Về gần đến nhà Diệp Chi giơ đôi giày cao gót bị đứt lên, mẹ Diệp sợ hết hồn, bạn tốt của bà tạm thời có việc gấp đi trước, vốn tụ hội nói chuyện cũng đã lâu, nên mẹ Diệp cũng xin phép đi trước.
Gần đây truyền hình, báo chí luôn nói nơi này có cướp bóc, nơi kia cũng có cướp bóc, làm cho mẹ Diệp vừa thấy bộ dạng của Diệp Chi, còn tưởng rằng cô vừa bị cướp.
Vội vàng chạy tới bắt lấy tay của Diệp Chi, nhìn cô tỉ mỉ nhiều lần từ trên xuống dưới, xác định ngay cả tóc Diệp Chi cũng không bị tổn hại, rồi mới thở phào nhẹ nhõm, hỏi Diệp Chi có chuyện gì xảy ra.
Khi biết Diệp Chi không cẩn thận để gót giày cắm ở kẽ gạch mới thả lỏng người, chỉ chỉ vào trán của Diệp Chi mắng cô không cẩn thận, lớn như vậy rồi mà tay chân lóng nga lóng ngóng (ý chỉ hậu đậu).
Diệp Chi nghe mẹ Diệp trách mắng chỉ cười, trong lòng chẳng những không có ghét bỏ mà ngược lại thấy rất ấm áp. Chỉ có những lúc này, cô mới có cảm giác mình cũng cần người chăm sóc, mà không phải là một người mẹ độc thân cực khổ nuôi con.
“Con đó.” Mẹ Diệp thở dài một cái, cầm giày cao gót ở trong tay Diệp Chi nhìn một lát, xác nhận về sau cũng không còn có thể đi được nữa, trực tiếp đem đôi giày ném vào thùng rác “Nhà chúng ta cũng không phải là nghèo tới mức không có tiền mua giày, con cứ tiết kiệm làm gì. Ngày mai ra ngoài nhớ mua một đôi, con chỉ có mấy đôi giày, mẹ nhìn đều phát chán.”
Mẹ Diệp tính tình thoải mái, là một bậc phụ huynh rất dân chủ, lúc Diệp Chi mới lên sơ trung (cấp hai), mẹ Diệp nói với cô, chỉ cần cô không trễ nãi việc học, cô có thể yêu đương thế nào cũng được.
Nhưng khi đó Diệp Chi chỉ nghĩ đến học và học, không có ý định này. Ngay cả khi đã lên đại học cũng chỉ biết học, 4 năm trôi qua, thậm chí một người bạn trai cũng không có.
Diệp Chi tốt nghiệp được một năm, lúc mẹ Diệp còn đang rầu rỉ vì chuyện chung thân đại sự của cô, thì cô lại mang thai.
Thế cho nên mỗi lần nhắc tới chuyện này, mẹ Diệp đều cười nhìn Diệp Chi nói: “Cô xem cô đi, bình thường thì im thin thít, kết quả còn sinh con trước cả người khác nha.”
Khi đó Hoàn Tử chỉ hơn một tuổi một chút, mặc dù sức khỏe không tốt, nhưng ai cũng yêu thích, cả nhà ai cũng yêu thương chiều chuộng, ngay cả Diệp Khung không thường xuyên về nhà, cũng vì đứa cháu này cố định một tháng về nhà mấy lần.
Từ trước đến nay tính tình Diệp Chi có chút ngây thơ, bằng không cũng sẽ không bị người khác hạ thuốc trong tiệc rượu, lúc ôm Hoàn Tử, là lúc cả đời này cô khổ sở nhất.
Thật may mẹ Diệp chẳng những không có đánh cô mắng cô, ngược lại còn không ngừng an ủi cô, thỉnh thoảng nói chuyện tâm tình cùng cô, để cho cô vui vẻ cười một cái, nếu không thật sự Diệp Chi không thể chịu đựng được.
