Đoản Văn Hệ Liệt Hà Bạng Công Tử

Chương 13: Thương Thụ Đại Tiên (Hết)



"Cha ơi!" Chu Nguyên lo lắng nhìn về phía Chu Phát Tài, nhưng chưa chờ y kịp đỡ Chu Phát Tài dậy, ngoài cửa có một con rắn to trườn vào.

Đó là một con rắn màu đen, đầu lớn bằng thùng đựng nước, nhìn cực kỳ hung ác, khiến cả người Chu Nguyên phát run, chỉ muốn ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.

Nhưng Chu Phát Tài vẫn còn đó, sao y có thể đi được? Con rắn này lớn vầy, nói không chừng sẽ nuốt Chu Phát Tài như nuốt điểm tâm mất!

Hai tay run rẩy, nhưng Chu Nguyên vẫn ngăn trước mặt Chu Phát Tài, cầm lấy cái ghế: "Mi đừng tới đây..."

"Tiên khí thật nồng, nhóc con, ngươi cho ta ăn, ta sẽ không động đến tên to con bên cạnh, được không?" Giọng nữ ngọt ngào vang lên, Chu Nguyên đầu tiên là sững sờ, sau đó kịp phản ứng nhận ra kẻ nói chuyện là con rắn kia.

Trên thế giới này đã có thần tiên, tất nhiên cũng sẽ có yêu quái, mà con rắn này chính là yêu quái.

Chu Nguyên từ nhỏ đã sợ rắn, khi còn bé tình cờ nhìn thấy trong đồng ruộng sẽ khóc nửa ngày, nhưng bây giờ Chu Phát Tài - người ôm y dỗ dành mỗi khi y bị rắn dọa khóc lại nằm trên đất, còn y ngay cả chạy cũng không dám chạy. May là, con rắn kia tựa hồ có chút kiêng kỵ y, trườn quanh nhà chính lại không lập tức ra tay.

Chu Nguyên cẩn thận chú ý con rắn nọ, bỗng phát hiện đuôi đối phương quất về phía mình, theo bản năng dùng ghế chặn lại, chiếc ghế vỡ thành mảnh nhỏ.

Y run lợi hại hơn, nhưng ngay lúc này lại phát hiện đuôi rắn xoay chuyển một vòng, muốn cuốn lấy Chu Phát Tài...

"Cha!" Sợ hãi thét lên một tiếng, Chu Nguyên không biết lấy dũng khí từ đâu ra, thả người vồ tới ôm đuôi rắn, sau đó đấm một phát.

Giọng nói ngọt ngào của rắn tinh trở nên đau đớn: "Ta còn tưởng lai lịch thế nào, hoá ra chỉ là một tiểu tử cả phép thuật cũng không biết... Đợi ta ăn ngươi, ta sẽ không cần lo lắng hết tuổi thọ nữa!"

Miệng rắn há ra, lớn đến mức có thể nuốt người, Chu Nguyên mắt thấy mình sẽ bị nuốt, sợ hãi vô cùng. Trên trời lại chợt rơi xuống một vệt ánh sáng màu vàng, ánh sáng lóe lên, thân rắn màu đen bị đánh tan, không còn động tĩnh, y cũng bị thứ gì đó quấn lấy.

Đó cũng là một cái đuôi, nhưng là cái đuôi màu vàng, lung linh phát sáng.

Chỉ là có lung linh thế nào đi chăng nữa, đó cũng là đuôi... Chu Nguyên mềm nhũn: "Đừng có ăn ta..."

"Yên tâm, ta không ăn ngươi, ngươi cũng đừng sợ, thật ra con rắn đó không cắn nổi thịt ngươi đâu." Một giọng nói quen thuộc cất lên.

"Tiên sinh?" Chu Nguyên kinh ngạc —— đây là giọng Ngao Văn!

"Là ta." Ánh sáng lại lóe lên, Chu Nguyên bị thả xuống mặt đất, xuất hiện trước mặt y chẳng phải Ngao Văn đấy ư?

"Ngươi ngươi ngươi... Ngươi là rắn!" Người Chu Nguyên phát run, bỗng hiểu rõ tại sao nhìn thấy Ngao Văn mình lại run chân —— y sợ rắn aaaaa!

"Ai nói ta là rắn? Ta là rồng." Ngao Văn mặc trên người áo choàng màu vàng, thoạt nhìn khí thế kinh người, cũng chỉ có gương mặt là giống với Ngao tiên sinh.

"Rồng?" Chu Nguyên ngạc nhiên ngó Ngao Văn.

"Ừ, ta là rồng, cũng chỉ có con chuột ngu xuẩn nhà ngươi mới coi ta là rắn." Ngao Văn vung tay lên, một cái lồng màu vàng bao trùm lên người Chu Phát Tài, bấy giờ hắn mới cười như không cười nhìn về phía Chu Nguyên.

"Chuột... chuột á?" Mình là chuột? Thương Thụ đại tiên không phải là một gốc cây cao lớn à?

"Hoặc là nói không phải chuột, mà là một con chuột đồng." Ngao Văn mỉm cười.

Chu Nguyên là một chú chuột đồng may mắn, bởi vì đáng yêu nên được Vương mẫu nuôi, lại bởi vì được tiên nữ yêu thích, y được cho một quả đào tiên vừa chín tới.

Một con chuột đồng nhỏ cứ vậy bước lên con đường thành tiên, thành một vị chuột tiên, nhưng đáng tiếc có hơi nhát gan.

