Quân khu thành phố C, trong bộ đội từ sớm đã vang lên âm thanh huấn luyện binh lính. Ngày hôm qua đoàn trinh sát mới vừa diễn tập xong, phó đoàn Phùng Vũ Thanh đang ở đứng ở phía trước phát biểu, giọng của anh đúng như giọng của người nhà binh, sang sảng văng nước bọt vào thủ hạ “Bọn người các ngươi đúng là ngu xuẩn. Vì một bức tường khí điện tử mà các người bị trúng kế? Các đại thiếu gia à, nếu ở trên chiến trường thì các người là một đám vật hy sinh rồi đấy. Vật hy sinh cao cấp.”
Đám lính đứng hàng thứ nhất rụt cổ lại, bị nước bọt phun lên mặt cũng không dám động một cái. Gần đây đoàn trưởng không có ở đây, phó đoàn càng ngày càng nóng nảy, quả thật giống như là pháo trúc, từng hồi có thể bộc phát.
“Báo cáo.” Phùng Vũ Thanh đang dạy bảo thuộc hạ cao hứng thì một binh sĩ chạy lại báo cáo.
Bài diễn thuyết bị cắt đứt, trong nháy mắt Phùng Vũ Thanh tối mặt quay sang nhìn binh sĩ mới chạy lại, nét mặt như hung thần “Nói.”
Khuôn mặt binh sĩ đó tê liệt tức thời rồi báo cáo “Báo cáo phó đoàn, đoàn trưởng đã trở lại.”
Cái gì? Phùng Vũ Thanh không dám tin quay đầu lại thì đã nhìn thấy Kỷ Lâm đang mặc toàn thân quân trang màu xanh lá cây đứng ở phía sau nhìn anh.
“Ông lớn của tôi ơi. Anh đã trở lại.” Lo lắng trên mặt Phùng Vũ Thanh nhanh chóng bay đi, hai ba bước đi đến trước mặt Kỷ Lâm, hung hăng đấm một cái vào lồng ngực của anh, “Tôi sắp bị bọn chết bầm này phiền chết rồi. Đoàn trưởng Kỷ, anh quả thực là một cây đuốc trong trời đông.” Nói xong còn làm bộ tiếng vịt đực gầm lên mấy câu.
Nhà anh cũng có bối cảnh, lớn năm tuổi so với Kỷ Lâm nhưng tính tình lại rất thoải mái tùy tiện, rất hợp với Kỷ Lâm, bình thường ở chung một chỗ thì cãi nhau ầm ĩ đúng một ngày. Lúc Kỷ Lâm không có ở đây anh rất buồn bực, bí bách.
d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.
“Trở về xem các người như thế nào.” Mặt Kỷ Lâm không thay đổi, giọng nói lạnh lùng. Anh nâng mí mắt lên, khắp người tản ra hơi thở nguy hiểm khiến không ai dám đến gần.
Mặc dù quân phục chỉnh tề, đứng thẳng tắp cao ngất nhưng Phùng Vũ Thanh lại cảm thấy nhà đoàn trưởng bọn họ giống như bị mất hồn.
“Đoàn trưởng, anh có ý gì?” Anh quay đầu lại chỉ vào đám binh lính đang đứng ở bên này “Anh nhìn đi, tất cả anh em đang đợi anh về đó.”
Trong bộ đội coi trọng nhất là kỷ luật, trước khi Kỷ Lâm tới, binh lính đoàn điều tra đang bị Phùng Vũ Thanh phạt đứng quân tư (*một hình thức phạt trong bộ đội của Trung Quốc), lúc này còn chưa nói giải tán nên bọn họ hận không thể chắp cánh bay đến bên cạnh Kỷ Lâm, theo chân đoàn trưởng nhà bọn họ trò chuyện, trước khi Phùng Vũ Thanh mở miệng thì vẫn không thể động đậy.
“Tôi còn có nhiệm vụ khác.” Kỷ Lâm rũ mắt xuống không nhìn những ánh mắt mong đợi, sống lưng thẳng tắp nhìn Phùng Vũ Thanh Hòa và đám binh lính chào một cái quân lễ rồi xoay người đi nhanh.diễn-đàn-lê-quý-đôn
Làm cho Phùng Vũ Thanh giống như tên hòa thượng lùn 2 thước với tay sờ không đến đầu (*vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì), không biết đoàn trưởng nhà bọn họ rốt cuộc thế nào? Rõ ràng là một người tính tình hào sảng tại sao lần này trở về lại trở nên lạnh lùng như vậy?๖
“Đoàn trưởng đoàn điều tra Kỷ Lâm lên phía trước báo cáo.” Kỷ Lâm chào một cái quân lễ với tư lệnh Lý ngay trước bàn đọc sách.