“Mẹ, cám ơn mẹ.” Diệp Chi đưa tay ôm lấy mẹ Diệp, cô ở bên cổ mẹ Diệp cọ xát, “Mẹ càng ngày càng xinh đẹp lại rất hiểu nhân tình thế thái.”
Cô cao hơn một cái đầu so với mẹ Diệp, rất tự nhiên có thể ôm mẹ vào trong ngực của mình, mẹ Diệp toàn tâm toàn ý hưởng thụ con gái ôm mình, trên mặt rất vui vẻ mỉm cười, “Đương nhiên. Năm đó ở trong thôn mẹ là đại mỹ nhân đó nha.”
Dừng một lát, ánh mắt liếc cái thùng rác bên kia, chợt đẩy Diệp Chi ra, ánh mắt sáng quắc nhìn cô chằm chằm, “Lúc con bị kẹt gót giày, có đàn ông giúp con rút ra hay không?”
Diệp Chi cúi đầu nhìn chân của bản thân đang mang đôi dép hoa 10 đồng, trong đầu bỗng nhớ đến khuôn mặt đẹp trai của Kỷ Lâm, nhưng vẫn lắc đầu một cái, “Không có.”
“Ai.” Mẹ Diệp thở dài, trên mặt lộ vẻ đau khổ, “Con nói đi, mẹ thật vất vả mới nuôi con lớn như vậy, đến cuối cùng con lại thất bại như vậy.”
Dừng một lát, đưa tay vỗ vỗ bả vai Diệp Chi “Về sau nếu như ở trên đường gặp phải một thanh niên tuấn tú muốn rước con về nhà, đừng có từ chối, ngoan ngoãn cùng người ta kết giao, nhé!”
Diệp Chi bị mẹ cô làm cho dở khóc dở cười, kêu một tiếng mẹ, vừa định nói, đã cảm thấy trên bắp chân của mình có cái gì đó, cúi đầu nhìn, chỉ thấy Hoàn Tử đang cố gắng lôi kéo mình, trợn to cặp mắt đen nhỏ dài, sắc mặt nghiêm chỉnh nhìn mẹ Diệp.
“Ai ôi, thằng bé này.” Mẹ Diệp bóp một cái trên mặt Hoàn Tử, ngồi xổm người xuống, “Giờ sao? Cháu còn không vui lòng à?”
“Mẹ không thể bị người khác cướp đi.” Hoàn Tử nhìn chằm chằm mẹ Diệp, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, từng câu từng chữ nói vô cùng nghiêm túc, “Mẹ là của cháu.”
“Ôi chao, con nghe xem.” Mẹ Diệp bị Hoàn Tử đùa vui, ngẩng đầu nhìn Diệp Chi “Con trai của con thật đúng là vệ sĩ của con đó.”
Dừng một lát, bỗng nhiên lại nhìn Hoàn Tử nói: “Không đúng, mẹ cháu không phải của cháu, của ba cháu.”
“Cháu không có ba.” Giọng Hoàn Tử có chút khẩn trương, nhất thời kích động, chợt bật thốt lên một câu “Chờ cháu trưởng thành, cháu sẽ kết hôn với mẹ.”
Mẹ Diệp sững sờ, ngay sau đó cười ha ha, “Này Hoàn Tử nói cho bà ngoại biết, tại sao cháu lại muốn cưới mẹ?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàn Tử đỏ lên, không biết vì thẹn thùng hay vì tức, nhưng ánh mắt vẫn nhìn thẳng mẹ Diệp nói “Bởi vì mẹ rất tốt với cháu.”
“Bà ngoại cũng rất tốt với cháu đó, cháu có muốn cưới bà ngoại không?”
“Nhưng, nhưng......” Hoàn Tử cắn cắn môi dưới, do dự một chút, nhưng vẫn là kiên định lắc đầu một cái, “Không.”
“Tại sao vậy?” Mẹ Diệp nhất quyết không tha.
