[Đoản Văn Đam Mỹ] Các Thể Loại Siêu Dễ Thương!!!!

Chương 27: Chương 26: U Oán! (Linh Hồn Oán Than)



Tác giả: Mình á. cmt Ủng hộ mình được không?

Thể loại: nam x nam sinh con, NGƯỢC LUYẾN TÀN TÂM

Sơ lược: Tịnh Mân từ nhỏ bần hàn, đến làm gia nô chăn ngựa ở An gia, có thời gian được đại công tử An gia, An Dật Hiên chiếu cố, cả hai lén lút quan hệ. Cho đến khi Tịnh Mân mang thai, bụng hắn to lên kỳ dị, An Dật Hiên thấy vậy chẳng thích nữa liền đuổi đi. Khi ấy vốn đâu ai biết Tịnh Mân đang mang thai, thậm chí ngay cả hắn cũng không dám thừa nhận. Hắn tìm đến một ngôi miếu hoang lay lắt sống qua ngày, cuối cùng vì sinh con khó mà mất cả phụ lẫn tử, linh hồn ngày đêm oán than kêu gọi tình nhân…

….

U Oán! (Linh Hồn Oán Than)



Giữa đêm ở ngôi miếu hoang, Tịnh Mân vốn đang say ngủ đột nhiên tỉnh giấc, lại cảm thấy bụng mình đau đớn kịch liệt. Hắn nằm lăn lộn một lúc định chờ cơn đau qua đi nhưng nó chẳng hề thuyên giảm đi chút nào.

Dường như có thứ gì đó đang vùng vẫy muốn chui ra khỏi ruột hắn: “Là táo bón sao? Đau quá!” Đây nhất định chẳng phải táo bón thông thường đâu, sao lại đau thế này?

Hắn cảm giác bên dưới hậu huyệt không ngừng tiết ra chất dịch, chẳng mấy chốc đã ướt đẫm cả khố. Tịnh Mân hoảng hốt gượng ngồi dậy nhìn xuống, bụng hắn giờ đây quả thật là to như một cái trống. Lúc này, hắn biết mình chẳng thể tiếp tục tự lừa dối được nữa: “Ta… ta sắp sinh sao? Ta thật sự sắp sinh sao?”

Thời gian qua, cái bụng to đùng mà Tịnh Mân vẫn nghĩ do ăn nhiều hóa ra lại là một đứa trẻ! Thế nhưng bấy lâu nay, hắn đã chẳng dám thừa nhận, hiện tại biết phải làm sao đây?

“Đau quá… ta đau quá… cứu ta…” Nơi đây vốn là miếu hoang thì làm gì có ai? Hạ thân đau muốn sắp đứt lìa, giờ đây hắn thật sự chẳng biết tính thế nào.

Trong cơn đau đớn quằn quại, hắn tự cởi bỏ khố chính mình rồi nằm xuống dang rộng hai chân cố rặn đẩy đứa trẻ ra ngoài, tuy nhiên nó vẫn cứ mắc kẹt mãi ở bụng dưới, có làm cách gì cũng không chịu nhúc nhích.

Nước mắt Tịnh Mân không ngừng tuôn xuống, tay bấu chặt lấy đống rơm bên dưới, lắc đầu liên tục. Đến tận lúc này, hắn mới biết hối hận, tự trách bản thân vì sao lại yêu thích một nam nhân, còn cùng y lén lút hoan ái. Vốn tưởng y có xem trọng mình nào ngờ trong mắt y, hắn cũng chỉ là một tên chăn ngựa ngu ngốc. Nhưng như thế thì sao? Thân phận hắn thấp hèn, công tử cao quý vậy, người để ý đến hắn chút thôi đã xem như phúc đức mấy đời.

Tịnh Mân nghĩ đến lại khẽ thì thào gọi: “Công tử… cứu ta… cứu ta…”

Lúc này, không biết hắn còn gọi y làm gì, bởi vì dù người có ở đây cũng sẽ mặc kệ hắn… Hiện tại, y chán ghét hắn vô cùng, chỉ cần nhìn thấy cái bụng to tướng của hắn, y liền tỏ ra kinh tởm rồi khinh thường xua đuổi hắn.