“Ở nhà ngây ngô vui đến quên hết trời đất rồi hả? Nếu không phải chuyện lần này, cậu còn nghỉ ngơi bao lâu nữa?” Tư lệnh Lý quẳng cây bút máy trong tay xuống, cười như không cười nhìn Kỷ Lâm.
๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn
Trong quân khu, nếu nói tư lệnh Lý thích sĩ quan nào nhất, thì người đó nếu không phải Kỷ Lâm thì cũng không thể là ai khác. Không phải vì Kỷ Lâm khéo nói, cũng không phải vì anh có người ba quyền cao chức trọng, mà tính tình Kỷ Lâm rất hợp với khẩu vị của Tư lệnh Lý.
Trong quân đội người đàn ông nào cũng là một đại trượng phu, bắt một mình bán mạng bảo đảm không nói hai lời đã bước đi, nhưng không chịu nổi bọn chúng đều là hũ nút (ví với những lời nói hay việc làm rất khó hiểu, khó đoán, làm người khác phát bực).
Ở quân doanh tư lệnh Lý rất buồn bực, ai cũng nói tính tình của ông thiên biến vạn hóa, nhưng thủ hạ của ông thì hết người này đến người khác đều là hũ nút cả đám. Vốn chỉ có Úc Lương Tranh, tư lệnh Lý nhịn, nhưng sau lại có thêm Kỷ Lãng từ Nam Phương điều đến. Được lắm, hai người hũ nút cũng có đôi rồi.
Thật may còn có Kỷ Lâm vui vẻ nên mới hóa giải buồn bực của tư lệnh Lý.
Kỷ Lâm trầm mặc không nói lời nào, thời gian lẳng lặng trôi qua, trong phòng làm việc chỉ có sự yên lặng, sắc mặt của tư lệnh Lý cũng dần dần trở nên khó chịu.
Ông hoảng sợ phát hiện ra một sự thật không dám tin là Kỷ Lâm ở nhà ngây người mấy tháng, thế nhưng cũng bị Úc Lương Tranh và Kỷ Lãng lây bệnh thành hũ nút rồi.
Tư lệnh Lý vỗ ngực liên tục rồi nhìn gương mặt quen thuộc của Kỷ Lâm cảm thấy ngực đau nhói buồn bã, vội vàng nói tóm tắt “Mấy ngày trước xảy ra sự kiện xã hội đen nổ boom chắc cậu cũng biết, chuyện này ảnh hưởng rất lớn, tôi vốn định đưa cho Lý Phong Hoa phụ trách điều tra, nhưng vừa đúng cậu trở lại nên tôi chuyển qua cậu.”
Ông dừng một lát, cân nhắc một hồi nhưng vẫn nói ra “Tôi biết nhà cậu với nhà họ Lý có chút xích mích, nên cố ý chờ cậu trở lại, cậu không thể để cho tôi thất vọng.”
“Dạ. Tư lệnh.” Kỷ Lâm chào một quân lễ lần nữa, không giống với vẻ mặt lạnh lùng mới vừa rồi nữa mà là vô cùng cảm kích.
“Còn nữa.” Sắc mặt tư lệnh Lý bỗng thay đổi, cặp mắt tươi cười trong nháy mắt trở nên vô cùng sắc bén, như cây kim bằng thép hung hăng đâm vào lòng Kỷ Lâm “Thủ lĩnh bang phái đó là Diệp Khung, nghe nói anh ta là anh trai của Diệp Chi, bạn gái của cậu?”
Hơi thở của Kỷ Lâm cứng lại, thái độ không hề có dao động “Cô ấy không phải là bạn gái của tôi.”
“Chia tay?” Tư lệnh Lý truy vấn ngọn nguồn.
“Dạ.” Kỷ Lâm trả lời không chậm trễ chút nào.