“Bởi vì, bởi vì......” Hoàn Tử nhìn mặt của Diệp Chi một chút, lại nhìn mặt của mẹ Diệp một chút, nói “Bà ngoại già quá rồi.”
Lòng của mẹ Diệp nhất thời bể tan tành, tiểu tử thối này dám nói mình già quá rồi ư?
Mình già thật sao? Trên mặt lại thêm nếp nhăn rồi sao? Mẹ Diệp đặt Hoàn Tử xuống, vội vội vàng vàng bước nhanh chân đi soi gương.
Vừa lúc đó, bỗng nhiên Hoàn Tử nhìn bóng lưng của bà ngoại mở miệng nói: “Cho nên bà ngoại không cần nói mẹ tìm ba mới, cháu sẽ không cưới bà, cháu chỉ cưới một người là mẹ thôi.”
Chân mẹ Diệp lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống, tiểu tử thối này, thật là càng lớn trong đầu càng có thêm những suy nghĩ cong cong quẹo quẹo.
Mà Diệp Chi đã sớm không nhịn được cười nữa, ôm bụng nước mắt thấm ra ngoài, nhìn đứa con của mình, thấy sao con trai lại xinh đẹp như vậy, cuối cùng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàn Tử một cái, rồi mới thỏa mãn đi vào phòng bếp nấu cơm.
Diệp Chi đi xong, mặt Hoàn Tử không lộ vẻ gì, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, bò lên ghế sa lon, cầm một quyển sách trên khay trà lên bắt đầu nghiêm túc đọc.
Mắt nhỏ dài, lông mi dài liếc một vòng quanh phòng trông cậu càng thêm vẻ đẹp trai.
Hừ, cho rằng cậu không biết có thêm ba mới là có chuyện gì xảy ra sao? Nếu ba mới xuất hiện, cậu sẽ giống như Tiểu Hắc, vừa lạnh vừa đói té ở trong đống tuyết. Cho nên mặc dù cậu không thể cưới mẹ, nhưng không thể để cho một người đàn ông xa lạ làm ba mới của cậu được.
Nhưng người lớn thật đúng là dễ bị gạt nha, đứa bé lật một trang sách, đưa tay sờ sờ màu sắc phía trên tranh minh hoạ, trên má phải lộ ra một lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Kỷ Lâm từ võ đài về nhà, thấy Nhạc Du đang ôm Tiểu Ngư ngồi ở trên ghế salon xem phim hoạt hình, nhưng chỉ có một mình Nhạc Du nhìn mê mẫn mà thôi, hai tay Tiểu Ngư đang cầm một quả táo lớn, tối hôm qua bé thấy cậu hai (Kỷ Lâm) tay không đánh bể quả táo, hôm nay đang cố gắng luyện tập.
“Bảo bối, tới đây với cậu.” Kỷ Lâm ngồi vào bên cạnh, nhìn Tiểu Ngư vẫy vẫy tay.
Tiểu Ngư đang sùng bái Kỷ Lâm, nghe được lời này của anh, lập tức từ trong ngực mẹ chui ra, hấp ta hấp tấp chạy đến trước mặt Kỷ Lâm, đem quả táo đưa tới, giọng nói non nớt, nhưng mang theo mười phần nghiêm túc, “Cậu hai, dạy Tiểu Ngư.”
“Tiểu Ngư còn quá nhỏ, chờ Tiểu Ngư lớn cậu sẽ dạy.” Kỷ Lâm ôm Tiểu Ngư vào trong ngực hôn một cái, đôi tay nhẹ nhàng dùng lực, rắc rắc một tiếng làm quả táo lớn bể tan tành, mắt Tiểu Ngư tròn xoe trợn trắng lên.
Tiểu nha đầu từ nhỏ đã thích đánh nhau, tính tình rất giống con trai, chưa bao giờ khóc, thích nhất xem đại hiệp luyện võ công trên TV, thường làm ra chuyện làm người khác rất buồn cười.
