Năm 2029, cơn ác mộng của nhân loại trở thành hiện thực, bệnh hươu zombie thực sự lây sang con người.
Những người bị nhiễm phải, cơ thể sẽ dần thối rữa, ánh mắt đờ đẫn vô hồn, hoạt động chậm chạp nhưng một khi bắt gặp được người sống, chúng sẽ tấn công cắn xé đối tượng như một dã thú.
Đều đáng nói, con số người nhiễm bệnh hiện nay đang gia tăng từng ngày không cách nào dừng lại được. Và một khi bạn có một vết cắn hay vô tình để bị cào phải thì chúc mừng bạn, welcome to khảo nghiệm cuộc sống của zombie phiên bản thực.
...
Bạc Trạch thở hổn hển nép sát vào tường, cảnh giác đưa mắt nhìn ra ngoài xem động tĩnh.
"Mẹ kiếp! "
Cậu hiện tại cực kỳ hối hận, biết bao điều ước tốt đẹp không ước lại đi ước trái đất xảy ra đại dịch zombie. Giờ nó thành sự thật rồi mới thấy khốc liệt hơn phim ảnh nhiều, zombie thì đồng bọn đông trong khi trên người cậu chả có vũ khí gì ngoài đôi dép lào mới mua vài ngày trước đại dịch bùng nổ.
Muốn súng hả? Đếch có đâu! Người dân thường giữ súng đã là trái phép rồi thì lấy đâu ra súng để đối phó.
Kiếm nhật, song kiếm à? Lại nằm mơ tiếp đi! Đây chỉ có dao chặt thịt hoặc dao gọt trái cây thôi.
Gậy bóng chày? Thanh sắt? Xin lỗi nhé! Chưa áp sát được đã bị bọn zombie nhai nát đầu rồi, cứ cho tiếp cận được thì đã lên bảng điểm danh rồi, lực đánh không đủ, nó không chết thì mình die.
Grừ... Grừ
Bạc Trạch nuốt nước bọt, ấn đường thẳng nhảy một cái, máy móc quay đầu lại nhìn phía sau.
Chàng trai trẻ đẹp trai không góc chết, quần áo tương đối sạch sẽ dùng đôi mắt si mê giao tiếp với cậu, miệng nhỏ dãi "tỏng tỏng" rơi xuống đất. Mặc dù tay chân hắn lành lặn nhưng chính dấu vết trên cổ đã chứng tỏ hắn không phải con người, trên cổ trắng nõn nổi bật vết cắn sâu hoắc đã đóng vảy.
Bạc Trạch cười cứng nhắc, lùi về phía sau nhưng cậu hình như đã quên rằng bản thân đã nép sát tường, cho nên cậu căn bản chả còn đường lui nữa.
Zombie đẹp trai vẫn duy trì bộ dạng nhỏ dãi như cũ, liêu xiêu bước tới chỗ cậu.
Hắn tiến một bước, cậu nhích mông một cái, phải nói họ hoà hợp như thể đang nhảy một bản disco. Anh lùi 1 bước, em tiến một bước, lắc eo sang trái, hầy.
Cậu nước mắt lưng tròng thê thảm van xin hắn.
"Đại ca, chúng ta thương lượng tí được không?"
Trai đẹp zombie ù ù cạc cạc, trưng mắt cá chết gầm gừ tiến lại gần, há mồm to như chậu máu.
Bạc Trạch tắt luôn cmn hi vọng, ưỡn ngực nhắm hai mắt lại chào đón cái chết. Giữa lựa chọn bị bầy zombie xé xác không toàn thây và chết trong mồm một con zombie đẹp trai lai láng, Bạc Trạch không chút do dự lựa chọn phương án thứ hai.
Đằng nào cũng chết, thôi thì hiến thân cho anh giai này vậy =))
Nhưng cậu chờ mãi, trên người vẫn chưa xuất hiện cảm giác rớt vài miếng thịt, đau đớn hay sirô văng tung tóe càng không có.
Bạc Trạch không biết vì sao lại cảm thấy thất vọng vô bờ bến, miễn cưỡng mở mắt ra xem chuyện quái gì đang diễn ra.
Và oh là la...
Anh zombie đập choai cực lãng tử quỳ một chân trước mặt cậu, thuần thục như đã tập trước moi ra trái tim đã ngừng đập, trịnh trọng dâng lên bằng cả hai tay.
Và đây là vẻ mặt Bạc Trạch hiện tại (●__●)
Tác giả [cười] có ai từng nghe the zombie song chưa nhỉ?