Bởi vì có ai tin một nam tử như hắn mà lại mang thai đâu? Nếu biết cớ sự thế này hắn đã không quyến rũ người, chẳng làm chuyện dại dột kia.

Lúc vui vẻ hoan ái vẫn còn người bên cạnh, nhưng khi đau đớn quằn quại thế này thì lại là hắn tự làm tự chịu, chẳng thể trách ai.

“Đều là lỗi của ngươi cả…” Ai bảo hắn không quản thân phận thấp hèn ve vãn y, những ngày bụng đã to rồi còn chẳng biết điều mà tiếp tục làm phiền người, rốt cuộc khiến y tức giận đến mức đuổi luôn ra khỏi nhà, khi ấy hắn thật sự chẳng biết bám víu vào đâu…

Cuối cùng một mình hắn lang thang tìm thấy ngôi miếu hoang này, lay lắt mà sống. Thế nhưng đã nhiều ngày rồi hắn chẳng được ăn, lúc này làm gì còn mấy sức để sinh con, đứa trẻ đi được hơn nửa đường thì dừng lại, bụng hắn vẫn không ngừng đau đớn quằn quại.

Tịnh Mân thở từng cơn khó nhọc, cơn đau khiến hồn hắn gần như đứt lìa khỏi xác, hắn biết bản thân sắp không xong rồi, lại chẳng ngờ cuộc sống mình ngắn ngủi đến vậy.

Quả nhiên không có bất kỳ sự ngu ngốc nào mà chẳng phải trả giá!

Thế nhưng giờ đây nào phải chết một mình hắn, mà còn đứa trẻ kia nữa: “Ngày mai lỡ có ai vô tình nhìn thấy xác mình, chẳng biết họ sẽ thế nào…”

Nhất định là sợ hãi lắm.

Sau đó, hắn lại bắt đầu tự hỏi, không biết người đó tốt hay xấu? Rồi họ có giúp mình an táng không hay vứt hẳn xác cả hai vào rừng? Mặc dù biết điều đó thật mong manh, chỉ là…

Bản thân hắn có ra sao cũng được đi nhưng còn đứa trẻ nữa…

“Giá như lúc này có thể tự thiêu sống mình được thì tốt biết mấy…”

Tiếc thay, cái gì hắn cũng không thể làm, lại chỉ biết gào thét trong đau đớn tuyệt vọng. Giữa cơn mơ hồ, Tịnh Mân vẫn cố dùng hết sức để đẩy đứa nhỏ ra với hy vọng giúp nó chào đời, nhưng một chút hơi tàn đó của hắn nào được ích gì.

Mặc dù đau đớn là vậy, nhưng hắn vẫn cười, thều thào gọi: “Công tử… Tịnh Mân không phiền ngươi nữa… chúng ta không phiền ngươi nữa… Ngươi thấy tốt lắm, có phải không?” Hắn biết điều đó… người nhất định vẫn luôn luôn vui vẻ… bao nhiêu đau khổ cũng chỉ có mỗi hắn mà thôi…

Thời điểm Tịnh Mân trút hơi thở cuối cùng, đứa trẻ chỉ vừa mới ra tới cửa hậu. Nó cũng giống như phụ thân, đói khát thiếu ăn, biết rằng chỉ cần vượt qua ải này nữa là sẽ được chào đời nhưng vẫn không đủ sức.

Khi Tịnh Mân chết đi, các cơ dần dần cứng lại, cửa hậu quá nhỏ để đứa trẻ có thể lọt ra ngoài, nó vùng vẫy đạp thêm một lúc nữa rồi cũng dần dần chết lịm theo phụ thân.



Cả cuộc đời Tịnh Mân vốn bần hàn, trước là một tên chăn ngựa hèn hạ, may mắn được đại công tử An gia để mắt đến mới có thể sống tốt hơn chút, tuy nhiên sau khi bị y vứt bỏ thì lại càng thêm thảm hại.

