Doanh Doanh

Chương 57: Việc Tớ Gặp Được Cậu Cũng Sẽ Biến Thành Điều Tất Nhiên





Có tiếng động vọng tới từ huyền quan, hai người tách ra trong nháy mắt.

Lận Thâm ngồi lại trên ghế, Diệp Tri Hòa ngồi nghiêm nơi mép giường, nhưng không ai muốn bước khỏi phòng ngủ.
Lận Thụy chủ động bước tới, nhìn mỗi đứa ngồi một phía trông kì dị vô cùng bèn nhướng mày: “Cố tình đấy à”.
Diệp Tri Hòa trộm liếc Lận Thâm, rồi ngẩng đầu cười với ba hắn: “Cháu chào chú ạ”.
Lận Thụy sửng sốt.

Trong mắt ông, đứa bé chưa phân hóa này yếu ớt như một con non vậy.

Trừ con trai mình ra, ông gần như không tiếp xúc với những đứa nhóc tầm tuổi này.
Diệp Tri Hòa lại khác Lận Thâm nhiều đến thế, ít nhất thì thằng con ông sẽ không nở nụ cười ngọt ngào với ông.
“Chào cháu”.

Lận Thụy gật đầu với nhóc con, quay sang Lận Thâm lại thấy hắn đang hồi hộp cực kì – tay thì đặt dưới cằm, mắt thì không ngừng liếc sang cậu nhóc kia.
Trong không khí đầy mùi pheromone nhàn nhạt, ông cúi đầu: “Lận Thâm, con có muốn giải thích gì không?”.
Diệp Tri Hòa ngơ ngác nhìn Lận Thâm, rồi lại nhìn người đàn ông đứng nơi ngưỡng cửa.
“Trên người cháu có mùi của con chú”.

Lận Thâm hơi cúi người, nho nhã nói.

“Phải cẩn thận đấy nhé”.
Diệp Tri Hòa há miệng, cuối cùng lí nhí: “Cháu biết rồi ạ…”.
Lận Thụy nói: “Đây không phải lí do để nó không khống chế pheromone đâu”.
Diệp Tri Hòa ngẩng đầu: “Cháu cho phép cậu ấy cũng không được ạ?”.
Lận Thụy hơi bất ngờ.
Lận Thâm đã đứng dậy che trước người cậu nhóc, khiến ông có cảm giác như mình đang phá quấy đôi tình nhân trẻ vậy.

Nhưng cũng chẳng xá gì, ông định tiếp tục mở miệng.
“Bọn con chưa làm gì hết, ba à”.

Lận Thâm nắm tay Diệp Tri Hòa.

Lòng bàn tay hắn nóng bỏng vô cùng, vị bạc hà được đun nóng mang theo chút ngọt ngào; Diệp Tri Hòa liếm răng trên, lại thấy hơi ngưa ngứa.
“Ừ.


Chắc con không cần ba dạy rằng nên làm gì và vào lúc nào đâu nhỉ”.

Lận Thụy ngó cậu nhóc được con trai mình giấu sau lưng, vẫn không yên tâm mà dặn thêm một câu: “Đừng đi quá giới hạn đấy”.
Diệp Tri Hòa chọc chọc sau eo Lận Thâm, nhỏ giọng: “Giới hạn là đâu cơ?”.
Đáy mắt Lận Thụy hơi nhiễm ý cười.

“Cha con sắp về rồi.

Hai đứa xong việc thì ra ngoài đi, lát nữa mình cùng ăn cơm”.
Lận Thâm ngạc nhiên: “Tối nay cha nấu cơm ạ?”.
Lận Thụy đáp: “Ừ, có khách tới nhà mà”.
Đợi cho ông đi rồi, Lận Thâm giải thích với Diệp Tri Hòa: “Lâu lắm rồi cha tớ không xuống bếp đấy”.
Diệp Tri Hòa chẳng hiểu ra sao: “Chú nấu dở lắm à?”.
“Ngược lại chứ”.

Lận Thâm nói.

“Nhưng ông ấy đi làm đã mệt lắm rồi, sức đâu mà nấu nướng.

Nhà tớ cũng thuê người làm cơm riêng”.
Diệp Tri Hòa “Ò” một tiếng.

