng thích thú, bởi vì trước giờ chỉ có phụ nữ chủ động chứ hắn không hề bỏ chút công sức gì.

Nhưng ngày hôm nay thì khác, cô gái ngồi trước mắt hắn đây không hiểu sao lại gây cho hắn nhiều hứng thú tới vậy, khiến hắn không chủ động không được.
"Tôi thích những người biết điều như em." J@vin nhếch môi đưa ly rượu lên.

Đường Hân cũng hiểu ý, bắt đầu chấp nhận tiếp chuyện cùng hắn.
Bên phía Bạch Doanh Thần, họ tiếp quan sát trong màn hình.

Đột nhiên, J@vin đưa tay lên nắm nhẹ lấy cằm của Đường Hân, hành động này không biết Đường Hân cảm thấy thế nào, nhưng hiện tại trong người Bạch Doanh Thần đang nóng như lửa đốt, cảm thấy nơi đâu cũng khó chịu, cơ hồ như muốn đánh chết tên J@vin đó.
Bạch Doanh Thần cầm lấy bộ đàm từ trong tay Swan, đưa lên nói:"Cô làm gì vậy, đừng có kéo dài thời gian với hắn."

Phía bên kia, một thiết bị được chế tạo như một chiếc Airpods trùng với màu da dán sau tai của Đường Hân, tiện việc trao đổi thông tin từ phía Bạch Doanh Thần.
Nghe xong chỉ thị từ Bạch Doanh Thần, Đường Hân khẽ nghiêng đầu, chửi thầm:"Không thấy tôi đang cố gắng đây sao, nếu không phải vì cái tên dở hơi chết tiệt này thì tôi đã không phí thời gian ngồi diễn ở đây rồi."
"Em sao vậy, say rồi sao?" J@vin ngồi bên nhướng mày hỏi.
Đường Hân lấy lại ý thức, cô giả vờ hoa mắt, đưa tay lên xoa xoa ấn đường, sau đó nói mập mờ:"Tôi hơi chóng mặt."
"Để tôi đưa em lên phòng nghỉ một lát." J@vin chủ động mời, theo suy nghĩ của hắn thì Đường Hân đã chính thức trở thành con mồi tiếp theo.
Đường Hân chưa kịp phản ứng thì đã bị J@vin bế thúc lên, tuy rằng rất khó chịu nhưng cô vẫn không chống cự, để mặc hắn bế đi.
Quán bar này là quán bar lớn nhất ở Trung Đông, cho nên mọi tiện nghi đều có đầy đủ.
Hệ thống camera của quán bar thì cũng có giới hạn và đảm bảo uy tín.

Trong xe, nhóm của Bạch Doanh Thần nhìn thấy J@vin bế cô lên tầng mười thì đã hết thiết bị dò đoán.
Trịnh Thiên lên tiếng:"Swan, phóng to căn phòng đó lên."
Nghe theo lời anh, Swan di chuyển tay trên bàn phím, Swan lên tiếng:"Là phòng 102."
Những người trong xe vẫn không thấy Bạch Doanh Thần có phản ứng gì, nhưng ai nấy cũng đều cảm nhận được hơi lạnh từ đâu đó.
_______
J@vin bế cô bước vào một căn phòng thượng hạng mà hắn đã chuẩn bị trước, sau đó hấp tấp đẩy Đường Hân vào tường rồi lao tới.
Kịp thời, Đường Hân liền đẩy hắn ra, cười nhẹ:"Anh thường như vậy mới những cô gái khác sao."
J@vin nghe xong thì cong môi cười:"Nếu tôi nói không thì em có tin hay không?..." Hắn cúi đầu thì thầm vào tai Đường Hân:"Em là người phụ nữ đầu tiên khiến tôi động lòng."
Nghe xong câu nói này, không chỉ Đường Hân mà cả nhóm của Bạch Doanh Thần ai nấy cũng đều nổi hết cả da gà...
"Anh dẻo miệng thật đấy." Đường Hân đặt hai tay trước ngực hắn, mỉm cười quyến rũ.
Dường như J@vin đã không còn chịu nổi nữa, hắn cúi xuống lại tiếp tục bị Đường Hân đẩy ra.
Nhiều lần Đường Hân phá vỡ giới hạn của hắn, khiến hắn rất khó chịu.

Đáng lẽ hắn sẽ loại bỏ cô sớm nhưng phụ nữ khó như thế này hắn mới có hứng thú.
"Sao nữa vậy?"
"Anh đi tắm trước đã."
J@vin hiểu ra vấn đề, hắn cười cười nâng cằm Đường Hân:"Được thôi thỏ con.

Chờ tôi đó."
Sau khi hắn bước vào phòng tắm, Đường Hân phủi tay khắp người giống như vừa có thứ bẩn thỉu bám víu vào.

Tiếp theo đó, cô nhanh chóng thay chiếc váy ra, mặc lên người một bộ đồ bó màu đen để dễ dàng hành động, thái độ vô cùng nghiêm túc để thực hiện nhiệm vụ.
Đường Hân biết, một chiếc USB mà đến Bạch Doanh Thần cũng phải quyết tâm lấy cho bằng được chắc hẳn nó rất quan trọng, cho nên J@vin sẽ cất giấu rất kỹ.

Đường Hân đi tới chiếc áo khoác của hắn, lục lọi từ trong ra ngoài cũng không có.

Thế là cô bỏ qua, đảo mắt một lượt nhìn chung quanh, chiếc vali nằm ở cuối góc phòng thu hút lấy sự chú ý của Đường Hân.
Tên J@vin vẫn còn trong phòng tắm, tiếng nước xào xào phát ra khiến Đường Hân càng có cơ hội hơn.