Hắn chết trong tình trạng vô cùng ô nhục, đứa trẻ hắn cố sinh cũng chỉ mới lộ ra được một chóp đầu. Dù cho khi ấy hắn đau đớn ra sao thì mai này khi nhắc tới hắn chỉ khiến thiên hạ phỉ nhổ chê cười.

Ngày đó, có vài người vô tình nhìn thấy một nam tử nằm lõα ɭồ trong miếu hoang, bụng trướng to, dưới hậu huyệt còn lú ra chóp đầu hài tử liền hết sức kinh hoảng. Bọn họ cho rằng đây nhất định là điềm không may bèn bọc xác hắn vào chiếu manh rồi ném vô rừng cho thú hoang ăn thịt.

Hóa ra đến thời điểm tồn tại cuối cùng của Tịnh Mân vẫn không hề gặp may, rốt cuộc thân xác hắn bị bọn thú hoang thay nhau cắn xé, tan xương nát thịt cả phụ lẫn tử.

Khi Tịnh Mân chết đi chỉ để lại tiếng xấu, bởi vì trong bọn người ngày đó có kẻ biết hắn rồi đem câu chuyện tệ hại kia lan truyền ra khắp nơi. Đến một ngày quả nhiên tới được tai vị đại công tử An gia, An Dật Hiên kia.

Thời điểm An Dật Hiên nghe thấy bọn gia đinh nói chuyện, y còn không thể tin vào tai mình, vội bắt lấy vai một tên hỏi: “Ngươi vừa nói gì, Tịnh Mân chết rồi sao?”

Tên gia nhân bị An Dật Diên bắt lấy, nào dám giấu diếm gì, vội vàng gật đầu: “Vâng ạ!”

Hắn không những đã chết lại còn trong tình trạng vô cùng ô nhục. Nói đến một nam tử sinh con khó mà chết đúng là khiến cho cả thiên hạ chê cười.

An Dật Hiên nghe rồi chỉ cảm thấy đầu cực kỳ đau nhức, hóa ra cái bụng to đùng của hắn khi đó là đang mang thai sao? Thế nhưng y đã không biết điều đó…

Có thời gian Tịnh Mân bám theo An Duật Hiên miết khiến y cảm thấy vô cùng phiền phức nên đã vô tình xua đuổi hắn đi, nào ngờ…

Y thở dài hỏi: “Vậy xác hắn giờ ra sao? Chôn cất ở đâu?”

“Chôn cất?” Làm gì có ai rảnh mà chôn cất? Tên gia đinh cười ha ha nói: “Người ta thấy hắn kỳ dị nên cuốn chiếu lại ném vào rừng rồi.”

“Ném vào rừng?” Chẳng hiểu sao An Dật Hiên vừa nghe đến, đột nhiên giận dữ hỏi: “Sao các ngươi lại ném vào rừng?”

Kẻ kia thấy vậy chỉ lắc đầu vội vàng xin phép cáo lui.

Đợi người đi khỏi rồi, An Dật Hiên khẽ đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương, gọi: “Tịnh Mân…”

Thảo nào gần đây y cứ mơ thấy hắn ở giữa rừng sâu, tay còn ôm một đứa trẻ sơ sinh cố gắng bảo vệ nó, sau cùng lại bị bầy thú dữ nhảy vào cắn xé nát hết cả thân hai người.

Y trông thấy hắn đau đớn, ánh mắt đầy giận dữ oán hận nhìn mình. Quả thật là đang hờn trách sao người nhẫn tâm, để cho hắn lẫn đứa con chưa kịp chào đời đã phải chịu cảnh thịt nát xương tan, linh hồn ngày đêm đau đớn không yên.

An Dật Hiên nghĩ đến chỉ lắc lắc đầu.

