Tối nay, lúc Diệp Tri Hòa về thì Diệp Thư cũng đã ở nhà.
Ông nhìn cậu bận rộn hết tắm rửa rồi lại sấy tóc, một tiếng sau mới gọi cậu lại.
Trên vai Diệp Tri Hòa còn vắt khăn lông, cậu ló đầu vào phòng khách.
Diệp Thư vừa nhìn TV vừa ho khan một cái: “Cứ tem tém lại đi, con ạ”.
Phải mất vài giây Diệp Tri Hòa mới hiểu ông muốn nói gì, mặt cậu đỏ phừng.
Diệp Thư cũng hơi xấu hổ, thực ra ông muốn hỏi nhiều lắm, nhưng tất cả đều nghẹn hết trong họng.
Diệp Tri Hòa chủ động tới ngồi trên sô pha, rồi hỏi: “Ba đang xem TV ạ?”.
“Ừ”.
“Ba xem gì thế?”.
Cậu quay sang hỏi.
Diệp Thư nhìn dòng chữ to đùng ở góc dưới bên trái TV.
“Chỗ này có viết đây còn gì”.
Diệp Tri Hòa hơi nản chí, nâng mắt nghịch ngợm thổi tóc mình.
“Sang năm là mười bảy rồi”.
Bỗng Diệp Thư nói, mắt ông vẫn dán vào chiếc điều khiển trên bàn.
“Mà vẫn còn làm nũng?”.
Diệp Tri Hòa đáp: “Con chỉ muốn nói chuyện với ba thôi mà”.
Diệp Thư ngập ngừng, một chốc sau mới nói: “Thế thì ngồi đây xem cùng ba một lúc đi”.
Diệp Tri Hòa: “Vâng ạ”.
Nửa tiếng sau cậu không chịu nổi nữa, bèn nhỏ giọng: “Ba ơi, con mệt rồi.
Con đi ngủ trước nha”.
Diệp Thư đang mê mẩn xem phim, nghe vậy bèn đáp: “Mệt à? Con cứ ngủ đi”.
Ông thích xem mấy phim truyện máu chó vô cùng, Diệp Tri Hòa thì lại không chịu nổi.
Nhưng cậu chưa đi được mấy bước, quay đầu nhìn ba một mình ngồi trên sô pha – hình ảnh bình thường vô cùng, cõi lòng lại ê ẩm.
Diệp Tri Hòa lại lê chân về, lần này cậu ngồi gần ba mình hơn một chút, rồi nói: “Thôi con xem nốt tập này”.
Diệp Thư kể: “Tập cuối này là Omega bỏ rơi Beta, rồi theo tên Alpha giàu có kia”.
Diệp Tri Hòa: “… Sao ba biết rồi mà còn xem lại làm gì?”.
Diệp Thư giải thích: “Ba tìm kịch bản trên mạng rồi đọc thôi”.
“Thế thì không đúng đâu”.
“Thật không?”.
Diệp Thư vẫn bán tín bán nghi.
“Ba thấy họ nói cũng hợp lí lắm mà”.
Diệp Tri Hòa ngồi chưa được bao lâu đã gà gật, cuối cùng ngủ trên sô pha nửa tiếng đồng hồ mới dậy.
Thấy cậu dậy rồi, Diệp Thư mới tắt TV: “Về phòng ngủ đi con”.
Diệp Tri Hòa mơ màng ngồi dậy, ông lại nói tiếp: “Nãy giờ điện thoại con rung suốt, ba để trên bàn trà ấy”.
Cậu hơi tỉnh táo lại, vội vàng cầm điện thoại lên xem.
Diệp Thư do dự một chốc mới mở lời: “Con thích bạn đó lắm à?”.
truyện teen hay
Diệp Tri Hòa vừa nhắn tin trả lời vừa đáp: “Không thích thì sao mà yêu nhau được”.
Cũng hơi bị to gan, chú ý tới điện thoại đến mức không thèm để ý mình vừa nói gì luôn.