Lận Thâm lại ôm cậu thật chặt, vuốt ve sườn cổ cậu: “Sao nãy dám nói ra câu đó?”.
Diệp Tri Hòa đáp: “Lúc đầu không dám đâu, nhưng ba cậu cười với tớ mà”.
Lận Thâm nhìn cậu, Diệp Tri Hòa nghiêng đầu cọ mặt mình vào tay hắn: “Hai người họ đồng ý để mình yêu nhau, chắc không dữ lắm mới phải”.
Lận Thâm quay đầu nhìn phía ngoài phòng ngủ, Diệp Tri Hòa cũng ngó theo, chưa kịp phản ứng lại đã bị hôn cái chóc lên mặt.
Cậu nói: “Muốn hôn tớ thì đường hoàng mà hôn…”.
“Không được”.

Ngón tay Lận Thâm chu du nơi gần tuyến thể cậu, thấp giọng: “Mình phải lén lút chứ”.
Diệp Tri Hòa hơi đỏ mặt, gan bỗng bé hẳn lại, cậu cẩn thận liếc Lận Thâm rồi gật gật đầu.
Lận Thâm nói: “Tay cậu toàn mồ hôi này”.
Ánh mắt Diệp Tri Hòa mờ mịt: “Ừ, tớ hồi hộp lắm”.
Lận Thâm vỗ đầu cậu: “Không hồi hộp nào”.

Diệp Tri Hòa gật gù, lặp lại: “Không hồi hộp nữa”.
Lận Thâm không nín nổi mà phì cười, ngoéo một cái vào tay cậu: “Hóa ra chẳng phải to gan gì hết, mà là bị dọa cho ngơ luôn rồi”.
Một tiếng sau Hàn Sâm mới về nhà.

Ông xách theo hai túi rau củ quả to oạch, vừa bước vào vừa thở dốc, gọi với vào phòng khách: “Sao em không đi siêu thị cùng anh?”.
Diệp Tri Hòa ló đầu ra từ phòng Lận Thâm, vừa lúc chạm mắt với Hàn Sâm.

Hai người đều sửng sốt.
Ông xách túi đứng dậy, Diệp Tri Hòa cất tiếng: “Cháu chào chú ạ”.
Tiếng Lận Thụy vọng ra từ phòng khách: “Trong nhà có thiếu đồ ăn đâu, anh còn cần gì nữa?”.
Ông bước tới, nhìn cái túi nặng trĩu trong tay Hàn Sâm.

“Anh không thấy nặng à?”.
Lúc này Hàn Sâm mới hoàn hồn buông túi, Diệp Tri Hòa cũng bước ra.

Thực ra cậu không hề lùn, nhưng đứng giữa ba Alpha thì trông lại nhỏ xinh vô cùng.
Cậu lặp lại: “Cháu chào chú ạ”.
Lận Thụy nhắc: “Cháu nó chào anh kìa”.
Lúc này Hàn Sâm mới đáp: “À, à, chào cháu”.
Lận Thụy lại nói: “Ngơ ra đấy làm gì? Đi nấu cơm đi, bọn trẻ con đói cả rồi”.
Diệp Tri Hòa lặng lẽ bước tới cạnh Lận Thâm, tựa vào người hắn.

“Ba cậu đóng vai trò người mẹ hở?”.
Lận Thâm sửng sốt, mấy giây sau mới nhẹ tay xoa đầu cậu.

“Tai ba tớ thính lắm đấy”.
Diệp Tri Hòa lập tức trợn mắt ngó sang, quả nhiên Lận Thụy ho khan một tiếng rồi nói: “Hai đứa ra phòng khách ngồi một lúc đi, khi nào nấu cơm xong ba sẽ gọi”.
“Cháu vào giúp chú nha?”.

Diệp Tri Hòa nhiệt tình nói.
“Không cần giúp đâu”.

Lận Thụy đáp xong lại thấy không ổn, bèn đế thêm: “Cháu là khách mà, nhà chú phải chiêu đãi chứ.


Đừng sợ, cháu cứ tự nhiên như ở nhà đi”.
Lận Thâm phức tạp liếc ba mình một cái.
Lận Thụy là kiểu người xử sự như sấm rền gió cuốn, không nói nhiều mà cũng chẳng thèm giải thích nhiều, nên ông lúc nào cũng cãi nhau với cha.

