Đoản Văn Hệ Liệt Hà Bạng Công Tử

Chương 5: Hà Bạng Công Tử (5)



Hà Tiểu Bạng thành thư đồng của thư sinh, chuyện đầu tiên thư sinh làm chính là bảo y mặc quần áo.

Hà Tiểu Bạng nhìn thấy trường bào màu trắng đẹp đẽ mà thư sinh mặc đã sớm sinh lòng ước ao, vừa nghe lời này, ngay lập tức mặc vào, y phục bị y dằn vặt mãi, cuối và vẫn là thư sinh giúp y cài thắt lưng.

"Y phục này mềm ghê!" Hà Tiểu Bạng hài lòng sờ hết chỗ này tới chỗ nọ, nhưng được một hồi lại cảm thấy cả người không thoải mái: "Y phục này mặc khó chịu quá, ta không mặc được không?"

"Không được!" Thư sinh không chút do dự đáp lời.

Hà Tiểu Bạng thất vọng, nhưng nhìn thư sinh cũng mặc quần áo, hơn nữa còn nhiều hơn mình, y lấy lại cân bằng, nghĩ tới một chuyện khác: "Này, ta là Hà Bạng công tử, là con trai trong vại nước biến thành, ngươi biết chưa?"

"Nhìn ra rồi." Thư sinh nói.

"Ta là Hà Bạng công tử, trước đây sống trong dòng suối nhỏ trước nhà ngươi, khi đó ta có rất nhiều ngọc trai xinh đẹp, ngươi có nhặt được bọn nó không?" Hà Tiểu Bạng lại hỏi. Đương nhiên, thứ y muốn không phải ngọc trai bình thường mình uẩn nhưỡng, mà là Bạng Linh bảo châu.

Chẳng qua, ai bảo bảo châu của y chả khác gì mấy viên ngọc trai bình thường chứ?

"Có." Thư sinh gật gật đầu, lục lọi trong tay áo một hồi, lấy ra một viên ngọc.

Hà Tiểu Bạng vừa nhìn thấy viên ngọc đó thì biết đây chính là một trong số những viên bình thường mình thai nghén, không phải bảo châu của y.

Tuy không biết tại sao trong cơ thể còn có pháp lực, nhưng bảo châu do y dùng pháp lực trăm năm ngưng tụ, gống với nội đan yêu quái, mất đi rồi y có hơi không quen: "Ngoại trừ viên này, có viên nào khác không? Ta có một viên Bạng Linh bảo châu, ta không thể rời khỏi nó."

"Không có, hoặc là ta không cẩn thận làm mất rồi... Có muốn ta giúp ngươi đến bờ sông tìm không, ở đó hình như còn mấy viên khác nữa đấy." Vẻ mặt thư sinh rất chân thành.

"Không cần đâu..." Hà Tiểu Bạng ngay lập tức tuột cảm xúc, y đã tìm dọc bờ sông, không hề cảm ứng được sự tồn tại của bảo châu, e rằng bảo châu mất thật rồi?

Bảo châu sớm chiều làm bạn không còn nữa, trong lòng Hà Tiểu Bạng khó chịu, chẳng thèm để ý tới chuyện mặc quần áo có thoải mái hay không.

Bảo châu vẫn luôn là thứ quan trọng nhất của y, bây giờ không còn...

Hà Tiểu Bạng xưa giờ đều trải qua một cuộc sống hạnh phúc thuận lợi bỗng hai mắt đau xót, chảy ra từng giọt nước mắt bự chảng: "Bảo châu của ta... Bảo châu của ta..."

Thiếu niên trắng trẻo non nớt như đứt mất tuyến lệ, nước mắt cứ chảy mãi, khiến người không nhịn được đau lòng, trên mặt nam tử đối diện chợt lóe vẻ bất đắc dĩ, lại lập tức nhíu mày, đột nhiên nói: "Nước mắt của ngươi nhiều thật, có phải yêu quái khác với con người không?"

"Chừng này nước mắt cũng tính là nhiều hả?" Hà Tiểu Bạng khó hiểu nhìn thư sinh: "Không hề, ta có thể khóc nhiều hơn cơ!"

Hà Tiểu Bạng vừa nói vừa phất phất tay, dưới ảnh hưởng của phép thuật, nước mắt biến thành hai dòng nước, cuồn cuộn không ngừng chảy xuống đất, đồng thời bởi vì đề tài bị dời đi mà quên mất nỗi đau mất bảo châu: "Thư sinh ngươi xem, nước mắt như vậy mới gọi là nhiều!"