Diệp Thư lại hỏi: “Thế nếu chia ra làm ‘thích’ và ‘rất thích’ thì sao?”.
Giờ Diệp Tri Hòa mới tỉnh táo lại, cậu buông điện thoại xuống, nghiêm túc nói: “Là ‘thích vô cùng’ ạ”.
Diệp Thư im lặng.
“Bạn đó là Alpha à?”.
Diệp Tri Hòa gật đầu.
“Thế con đã nghĩ tới việc lỡ như sau này con phân hóa thành Beta chưa?”.
“Bây giờ đã làm sao đâu”.
Diệp Tri Hòa nhìn ông.
“Ba sẽ ngăn cản con và cậu ấy ư?”.
“Ba không, nhưng mà…”.
“Bọn con cũng sẽ yêu nhau sâu đậm vô cùng, như ba và cha vậy”.
Diệp Thư sửng sốt, cuối cùng gật đầu.
Ông không thể đối xử với Diệp Tri Hòa như cách mình đã từng bị đối xử được – nào có cái lí mình đau thì con mình cũng phải đau theo? Diệp Tri Hòa đã lớn rồi, từ một bé con nhăn nheo như khỉ dần trưởng thành tới mức này, mặt mày giống người kia vô cùng, mũi miệng cũng thế.
Thời khắc này, ông bỗng có một cảm giác mãnh liệt – ông phải mất đi người đó, mất những đồ vật xưa, mất cả một số kỉ niệm ngày xưa nên không thể cho Diệp Tri Hòa xem được.
Nhưng mất đi đồng nghĩa với chấm hết, giờ mọi việc xảy đến cũng chỉ là đương nhiên.
Ông chỉ cần thuận theo nó là được.
Diệp Thư vẫn không nhịn được mà nhắc nhở: “Có một số việc chỉ được làm sau khi đã phân hóa thôi đấy nhé… Con đừng dại”.
Diệp Tri Hòa lập tức hoảng loạn chẳng biết nhìn đi đâu, vội nói: “Bọn con chưa làm gì mà!”.
Diệp Thư: “Chưa làm gì cũng không hay đâu, phải đúng mực, có những việc làm thì cũng được”.
Diệp Tri Hòa dứt hẳn cơn buồn ngủ, ngượng ngùng nói: “Ba à!”.
Lúc này Diệp Thư mới đáp: “Ngủ đi, muộn thế này rồi, đừng có lén gọi điện thoại trong chăn đấy”.
Diệp Tri Hòa: “… Hóa ra ba biết à”.
Cậu ủ rũ bước về phòng, trước khi đi vẫn quay người gọi: “Ba ơi”.
Diệp Thư trả lời.
Mùa đông năm nay nhiều tuyết vô cùng, Diệp Tri Hòa ấn tượng nhất là trận tuyết rơi vào cuối tháng Giêng – đất trời trắng phau, tuyết bay khắp mọi nơi.
Thi học kì xong mọi người về lớp cả, thầy chủ nhiệm dặn dò mấy câu cần chú ý trong kì nghỉ rồi cho tan học, tiện thể dặn Diệp Tri Hòa xuống văn phòng một chuyến.
Lận Thâm nói: “Tớ ở lớp đợi cậu”.
Diệp Tri Hòa ngơ ngác bước vào văn phòng, chỉ có Trần Dương đứng một mình bên cửa sổ.
Cửa sổ mở nửa, gió lạnh phả vào.
Trần Dương quay đầu dịu dàng cười với cậu, đóng cửa sổ lại: “Qua đây đi”.
“Thầy Trần ạ”.
Diệp Tri Hòa chắp tay ra sau như học sinh tiểu học.
“Sao mà sợ sệt thế?”.
Trần Dương kéo ghế dựa ra, ngồi xuống.
“Tuy chưa chấm xong hết bài thi, nhưng lần này em thi toán với tiếng Anh khá lắm.
Đáp án trắc nghiệm có cả rồi, thầy cũng đã đọc bài làm môn toán của em”.