“Vậy thì tốt.” Nét mặt của tư lệnh Lý bỗng buông lỏng “Không phải tôi nghi ngờ cuộc sống riêng của cậu, nhưng cậu nên biết rằng trong lúc điều tra vụ án không thể có bất kỳ một mối quan hệ dính dáng đến lợi ích đối với người có liên quan đến vụ án hoặc người thân của người có liên quan đến vụ án. Nhưng cậu đã chia tay rồi thì không sao. Được rồi, đi đi.”
Kỷ Lâm gật đầu rồi nhìn tư lệnh Lý chào một cái, đi ra khỏi phòng làm việc.
Tháng mười một ở Bắc Phương lạnh đến đáng sợ, chỉ thiếu có tuyết rơi nữa thôi. Kỷ Lâm đi ra khỏi quân doanh, đi gặp người phụ trách điều tra vụ án bàn bạc một vài chuyện, hai người thảo luận cho tới trưa, mới rời khỏi đồn cảnh sát đi ăn cơm trưa.
Đi dọc theo những cửa hàng trên phố. Anh bất tri bất giác bước chân vào KFC, gọi một thùng mới giật mình phát hiện thì ra chỉ có một mình anh đang ngồi trên bàn.
Hoàn Tử thích ăn cả thùng nhất, một mình có thể ăn hết mấy cái cánh một lúc. Diệp Chi thì thích bánh trứng kiểu Bồ Đào Nha, nhưng lại cố nén không chịu biểu hiện ra sợ Hoàn Tử phát hiện. Mà anh thích dọn dẹp đồ còn dư lại của hai mẹ con, không ai thích ăn khoai tây, phần cánh gà có nhiều xương, đậu đỏ. Nhưng thứ đó đều là nhiệm vụ của anh.
Kỷ Lâm mở cả thùng ra, sững sờ nhìn chằm chằm những thứ ở bên trong, hốc mắt dần dần đỏ.
Cô nhất định rất đau lòng, có lẽ sẽ len lén núp ở nơi người khác không thấy để khóc. Cô khóc thì sẽ đau bụng, nhất định phải dùng túi nước nóng sưởi ấm mới có thể đỡ được, khi đó không thể cho cô ăn lạnh, cay, phải dỗ dành cô uống cháo loãng cô không thích mới có thể……
Một muỗng rồi lại một muỗng, anh từng tự tay đút tới miệng cho cô, mà bây giờ anh lại chủ động đẩy cô ra khỏi mình.
Có trời mới biết lúc anh nghe cô cầu khẩn anh chỉ muốn bất chấp tất cả chạy đến bên cạnh cô, ôm chặt cô vào trong ngực, che gió che mưa cho cô. Nhưng mà anh không thể, thậm chí ngay cả đi nhìn cô một cái anh cũng không thể.
“Cậu cảm thấy cậu đem quyền điều tra lần này tặng cho Lý Phong Hoa, để cho anh của cô ấy chẳng những bị chết không minh bạch mà còn bị bôi đen. Hay là chính mình đứng ra làm thật tốt, ngừng chăm sóc cô ấy để diệt trừ hết tất cả hậu họa, mang về cho cô ấy một người anh thật tốt?” Anh của anh đã nói với anh như vậy.
Cả hai bên, khi Kỷ Lâm nghe được tiếng khóc của Diệp Chi thì mắt cũng đỏ lên, hai người Kỷ Lãng và Úc Lương Tranh cũng thiếu chút nữa không ép được anh. Anh giống như là một con chim nhạn cô đơn bị mất bạn tình, kêu rên trong tuyệt vọng, bất chấp tất cả xông về phía trước, chỉ muốn mang cô về bên mình.
“Cậu tỉnh táo lại đi, Kỷ Lâm.” Kỷ Lãng cầm một ly nước lạnh tạt vào mặt của anh, đặt đầu của anh ngay trên kính thủy tinh, chỉ vào Diệp Khung đang trong phòng ICU(*phòng săn sóc đặc biệt), trầm giọng nói: “Nhà chúng ta trừ cậu ra, không ai có lý do quang minh chính đại nhận vụ án này, cậu cứ bỏ qua như vậy sao? Phụ lòng Diệp Khung hay là Diệp Chi?”
“Nhưng...... Hoàn Tử là con trai của em.” Giọng của Kỷ Lâm nghẹn ngào, âm thanh phát ra hơi run rẩy.