Đêm xuống, khi y bắt đầu say giấc ngủ lại nhìn thấy Tịnh Mân ngồi ôm con giữa trời mưa vỗ giấc nó ngủ. Đứa trẻ khóc suốt chẳng ngừng, hắn chỉ biết ủ nó vào lòng che chắn cho nó đỡ lạnh, thì thầm nói: “Đừng khóc… con đừng khóc…”

Thế nhưng đứa trẻ không chỉ lạnh mà còn đói nữa, rồi y lại nghe thấy tiếng hắn nức nở gọi: “Làm sao đây? Con ta đói khát đến thế này, ta biết phải làm gì đây? Cứu con ta với… làm ơn… ai cứu con ta với…”

Người hắn ướt cả rồi, đứa trẻ cũng thế, tuy nhiên giờ đây biết ai có thể cứu hắn? Một mảnh linh hồn đầy đau khổ, làm thế nào để giải thoát?

Chẳng lâu sau, An Dật Hiên nghe thấy tiếng Tịnh Mân ru con khe khẽ, vỗ về nó: “Đừng khóc… phụ thân thương con mà… con ngoan, đừng khóc…”

Tiếng ru khiến lòng dạ người nghe cũng muốn đứt đoạn, An Dật Hiên nhìn thấy vừa đau xót vừa hoảng loạn giật mình tỉnh giấc. Lúc này, bên tai vẫn còn vang vọng tiếng ru sầu thảm đó, y lập tức bịt tai lại, lắc đầu: “Không! Dừng! Dừng lại đi!”

Trong mơ hồ y lại nhớ Tịnh Mân ngày trước, dù chỉ là một kẻ chăn ngựa ngốc nghếch nhưng dáng vẻ rất ưa nhìn. Y trông thấy thích rồi bắt đầu cùng hắn quan hệ, rốt cuộc hại hắn mang thai thì nhẫn tâm vứt bỏ.

Hắn sinh con khó mà chết vốn đã vô cùng đau đớn, rốt cuộc những kẻ thấy vậy còn nhẫn tâm đem xác hắn ném vào rừng sâu.

An Dật Hiên nghĩ đến chợt cảm thấy lòng se thắt lại, muốn nói thương xót hắn thì giờ cũng đã muộn màng.

Sáng hôm sau, y đi tìm thầy cúng tới làm phép thỉnh linh hồn Tịnh Mân và hài nhi về nhà thờ cúng.

Cuối cùng, y thấp cho hắn một nén nhang thở dài không nói gì.

Trong lòng vốn nghĩ rằng linh hồn Tịnh Mân đã được an ổn nào ngờ khi tối ngủ, An Dật Hiên vẫn nhìn thấy hắn ngồi ôm con ở giữa rừng.

Đêm nay trời trong mát, vì thế đứa trẻ không khóc nữa, Tịnh Mân ôm con vỗ vỗ, tay cầm một chiếc lá khô xoay xoay chơi đùa với nó.

An Dật Hiên thấy vậy tò mò bước đến xem.

Đứa trẻ đó thật kháu khỉnh, mỗi lần nhìn thấy lá xoay xoay đều híp mắt lại cười, Tịnh Mân đưa tay xoa xoa đôi gò má nhỏ bé của nó cũng khẽ mỉm cười.

Hình ảnh trước mắt An Dật Hiên rõ ràng thật yên bình, nhưng cũng thật đau đớn, bởi vì phụ tử hắn đã không còn nữa. Dù có muốn cũng chẳng thể chạm tay vào.

“Đó là con ta sao?” Tiếc quá…

“Nó thật đáng yêu, người kia cũng thật tốt đẹp vậy mà sao ta lại xua đuổi hắn?” Sao y lại nhẫn tâm đuổi hắn đi?

Giá như sau khi biết hắn mang thai, y đối xử tốt với hắn thì giờ đây có lẽ cả hai đang yên bình say giấc bên cạnh mình rồi, nào phải lang thang giữa rừng thế này.

“Tịnh Mân, xin lỗi… ta sai rồi… Ngươi cùng ta về nhà được không?”

Ở đây, y biết hắn lạnh, vai hắn run lên bần bật liên hồi. Lúc này, khóe môi hắn vốn đang cong lên cười với hài nhi chợt rủ xuống, đầu đột nhiên quay ngoắt về phía An Dật Hiên giận dữ gào lên, khuôn mặt hắn lạnh ngắt xanh xao, hốc mắt không ngừng chảy máu, nó khiến y sợ hãi lập tức thoái lui…

Thời điểm ấy, An Dật Hiên cảm giác như mình vừa vấp phải thứ gì đó liền ngã xuống rồi chợt tỉnh giấc. Đến tận lúc này, y mới biết bản thân đã bị gã thầy cúng kia lừa gạt rồi.

