Đoản Văn Hệ Liệt Hà Bạng Công Tử

Chương 15: Đầu Bếp Và Rắn (2)



Con rắn này không phải đông cứng lại rồi à? Vậy mà còn sống? Kiều Văn mới vừa trở về từ cõi chết, nhất thời lại cảm thấy "số mình tàn rồi", mất máu cộng thêm sợ hãi khiến y ngửa đầu ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.

Ngao Tuấn tiếp xúc với dòng máu ấm áp mới tỉnh lại, kết quả còn không đợi hắn làm rõ tình huống đã phát hiện mình ký khế ước bình đẳng cùng một người phàm yếu đuối đến nỗi một móng vuốt của hắn cũng có thể dẫm chết.

Quỷ sứ! Ngao Tuấn hận không thể một đuốc đốt sạch người trước mắt, thế nhưng sau khi ký khế ước hắn không thể gây tổn thương đến người ký khế ước!

Làm Nhị hoàng tử Đông Hải long cung, cuộc đời Ngao Tuấn chưa bao giờ uất ức như thế. Càng khiến hắn căm tức hơn là, hắn còn chưa trút giận được xíu xiu gì, nhân loại kia đã ngất đi, khiến đầy bụng uy hiếp đe dọa của hắn không có cơ được ra khỏi miệng.

Đều do con yêu tinh rắn cạp nong chết tiệt kia, nếu không phải cô ta nghĩ ra cái ý tưởng viển vông hão huyền muốn chuốc thuốc mình ký khế ước rồi lâu ngày sinh tình, mình cũng không đến nỗi rơi xuống tình trạng như bây giờ.

Được rồi, thật ra cũng không phải ý nghĩ hão huyền gì, bởi vì nàng ta suýt nữa đã thành công. Loại thuốc nọ không biết nàng ta chôm từ đâu ra, làm cả thân rồng mơ mơ màng màng, nếu không phải sau đó nhổ vài miếng vảy tỉnh táo lại, e rằng hắn sẽ trở thành con rồng duy nhất bị ép ký khế ước!

Dù có là khế ước bình đẳng thì cũng đủ mất mặt!

Nhưng giờ hắn chẳng tốt hơn chỗ nào, lúc vung đuôi đập chết yêu tinh rắn cạp nong, nàng ta đã cắn một phát lên chỗ y nhổ vảy, làm hắn trúng độc! Vừa bị chuốc thuốc vừa trúng độc, trong nhất thời ngay cả thân rồng cũng không duy trì được, chỉ có thể nằm vùi trong tuyết. Chẳng ngờ cuối cùng lại tiện nghi một phàm nhân!

Ngao Tuấn bất mãn nâng thân mình lên, thở dài thườn thượt.

Ký khế ước rồi, nếu mang theo một phàm nhân đi tìm người xoá bỏ khế ước thực sự quá mất mặt, còn có khả năng bị huynh đệ nhà mình cười nhạo. Nếu đã vậy, không bằng chờ tên này chết đi, đến lúc đó độc trên người hắn đã ngườii tám phần mười, vảy mới hẳn cũng mọc ra.

Nghĩ thế, tâm tình Ngao Tuấn khá hơn nhiều, quay qua quan sát người ký khế ước của mình.

Người này thoạt nhìn không lớn lắm, khuôn mặt nhỏ chôn trong áo khoác cũ nát, bởi vì mất máu nên có chút tái nhợt... Mất máu? Ngao Tuấn suy nghĩ phút chốc, nhanh chóng nhớ ra chuyện khi mình vừa tỉnh lại.

Mấy kẻ bỏ chạy đó, muốn giết người ký khế ước của mình? Quả là to gan!

Ngao Tuấn tức giận, chỉ muốn phun lửa nướng bọn chúng. Cơ mà sau đó, lực chú ý của hắn lại quay lại trên thân thể người ký khế ước.

Y bị thương rồi, nằm trong tuyết vậy có chết không nhỉ? Nếu chết rồi, có phải là khế ước không tồn tại nữa?

Người này biết bỏ mình đang đông cứng vào sọt cứu mình, tâm địa không tệ, ký khế ước cũng không phải do cố ý, chết thì hơi đáng tiếc...

Dù sao trước khi mọc lại vảy hắn chẳng có mặt mũi nào về Đông Hải, không bằng để người phàm này hầu hạ, thuận tiện chờ y chết đi!

Tuổi thọ của con người không phải tám mươi một trăm năm thôi à? Bình thường hắn ngủ một giấc cũng chừng đó, chẳng làm lỡ được bao nhiêu thời gian!