“Không ai biết.” Kỷ Lãng nói “Hoàn Tử là chuyện ngày xưa của cậu, ngay cả nhà chúng ta còn không điều tra được, nhà họ Lý càng không thể điều tra ra. Hơn nữa cậu và Diệp Chi mới quen nửa năm nay, ai cũng thể đem Hoàn Tử và cậu liên tưởng đến nhau. Chỉ cần cậu không gặp Diệp Chi thì sẽ không có vấn đề gì hết.”
“Em...... Em có thể nói trước cho cô ấy biết......” Kỷ Lâm chưa từ bỏ ý định, hy vọng chút xíu nói.
“Nếu như cậu muốn Diệp Khung chết ngay bây giờ.” Kỷ Lãng buông Kỷ Lâm ra, lạnh lùng nhìn em trai hồn bay phách lạc, trong miệng nói ra những lời không hề có nhân tính.
“Người nhà họ Lý không phải là người ngu, ván cờ này trừ cậu ra thì không ai là người ngu hết. Có hiểu không?”
Giọng của anh trai vẫn còn văng vẳng bên tai của anh, cả thùng thịt gà cũng nguội lạnh dần, Kỷ Lâm cầm một cái cánh gà lên thật lâu nhưng không hề bỏ vào miệng.
“Aizzz…Cậu xem, ở bên kia có một anh chàng mặc quân phục thật đẹp trai. Anh ta đã ngồi ở đây gần một giờ rồi.” Trong góc KFC, một người nữ sinh lặng lẽ nhìn nữ sinh bên cạnh mình nói.
“Tớ đã thấy lâu rồi. Đôi mắt đỏ ửng, chậc chậc, tớ nhìn cũng thấy đau lòng. Không cần suy đoán cũng biết chắc chắn anh ta đang thất tình.”
“Thật muốn đi an ủi anh ta......”
“Ăn Hamburger của cậu đi.”
Truyện các bạn đang đọc được Băng đăng độc quyền trên
Mà ở nhà họ Diệp, Hoàn Tử đi trong phòng bếp cầm một băng ghế, ngồi ở trước giường bệnh của ba Diệp và mẹ Diệp đọc sách cho ông bà ngoại nghe.
Cuốn sách đứa trẻ đọc là ‘Bạch Cầu Ân’, mặc dù khi gặp chữ nào không biết thì bé đều bỏ qua, đến cuối cùng cũng không đọc được hoàn chỉnh mấy câu, nhưng giọng giòn giã của Hoàn Tử, trong veo không hề gợn sóng, vô cùng dễ nghe, không làm cho người nghe cảm thấy quá ồn ào.
Lúc này ba Diệp và mẹ Diệp không có tâm tình nghe Hoàn Tử đọc sách, nhưng biết đứa nhỏ này đang khích lệ bọn họ bớt đau thương, phải nhanh khỏe lên, trong lòng cũng vô cùng cảm động, ngay cả tâm tình lo lắng mấy ngày nay cũng đỡ hơn một chút.
Những ngày này Hoàn Tử đều không có đi học, Diệp Chi lo trong lo ngoài, không có thời gian đưa đón bé đi học mỗi ngày, vì vậy xin nghỉ một tuần cho bé.
Lần này Hoàn Tử không khóc cũng không náo loạn, bé không biết trong nhà xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn mẹ và bà ngoại luôn khóc, trong lòng bé cũng rất lo lắng, bé trở nên ngoan hơn, đi đứng trong nhà cũng nhỏ nhẹ lại, chỉ sợ quấy rầy bà ngoại và ông ngoại ngủ.
Diệp Chi đi vào phòng, ôm con trai vào ngực, nhìn bé giống Kỷ Lâm quá, trong lòng càng co rút đau đớn hơn.
“Hoàn Tử, con có nhớ ba không?” Cô xoa xoa đầu nhỏ của con trai, cố nén nước mắt đảo quanh ở trong mắt “Ý mẹ hỏi nếu như sau này ba không muốn gặp con, con có đòi mẹ dẫn con đi gặp ba không?”
Truyện các bạn đang đọc được Băng đăng độc quyền trên
Hoàn Tử mở to hai mắt nhìn Diệp Chi một lát rồi đưa ra tay ôm cổ nhỏ bé của cô, đầu nhỏ ở trong cổ của cô cọ xát, giống như là một con chim non đang lệ thuộc vào mẹ “Không, con chỉ cần mẹ thôi.”
Diệp Chi ôm Hoàn Tử thật chặt vào ngực, nước mắt rơi lên bờ lưng bé nhỏ của con trai “Con trai ngoan.”