Linh hồn hắn nào dễ đưa được về đây?

Từ đó, mỗi đêm An Dật Hiên đều nhìn thấy Tịnh Mân và con.

Chẳng rõ vì sao trong lòng y cảm giác rất vui, nhìn đứa trẻ đó tự nhiên thấy yêu thích, kể cả phụ thân của nó nữa, dù muốn chạm tay vào nhưng lại không thể.

Rốt cuộc An Dật Hiên nào dám đến gần, nếu không sẽ chọc cho Tịnh Mân nổi giận. Cuối cùng, y cũng chỉ biết đứng nhìn hai phụ tử hắn.

Người vui y vui, khi hắn đau khổ, y cũng thấy lòng mình đau thắt lại.

Nhiều ngày cứ thế trôi qua, việc mơ thấy Tịnh Mân đã trở thành thói quen, có khi không gặp thì bắt đầu lo lắng mong nhớ.



Một ngày, An Dật Hiên đi ra ngoài đường đột nhiên đụng phải một gã đạo sĩ.

Gã vừa nhìn thấy y, liền lôi lại nói: “Ta thấy ngươi ấn đường đen tối, rõ ràng là đang bị hai ác vong ám, chúng muốn ngươi chết cùng. Để ta giúp ngươi bài trừ.”

“Bài trừ?” Ý gã muốn nói gì?

Đạo sĩ gật đầu: “Hai ác vong này oán hận sâu sắc, không thể để chúng tồn tại hại người được.”

Gã nói như thế liệu có phải là… An Dật Hiên chợt hiểu ra, kinh hoảng hỏi: “Ngươi… ngươi muốn đánh bọn họ hồn phi phách tán sao?”

Đạo sĩ thở dài nói: “Nếu không như vậy thì cũng chẳng còn cách nào khác, đâu thể để chúng thế được.”

“Không!” An Dật Hiên đột nhiên giận dữ nói: “Đừng làm thế! Ta không sao! Đừng làm gì bọn họ cả!”

Nói rồi y vội vàng quay lưng đi.

Y thật sự chẳng thể nào tưởng tượng nổi cái cảnh nhìn thấy hai người bọn họ bị đánh đến hồn phi phách tán. Khi sống đã thê thảm như vậy, đến lúc chết rồi cũng chẳng được yên thân.

“Không! Tịnh Mân cùng hài tử nhất định không sao đâu.” Ác vong thì đã sao chứ?

“Là ta nợ bọn họ, là ta mới đáng chết!”

Đêm nay trời lại chuyển cơn dông gió, chẳng bao lâu sau thì bắt đầu đổ mưa, An Dật Hiên lặng nhìn hồi lâu, khẽ lắc đầu trở về giường nằm xuống.

Thời điểm ngủ chưa được bao lâu, An Dật Hiên lại nhìn thấy khu rừng đó. Mưa đêm tầm tã, Tịnh Mân vẫn ngồi lặng im ôm con, dùng thân mình che chắn cho nó.

Đứa trẻ dường như đã quen với cảnh này, nó mỏi mệt nép trong lòng Tịnh Mân say giấc.

Bộ quần áo bẩn thỉu trên người hắn giờ đây ướt đẫm, khuôn mặt xanh xao, thân mình ốm o gầy mòn đến chỉ còn da bọc xương, rõ ràng là đói khát suốt nhiều ngày rồi, ngay cả đứa trẻ kia cũng thế.

Giờ đây, sự tồn tại của hai người chính là sự đọa đày, tràn đầy u oán phẫn hận.