Diệp Tri Hòa đáp: “Em cảm ơn thầy”.
“Em cảm ơn thầy làm gì? Chẳng phải đó là kết quả từ sự nỗ lực của em ư?”.
Trần Dương xoay ghế lại phía cậu, tùy ý nói: “Thầy cũng không định can thiệp vào chuyện giữa em và Lận Thâm.
Nhưng em còn chưa phân hóa thì bình thường nên chú ý một chút, cẩn thận đừng để các giáo viên khác bắt được”.
Diệp Tri Hòa hoàn toàn cứng họng.
Trần Dương xoay cây bút trong tay.
“Thầy gọi em tới đây không phải vì chuyện đó.
Trước khi khai giảng ba em cũng có kể thầy nghe về tình hình của em rồi, thầy nghĩ chắc em cũng đã phát hiện… Phần lớn các bạn trong lớp đều cảm nhận được sự đặc biệt nơi em”.
“… Dạ”.
Diệp Tri Hòa đáp.
“Đúng thế ạ”.
“Em cũng biết, đúng không?”.
Trần Dương hỏi.
Diệp Tri Hòa lại gật đầu.
Biết là một chuyện, nhưng trần trụi đối diện với sự thật lại là chuyện khác.
Khi xưa Diệp Tri Hòa lúc nào cũng muốn trốn tránh, bởi mọi người đều cảm nhận được pheromone cũng có nghĩa là… họ cảm nhận được rằng Diệp Tri Hòa khác với họ.
Bịt tai trộm chuông, vờ như không biết là cách những kẻ nhát gan thích dùng nhất.
Diệp Tri Hòa lúc nào cũng giả ngu, việc cậu không có pheromone chẳng phải bí mật gì, cậu coi đó là bí mật quan trọng nhất chỉ vì muốn tự mình nói ra, và cho tới giờ cậu cũng chỉ thẳng thắn và chân thành với duy nhất Lận Thâm mà thôi.
“Trước khi khai giảng, thầy và ba em đã nói chuyện rất nhiều.
Ông ấy hi vọng sự đặc biệt này sẽ không ảnh hưởng tới việc học của em, không muốn em khác biệt với mọi người.
Chắc em không biết, năm ngoái ông ấy cũng đã tìm gặp cô Trương rồi, ông ấy rất sợ em không được các bạn quý mến chỉ vì chuyện này”.
Trần Dương nhìn cậu.
“Thực ra sau khi em phân hóa cũng chẳng ai để tâm nữa, hôm nay thầy chỉ muốn em biết, ‘đặc biệt’ cũng có nhiều nghĩa.
Thầy muốn phân loại sự ‘đặc biệt’ đó thành ‘độc nhất vô nhị’”.
Diệp Tri Hòa nói: “Ai cũng là độc nhất vô nhị mà”.
“Đúng, em nghĩ được thế là tốt rồi”.
Trần Dương mỉm cười.
“Nên đừng sợ, em thấy không, ai cũng biết chuyện đó, nhưng ai cũng giấu giếm giúp em.
Thầy biết kiểu gì cũng có người rảnh rỗi nói bậy, nhưng đa số mọi người đều giữ được chút thiện ý cơ bản nhất”.
“Em không sợ đâu ạ”.
Diệp Tri Hòa đáp.
“Lớp mười thì có, nhưng giờ không còn sợ nữa rồi”.
“Thế thì tốt”.
Trần Dương hoàn toàn thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Thực ra lúc đầu thầy cũng lo lắm, sợ em không hòa nhập được với các bạn…”.
“Hồi cấp hai thì em không được hòa đồng cho lắm”.
Diệp Tri Hòa rất thật thà.
“Giờ thì ổn rồi ạ”.
Trần Dương khá hứng thú nhìn cậu: “Sao lại thế nhỉ?”.
“Vì em may mắn đó”.
Diệp Tri Hòa bật cười.
“Em gặp được nhiều người rất tốt”.