Tâm tình Ngao Tuấn tốt lên, làm một phép thuật trị thương cho người nằm trên đất, sau đó đưa mắt nhìn mấy con dê lăn ra ngoài với mình hồi nãy. Tuy hắn chưa từng ăn động vật bốn chân, nhưng nghe Quy thừa tướng nói có vài loài trên mặt đất ăn ngon lắm thì phải.

Dùng mấy ngụm nuốt hai con dê vào bụng, Ngao Tuấn hài lòng nâng thân dậy. Tuy rằng trên người dê có mùi tanh, nhưng quả thực không tệ, thịt cũng rất non, sau này nhất định phải để người ký khế ước mang về nhiều nhiều, nuôi mình!

(Editor: bà nội nhà anh, cả gia tài của người ta...)

Kiều Văn mở mắt ra, sau đó không dám tin chớp chớp hai lần.

Không phải y gặp lưu manh giết người cướp của hở? Không phải y gặp một con rắn to hở? Cớ sao còn chưa có chết?

"Ngươi tỉnh rồi?" Một giọng nói vang lên bên tai Kiều Văn, y đột nhiên ngồi dậy, cảm kích nhìn về phía giọng nói: "Là ngươi cứu... A! Rắnnnnn!"

Bên nọ làm gì có người cứu y cơ chứ? Rõ ràng chỉ có một con rắn, còn là cái con y từng suy nghĩ thịt ăn kiểu gì da lột ra sao mật đắng bán thế nào!

"Ta không phải rắn, ta là rồng!" Ngao Tuấn nâng nửa người trên lên, khinh thường nhìn Kiều Văn. Hoàng hậu của Đông Hải long cung là một Giao Long tu luyện từ rắn mà thành, trong mấy huynh đệ hắn giống mẹ nhất, bị thương sẽ biến thành hình rắn. Dù vậy, hắn vẫn là rồng, rồng hàng thật giá thật, long thể vàng lóng lánh của hắn xinh đẹp nhất trong tất cả các huynh đệ.

Nếu không sao tên hắn lại là Tuấn chứ? Nếu không sao lại có nhiều yêu tinh tiên tử thích hắn vậy chứ? Nếu không yêu tinh rắn cạp nong kia sao lại liều chết hãm hại hắn chứ? Quá đẹp trai cũng là một cái tội.

Hai chân Kiều Văn run rẩy không ngừng, nhưng vẫn theo bản năng đáp lời: "Đúng đúng, ngươi là rồng, ngươi là rồng..." Đường đường là rắn chớ rồng cái gì mà rồng! Ông cố tổ của y vốn là ngự trù, bởi vì làm một món gà rừng hầm rắn, nói đùa một câu "canh rồng phượng" liền bị tịch thu nhà cửa đuổi khỏi kinh thành —— hoàng đế là rồng hoàng hậu là phượng, hầm canh rồng phượng, không phải tự tìm đường chết à?

"Ngươi biết là tốt rồi, ta cứu ngươi, sau này ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời ta, hầu hạ ta cho tốt biết chưa?" Ngao Tuấn nhìn người ký khế ước từ trên cao xuống. Dưới ánh mặt trời vảy còn chói mắt hơn vàng, làm một con rồng, hắn có thể khoan nhượng một người ký khế ước kém như vậy, tính tình quả đúng là tốt vô biên.

Con rắn màu vàng này tự xưng là rồng, hẳn là yêu quái nhỉ? Kiều Văn bỗng nghĩ tới rất nhiều truyền thuyết về tinh quái.

Những yêu tinh trong truyện xưa, mặc dù có con rất tà ác thích ăn thịt người, nhưng cũng có con tốt, con rắn tinh này hẳn là không tệ, còn cứu mình... Phát hiện ba tên lưu manh kia đều biến mất, vết thương trên người đã đỡ hơn, nỗi sợ ban đầu của Kiều Văn tiêu tan không ít, người cũng bình tĩnh lại.

"Ngươi có nghe không vậy?" Ngao Tuấn không nhịn được tiếp tục hỏi.

"Ta hiểu rồi." Kiều Văn lập tức gật đầu, ân cứu mạng dũng tuyền tương báo, nếu không nhờ có con rắn tinh này thì y đã mất mạng, bây giờ tất nhiên phải báo ân.

Kiều Văn ngập tràn cảm kích, ánh mắt nhìn Ngao Tuấn từ sợ hãi biến thành cung kính, mãi đến khi y phát hiện hai con dê của mình đã không cánh mà bay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.