Đã hơn một thời gian rồi, hắn chắc cũng sắp bước ra, mà chiếc vali này lại được bảo mật rất kỹ, không thể dễ dàng mở ra được.
Nhưng mọi chuyện đều đã được lường trước, trước khi đi đến đây, Bạch Doanh Thần đã đưa cho cô một thiết bị điện tử công nghệ mới, đó là một thỏi son chế tạo từ bom với sức nóng hơn hai nghìn độ, có thể cắt đứt mọi thứ.
Đường Hân vặn thỏi son, sau đó xoa đều lên trên ổ khoá của chiếc vali.
"Tách." Chiếc vali đã được mở, bên trong toàn bộ là những giấy tờ liên quan đến những vụ làm ăn lớn của J@vin, ngoài ra, bên cạnh những giấy tờ đó còn có một chiếc USB.
Đó chính là món đồ mà Bạch Doanh Thần đang cần.
Đường Hân lấy nó bỏ vào túi, sau đó đắp nắp chiếc vali lại.

Sau một lúc suy nghĩ nhanh, cô quyết định đem theo luôn cả vali này để lấy thêm lòng tin từ Bạch Doanh Thần.
Vừa hay lúc ấy J@vin bước ra, thấy một người lạ ở trong phòng mình, trên tay còn cầm theo chiếc vali, hắn trừng mắt phi đến chặng lối đi của cô:"Đứng lại, mày là ai?"
Hắn nhìn kỹ khuôn mặt của cô, liền nhận ra đó là cô gái vừa nãy.

Càng thêm tức giận, hắn gằn giọng nói:"Ai sai mày tới đây?"
Đường Hân không trả lời, liền ném chiếc vali về phía hắn, giấy tờ trong vali bay khắp phòng, Đường Hân chạy tới, trực tiếp thúc chân vào người hắn, khiến hắn mất cân bằng, rồi tìm cách tẩu thoát để bảo toàn tính mạng, trong lúc đó có xảy ra một số ẩu đả nhưng Đường Hân là sát thủ chuyên nghiệp nên cũng có vài kỹ năng để tránh né.
Tuy nhiên, Đường Hân né được hắn nhưng không né được đàn em của hắn, thời điểm cô bước ra khỏi phòng thì từ đằng xa, khoảng chừng bảy tám người mặc đồng phục màu đen, hướng ánh mắt về phía cô mà đuổi.
"Bắt con tiện nhân đó lại cho tao!" J@vin ôm lấy bụng, nhăn mặt đau đớn.
Đường Hân cắn môi:"Chết tiết thật!"
....
Sau khi nghe tiếng động, biết là đã xảy ra chuyện, Bạch Doanh Thần liền đứng ra giải cứu cho Đường Hân.

Anh rời khỏi xe, đi theo hướng Đường Hân chạy mà vẫn chưa tìm thấy cô.
"Mấy tên này định đuổi tới khi nào đây?" Đường Hân vừa chạy vừa ngoảnh mặt nhìn lại, thì đám người kia vẫn ba chân bốn cẳng đuổi theo.
Đột nhột, một lực mạnh nắm lấy tay cô rồi kéo cô vào một trong góc khiến Đường Hân hồn vía phách lạc.

Đi được một đoạn, người đó đẩy cô vào tường rồi che chắn cho cô, anh trầm giọng cất tiếng:"Yên lặng!"
Nghe tiếng, Đường Hân biết ngay là ai, liền thở phào một hơi thật dài để giải toả mệt mỏi.

Đến khi bọn kia chạy đi mất hút, Bạch Doanh Thần mới buông cô ra.

Đường Hân thở gấp:"Mệt chết đi được."
"Tôi cứu cô một mạng, xem như chúng ta huề." Bạch Doanh Thần lãnh đạm nói.
"Đừng nghĩ như vậy là tôi sẽ biết ơn anh, tôi phải chạy trốn như thế này là vì ai chứ?" Đường Hân liếc xéo anh.
"Ý cô là do tôi khiến cô thành thế này sao?"
"Anh nghĩ sao? Chẳng phải tại anh ép tôi phải lấy được chiếc USB đó, thì tôi đã không ra nông nổi này."
"Vậy trước giờ cô đều có ý nghĩ sẽ được tự do sao?"
Nói tới đây, Đường Hân trầm mặc, "Đương nhiên rồi, có ai mà muốn nằm trong tầm kiểm soát mãi chứ.

Tôi đã chịu hơn mười tám năm rồi.

Đáng lẽ ra đã được tự do nhưng...." Đường Hân đang ám chỉ đến việc Bạch Doanh Thần uy hiếp mình, cô biết anh cũng hiểu nên cô không nói ra, sau đó cô nhìn anh:"Khoan đã, anh nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ anh lại muốn lật lọng."
"Bạch Doanh Thần tôi đã nói gì thì sẽ làm đó.

Cô yên tâm."
"Thế thì được." Đường Hân gật đầu.
"Nhưng không nhất thiết cô phải trốn chạy như thế này, chẳng phải cô rất giỏi sao? Tại sao không hạ thủ.

Hay là cô sợ bọn chúng?" Bạch Doanh Thần nhìn cô nói với chất giọng mỉa mai.
Nghe vậy, Đường Hân vẫn không ngại mà tiếp lời:"Sợ? Việc gì phải sợ bọn chúng.

Chỉ là tôi không có hứng thú đánh nhau vào lúc này mà thôi.

Nói cho anh biết tôi không chỉ giết được J@vin và đàn em của chúng, mà cả anh tôi cũng có thể giết được đấy."
"Ồ vậy sao? Tôi thật sự mong chờ ngày đó, nếu lúc đó cô không giết được tôi thì người thay thế sẽ là cô."
"Được.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.