Cậu đã có thể quên hết những ngày cô đơn vì bị hiểu lầm trong quá khứ, chỉ có hiện tại là không quên nổi – cậu có những người bạn rất tốt, có người mình thương, có tương lai đáng chờ mong sau này.
Bước tới cửa văn phòng, Diệp Tri Hòa lại quay đầu nói: “Em cảm ơn thầy”.
Trần Dương vẫy tay với cậu.
Trên đường về lớp, Diệp Tri Hòa nhìn những mảng tuyết bay phất phơ, chúng to như thể sắp vùi cả thành phố dưới màu trắng tinh khôi.
Xuyên qua cửa sổ thủy tinh, cậu thấy Lận Thâm đang ngồi trên ghế mình, bèn trộm lẻn vào từ cửa sau định đánh lén.
Lận Thâm chẳng hề bị dọa, Diệp Tri Hòa tiếc nuối hỏi: “Sao cậu biết tớ vào đây?”.
“Ngốc này”.
Lận Thâm búng trán cậu.
“Có bóng trên mặt đất kia kìa”.
Mặt trời oi ả ban trưa chiếu vào lớp học chỉ có mỗi hai người, Diệp Tri Hòa cúi đầu nhìn lại ngẩng lên: “Đúng ha, sao tớ lại quên được”.
Giữa trưa nắng chang chang, cái bóng của cậu sẽ bị phát hiện ngay.
Lận Thâm túm lấy cậu vô cùng dễ dàng.
Diệp Tri Hòa bị bắt mà còn hớn hở vô cùng, nhón chân lên hôn Lận Thâm; hắn ấn vào nơi gần tuyến thể, bắt cậu phải ngoan ngoãn.
“Thầy chủ nhiệm nói gì với cậu thế?”.
“Thầy bảo tớ thi khá lắm!”.
Diệp Tri Hòa khoe ngay.
Lận Thâm nhướng mày, xoa đầu cậu: “Vui lắm à?”.
Diệp Tri Hòa gật gật.
“Nếu tớ thi tốt thật thì đi gặp phụ huynh được rồi”.
Lận Thâm ngơ luôn.
Diệp Tri Hòa nghiêng đầu.
“Cậu lại không muốn tớ qua nhà cậu rồi à?”.
“Không phải thế”.
Lận Thâm đè cổ cậu lại, rồi kéo người vào lòng mình.
“Cậu vẫn nhớ cơ à?”.
“Nhớ chứ”.
Lận Thâm cúi đầu.
“Gặp phụ huynh rồi không được đổi ý đâu đấy”.
“Đổi ý gì cơ?”.
Hắn hôn vành tai cậu, không đáp.
Chẳng cần nói Diệp Tri Hòa cũng thấy được, rằng sau khi phân hóa Lận Thâm bất an vô cùng.
Cái tính mẫn cảm sắc bén của Alpha hoàn toàn lộ rõ, muốn tấn công nhưng lại sợ cậu chưa phân hóa, không thích ứng được.
Hắn như một con mèo lớn ướt dầm dề, rõ là lông có hoa văn loài báo, nhưng tiếng gầm lại chẳng chút uy nghiêm.
Lẽ ra đứa bất an phải là người chưa phân hóa như cậu mới đúng.
Lận Thâm cứ quấy rối thế này, ngược lại Diệp Tri Hòa chẳng lo lắng chút nào.
Ra tới cổng trường, đất trời đã toàn màu trắng xóa.
Diệp Tri Hòa ngẩng đầu, tuyết đáp xuống mắt mi, Lận Thâm phủi phủi rồi vỗ mặt cậu: “Lạnh không?”.
Diệp Tri Hòa bèn nhỏ giọng đáp: “Lạnh lắm”.
Hai người hôn nhau, một nụ hôn rất đỗi nhẹ nhàng.
Đây là trận tuyết cuối cùng của mùa đông.
Ai cũng bảo sau khi tuyết tan là mùa xuân tới, vậy thì tuyết tan rồi cũng chỉ còn lại nước mà thôi..