Đứa trẻ khẽ ngọ nguậy trong lòng Tịnh Mân, hắn vỗ vỗ nó rồi lại cất tiếng ru, lệ tuôn hòa lẫn cùng nước mưa làm ướt đẫm cả đôi gò má, vậy mà khóe môi vẫn có chút cong lên cười hỏi: “Công tử, ngươi xem con chúng ta có đáng yêu hay không?”

An Dật Hiên nghe hỏi, lòng đau thắt lại, đáp: “Có, con chúng ta đáng yêu lắm, cả ngươi cũng thế.”

Tịnh Mân dường như nghe được, hắn vui vẻ xoa nựng gò má con trẻ, môi khẽ mỉm cười nhưng nước mắt vẫn tuôn không ngừng.

Nỗi đau trong lòng Tịnh Mân khi ấy, không ai hiểu được, An Dật Hiện quỵ xuống bên cạnh hắn, khẽ lắc đầu: “Tịnh Mân, xin lỗi… xin lỗi… ta sai rồi… ta thật sự sai rồi…”

Phải làm sao thì mới có thể giúp được hắn? Khi hai phụ tử hắn đã rơi vào tình trạng thảm hại như vậy, mọi nỗ lực cứu vãn đều là vô ích, An Dật Hiên dù biết rõ điều đó nhưng vẫn thấy không cam lòng…

Ngày tiếp theo, An Dật Hiên bỗng dưng không nhìn thấy Tịnh Mân nữa, trong lòng đột nhiên cảm thấy lo lắng bất an. Sáng sớm tỉnh dậy, y lập tức đi tìm thầy cúng khác tới lập trai đàn cầu an cho hai phụ tử hắn.

Buổi tối ngủ, quả nhiên An Dật Hiện lại trông thấy Tịnh Mân, thế nhưng còn có thêm gã đạo sĩ hôm trước.

Tịnh Mân ôm chặt con lui sát vào thân cây, lắc lắc đầu ý muốn cầu xin người buông tha cho mình. Chỉ là tên đạo sĩ kia, ánh mắt sắc lạnh chẳng nói lý lẽ liền thẳng tay vung kiếm chém nát linh hồn hắn và cả đứa nhỏ…

An Dật Hiện thấy vậy tinh thần hoảng loạn muốn lao tới ngăn cản nhưng chẳng làm gì được, khi ấy chỉ nghe thấy tiếng người thì thào gọi: “Công tử… cứu ta… cứu con chúng ta đi…”

Người không phải nói con trẻ rất đáng yêu sao? Nhưng giờ đây sao người lại đứng yên đó trơ mắt nhìn linh hồn hắn và con hồn phi phách tán?

An Dật Hiên quỵ xuống, gào thét: “Đừng! Đừng! Tha cho hắn đi! Ngươi tha cho hắn! Ta sẽ đưa hắn về! Ta sẽ đưa hắn về mà! Đừng làm hại phụ tử hắn! Đừng làm thế!”

Nhưng dẫu cho y có nài nỉ van xin cách mấy cũng vậy, gã đạo sĩ kia nào nghe thấy vẫn tiếp tục vung kiếm.

Tịnh Mân vốn chỉ là một linh hồn yếu ớt làm sao chống nổi, rốt cuộc chỉ biết ôm con cùng nhau tan biến khỏi cõi hồng trần đầy đau đớn này. Chợt nghĩ, như thế biết đâu lại tốt, hắn có tồn tại cũng chỉ là đọa đày, sau khi hồn phách tiêu tán rồi thì chẳng cần phải khổ sở thêm nữa.

Chỉ trọn một kiếp đoạn trường kia thôi, không còn kiếp sau, vĩnh viễn chẳng thể cùng người nói chuyện ân oán, hận thù tựa như cơn gió thổi thoáng qua, ngàn đời ly tan.

Thời điểm An Dật Hiên tỉnh dậy, y nhận ra đôi má mình ướt đẫm, tim đau nghẹn từng trận gọi: “Tịnh Mân… Tịnh Mân… ta còn có thể gặp lại ngươi không? Ta muốn chăm sóc cho hai phụ tử ngươi, ta muốn nhìn thấy ngươi, nhưng…”

… Biết kiếp nào lại được gặp nhau?



22/8/2021

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.