"..." Thư sinh không còn gì để nói, cất tiếng: "Ta tên Ngao Thần.". đam mỹ hài

Thì ra thư sinh tên Ngao Thần..."Ngao Thần, ngươi xem nước mắt của ta có phải lợi hại lắm không? Ta chính là Hà Bạng công tử đại danh đỉnh đỉnh! Đúng rồi, ta phải giặt quần áo nấu cơm cho ngươi, nước này vừa vặn có chỗ dùng!" Hà Tiểu Bạng nói, điều khiển nước mắt chảy vào vại nước.

"..." Giặt quần áo thì thôi, có người dùng nước mắt nấu cơm hả? Cơm nấu bằn nước mắt còn ăn được hả?

Không cần biết Ngao Thần nghĩ gì, sau khi Hà Tiểu Bạng dùng nước mắt đổ đầy hai cái vại thì không đau lòng nữa, trái lại bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Dọn được một nửa, y chợt nói: "Ngao Thần, nấu cơm là gì? Nấu thế nào?"

"Nấu cơm chính là nấu ăn, ta sẽ ăn ở bên ngoài, ngươi không cần nấu." Ngao Thần vội vàng nói, hắn không cảm thấy Hà Tiểu Bạng biết nấu ăn gì sất.

"Vẫn phải làm, ta đi giúp ngươi hái ít cỏ nước đi! Cỏ trong suối khá ngon! Thật ra có vài loại cá ăn ngon hơn, nhưng cụ rùa nói, nếu sát sinh, sau này trên người ta sẽ có rất nhiều yêu khí..." Hà Tiểu Bạng lải nhải.

Ngao Thần yên lặng trở về phòng, hắn ngủ đây.

Hà Tiểu Bạng chính thức ở lại trong căn nhà này, còn phân ra một chỗ cạnh giường để bày vại nước của y —— tuy rằng y rất thích cái giường kia, thế nhưng đối với một con trai sông mà nói, rời nước lâu cũng giống như ngâm một người trong nước cả ngày, không thoải mái.

Có điều tuy không thể ngủ giường, Hà Tiểu Bạng cũng học được rất nhiều thứ, ít nhất hiện tại y sẽ không vứt đồ lung tung.

Phải biết, Ngao Thần trước giờ vẫn luôn rất vui mừng, mừng rằng mình không dùng bô, không thì mấy chuyện như để ấm trà dưới đất để bô lên bàn, Hà Tiểu Bạng chắc chắn làm được.

Muốn nuôi tiểu yêu tinh còn thật không dễ dàng... Ngao Thần thở dài, nhìn Hà Tiểu Bạng dùng pháp thuật sứt sẹo lau chùi nhà cửa, khóe miệng không nhịn được co giật.

"Ngao Thần, phòng của ngươi quá sạch sẽ, ta không tìm thấy gì để lau cả! Không phải con người đều sẽ trồng thứ gì đó à? Sao ngươi không trồng? Nếu ngươi muốn, ta có thể giúp ngươi tưới nước!" Ssau khi Hà Tiểu Bạng quét dọn xong, hào hứng ngỏ ý.

"... Ngươi thật hiền huệ."

"Đây là đang khen ta hở?" Hai mắt Hà Tiểu Bạng sáng lấp lánh, ưỡn ưỡn ngực nhỏ.

"Đương nhiên rồi." Ngao Thần yên lặng liếc mắt nhìn thân thể ướt đẫm của Hà Tiểu Bạng, cảnh "xuân" lộ hết ra ngoài, con trai này thích nước, cả ngày làm y phục ướt dầm dề, nhà hắn gần như chả có lúc nào khô ráo... Thôi được rồi, thật ra hắn cũng rất thích nước.

"Sau này ta nhất định sẽ càng ngày càng hiền huệ!" Hà Tiểu Bạng vỗ ngực, vẻ mặt cầu khen ngợi, đôi mắt to ướt át chớp chớp, khiến người nhìn mà lòng mềm nhũn.

"Mỏi mắt mong chờ." Ngao Thần tỏ vẻ mong đợi.

Hà Tiểu Bạng dùng sức gật đầu, vui vẻ chạy đi làm việc nhà, đương nhiên, so với nói là làm việc nhà, chẳng bằng nói là dằn vặt mấy món đồ dùng.

May mắn nhà mình tuy đơn sơ, nhưng đều dùng vật liệu cứng rắn nhất tạo thành, chống chịu được chà đạp. Ngón tay Ngao Thần hơi động, một luồng năng lượng không dấu vết tiến vào thân thể Hà Tiểu Bạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.