Ngao Văn là Tam hoàng tử Đông Hải long cung, có lần lên trời chơi, trong lúc vô tình đụng phải chú chuột đồng này đang tự lấy cho mình cái tên Thương Thụ, chuột đồng thấy hắn xoay người bỏ chạy.

Trẻ con thì thích chơi mấy trò đuổi bắt, thấy chuột đồng chạy mất, tính theo tuổi rồng, Ngao Văn lúc đó vẫn còn nhỏ ngay lập tức đuổi theo.

Chuột đồng bị xem là thú cưng làm sao mà trốn được một con rồng cơ chứ? Chuột đồng nhỏ chưa gì đã bị đuổi kịp, Ngao Văn vui sướng hài lòng quấn vài vòng trên người đối phương hưởng thụ cảm giác xù bông, sau đó thả chuột đồng ra.

Có một thì có hai, có hai thì có ba, đến mãi sau này, mỗi lần Ngao Văn lên thiên đình đều sẽ quấn lấy chuột đồng cọ một hồi, cọ xong mới chịu thả.

Chớp mắt, mấy trăm năm trôi qua, rồng con đã thành niên, chuột nhỏ lúc trước cũng hóa thành hình người được xưng một tiếng Thương Thụ đại tiên, nhưng quan hệ hai người lại không có thay đổi gì lớn. Chủ yếu là vì Thương Thụ đại tiên quá nhát gan, thấy vị long tử nào đó liền theo phản xạ hai chân nhũn ra tim đập nhanh chạy trốn mất tiêu.

Ngao Văn cảm thấy thú vị, tuy rằng thành niên nhưng tình cờ cũng sẽ hóa thành nguyên hình tìm chuột đồng nhỏ chơi đùa. Ngờ đâu lần nọ Vương mẫu mở tiệc bàn đào, lúc hắn đi tìm chuột đồng, lại thấy chuột đồng uống rượu say...

Chuột đồng uống say chạy trốn lung tung đến dưới chân Vương mẫu, sau đó... tiểu.

"Vương mẫu rất tức giận, nói muốn đánh ngươi xuống trần, cho ngươi ăn chút vị đắng." Ngao Văn đầy mặt ý cười, "Người ta cũng chẳng để ý con chuột đồng nhỏ bé nhà ngươi làm gì ở thế gian, ta lại tốn không ít công sức tìm ngươi, tìm được ngươi lại cho ngươi uống mỹ tửu ăn quả tiên giúp ngươi tẩy tủy phạt mao..."

Tỉnh lại từ đả kích bản thân là một con chuột đồng, Chu Nguyên không nhịn được hỏi: "Nếu ta là thần tiên hạ phàm, tại sao trước đó còn vừa mập vừa ngốc?"

"Ai biết được... Cơ mà nghe đâu là canh Mạnh Bà ngon nên ngươi uống hơi nhiều... Ta nói này, có phải ngươi uống nhiều canh Mạnh bà quá nên uống thành một tên mập không!"

"Ngao Văn!" Chu Nguyên mở to mắt hạnh, hai gò má phình ra, cực kỳ giống chuột đồng, khiến Ngao Văn không nhịn được đưa tay ra nhéo.

"Ngao Văn, cha ta làm sao vậy?"

"Ông ấy đang ngủ trong lồng, không sao hết."

"Vậy... Nếu ta thật sự là thần tiên, tương lai phải về trời, cha ta phải làm sao?"

"Ngươi có thể chờ ông ấy vào luân hồi rồi về trời."

"Cha ta còn muốn ta cưới vợ sinh con. Thần tiên có cưới vợ được không?"

"... Ta biết có mấy yêu tinh thiện lương, hai huynh đệ cây liễu gần đây cũng không tệ, để bọn họ biến thành vợ và con trai ngươi là được, ngoài ra còn có thể bảo vệ ngươi." Thần tiên hạ phàm đương nhiên có thể cưới vợ sinh con, nhưng ngươi thì thôi vậy... Ngao Văn sảng khoái quyết định.

"Nam yêu tinh có thể biến thành nữ ư?"

"Đương nhiên là được rồi! Sao, ngươi vẫn còn muốn tìm nữ yêu thành thân à?"

"Vậy còn ngươi?"

"Ta tiếp tục làm tiên sinh của ngươi, xem có thể dạy ngươi thành cử nhân không, ít nhất cũng phải để ngươi không sợ ta, bằng không sau này thành tiên lại xảy ra chuyện thì thế nào?"

"Ta..." Hình như ta không sợ ngươi nữa... Chu Nguyên há miệng, lại không nói gì.

Đêm 30 đã qua, một năm mới đến, Ngao Văn dắt tay Chu Nguyên đi vào nhà: "Tối qua ta mải chạy về đón tết với ngươi, còn chưa ăn gì đây, vào ăn cơm đi."

"Ngươi quay lại là muốn đón tết với ta ư?"

"Ừ, sau này ta vẫn sẽ đón tết với ngươi, dù sao ngươi cũng chẳng ở nhân gian bao lâu."

Chu Nguyên cảm thấy tim mình lại rộn ràng, tuyệt đối không phải vì sợ sệt.

"Ôi! Sao ta lại ngủ trên đất thế này? Viên Viên à, con cũng không biết đường dìu cha một cái à?" Chu Phát Tài bò dậy: "Lạ ghê, ta ngủ trên đất mà không lạnh chút nào."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.