Lúc này thấy Kỷ Lâm biểu diễn lần nữa, thấy rất thích mắt, càu nhàu một câu rồi từ trên người Kỷ Lâm bò xuống, đứng qua một bên tiếp tục luyện “Thần công”.
“Anh hai, anh đã về rồi.” Nhạc Du tắt ti vi, bóc một quả nho nhét vào trong miệng Kỷ Lâm, cười híp mắt nói.
“Ưm.” Kỷ Lâm nuốt hết quả nho trong miệng xuống, đưa tay vuốt vuốt đầu Nhạc Du, “Hôm nay sao lại tan việc sớm như vậy?”
“Anh cả cho phép em tan việc sớm.” Nhạc Du cười híp mắt nói.
Ông chủ của Nhạc Du chính là anh trai của Úc Lương Tranh, Úc Lương Tiêu, người trong nhà dĩ nhiên không cần phải giữ quy củ.
“Coi như anh ta thức thời.” Kỷ Lâm cười nói một câu, Nhạc Du còn chưa kịp nói tiếp chợt dời đi đề tài, “Bảo bối, loại giày nào con gái đi sẽ không đau chân?”
“Hả?” Nhạc Du vừa bóc xong quả nho còn chưa đưa vào trong miệng, thì nghe Kỷ Lâm nói những lời này, động tác cũng ngừng lại, hai mắt mở to nhìn Kỷ Lâm, “Anh hai, anh hỏi chuyện này để làm gì?”
“Không có gì, chỉ hỏi xem con gái thích đi loại giày cao gót nào để cao hơn một chút mà lại không đau chân.”
“À.” Nhạc Du ngây ngốc tin, “Cái loại gót nhọn đặc biệt mỏi chân, về sau em sẽ không mua cái loại giày đó, muốn mua thì mua loại đế xuồng, cao vừa phải là cùng.”
Kỷ Lâm yên lặng nhớ những lời Nhạc Du nói, cùng Nhạc Du hàn huyên mấy câu, rồi cấp tốc đi ra khỏi cửa.
Hôm nay anh về thật sớm, vẫn chưa tới năm giờ, bình thường giờ này các cửa hàng cũng chưa đóng cửa.
Kỷ Lâm lái xe đi đến trung tâm mua sắm, chọn một cửa hàng giày nữ thuận mắt rồi đi vào.
Anh có dáng người xinh đẹp, quần áo cũng không tồi, ánh mắt nữ nhân viên bán hàng sắc bén, nhìn Kỷ Lâm một cái biết ngay anh là một khách hàng lớn, trên mặt lập tức nở nụ cười, tiến lên chào đón “Chào anh. Xin hỏi anh muốn chọn giày cho bạn gái sao?”
Còn chưa đợi Kỷ Lâm trả lời đã tự nhiên nói ra, “Bên này đều là mẫu mới, bán chạy nhất. Nhất định bạn gái anh sẽ thích.”
Kỷ Lâm há hốc mồm, muốn nói không phải mua cho bạn gái, quỷ thần xui khiến thế nào cũng không nói ra được, cho đến khi trả tiền, chóng mặt đi ra tiệm giày, bên tai vẫn còn vang lên lời nói của nữ nhân viên bán hàng kia.
“Tiên sinh, anh săn sóc như vậy, bạn gái của anh nhất định rất hạnh phúc.”
“Chúc anh và bạn gái anh bách niên hảo hợp, mãi mãi hạnh phúc.”
Anh đứng ngay đầu đường, xe chạy nhanh như nước, nhìn những chiếc xe đi ngang qua mặt, trong lòng bỗng có một cảm giác vừa đau vừa căng thẳng.
Bạn gái gì nha, Diệp Chi đã là vợ của người khác rồi.
Kỷ Lâm cúi đầu nhìn hộp giầy tuyệt đẹp, cố đè nén vẻ xót xa trong ngực xuống, tự cười giễu một tiếng, ném đôi giày ra chỗ ngồi sau xe ‘phịch’.