Đúng là hiếm khi ông mới nói nhiều chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt đến thế này.
Diệp Tri Hòa cùng Lận Thâm thay dép lê đặt ở cửa trước.

Ba Alpha ở cùng nhau thì khó mà tinh tế được, một lần mua tận mấy đôi dép lê.

Diệp Tri Hòa xỏ dép còn thừa hẳn một đoạn, đi lại cứ loẹt xà loẹt xoẹt, cậu cúi đầu nhìn chân mình rồi còn khẽ giật tay áo Lận Thâm để chỉ hắn xem.
Hai người đàn ông trong bếp thấy thế thì ngẩn ngơ.

Trong mắt họ Diệp Tri Hòa chỉ là một nhóc con, lại nhìn sang thằng con mình kìa – từ hồi phân hóa thành Alpha là khí chất cũng khác hẳn, lúc trước cứ tỏ vẻ ông tướng chẳng biết nhường ai, không đáng yêu tí nào, giờ ân cần với bé con nhà người ta đến vậy, lại càng hơi “sai sai”.
Hai người cha trong phòng bếp không hẹn mà cùng thở dài.
Trong phòng khách, Diệp Tri Hòa vừa nhìn màn hình TV to đùng vừa hỏi: “Cậu xem phim ‘Alpha và Omega không xứng’ chưa?”.
Lận Thâm: “?”.
Lận Thâm: “Chưa”.
Diệp Tri Hòa nói: “Ba tớ thích phim đó lắm”.
Lận Thâm: “… Lúc nào rảnh tớ sẽ ngó qua”.
Diệp Tri Hòa cười, giả ngu: “Tại sao cơ?”.
Lận Thâm bóp chặt sau cổ cậu rồi nhéo nhéo, tiếng cha hắn vọng ra từ trong bếp: “Lận Thâm, đừng có bắt nạt bạn!”.
Cả hai cứng đờ, dịch mông tới chỗ góc chết trong bếp không thấy được.

Diệp Tri Hòa chớp mắt: “Cha cậu có uy thật đấy”.
“Ừm, lần nào cãi nhau với ba thì lúc đầu ông ấy cũng có uy”.
“Cuối cùng?”.
“Ông ấy nói không lại ba tớ”.
Diệp Tri Hòa đã hiểu: “Ba cậu mới là chủ gia đình ha”.
Lận Thâm mở TV rồi vỗ vào chỗ ngồi cạnh mình, Diệp Tri Hòa bèn tới cạnh hắn.
“Tớ cứ cãi nhau với cha mà ông ấy cãi không lại, là đến lượt ba ra mặt”.

Lận Thâm nói.

“Lần nào tớ cũng phải thỏa hiệp”.
Diệp Tri Hòa giơ tay vỗ đầu Lận Thâm, hắn bật cười: “Cậu đang an ủi tớ đấy à?”.
Cậu bèn thò người qua ôm hắn thật chặt: “Ôm nè”.

An ủi mà cứ như làm nũng ấy, khiến tim Lận Thâm mềm nhũn cả ra.
“Thực ra là do tớ không quyết tâm tranh luận với hai người họ.


Theo bản năng tớ cứ nghĩ họ sẽ không thỏa hiệp chỉ vì những cố gắng của tớ, qua một hai lần thử là không còn muốn đấu tranh cho chính mình nữa”.

Lận Thâm tăng âm lượng TV.

“Lúc nào họ cũng có cách chứng minh rằng tớ sai, dù hiện giờ đúng thì sau này cũng sẽ sai.

Nên tớ không muốn mắc lỗi gì, bởi bất kì lỗi lầm nào cũng đang góp phần chứng minh rằng lời họ nói là chính xác”.
“Chính tớ cũng chẳng biết lựa chọn của mình là đúng hay sai nữa, chỉ có thực tế mới chứng minh được, nhưng lỡ như sau này nó thực sự có sai sót gì thì lại bị cha mắng… Vì vậy tớ chẳng thèm chọn nữa, cứ thế làm theo những gì họ muốn, thế thì không thể sai được”.

Lận Thâm nhớ lại.

“Những điều họ nói đúng là chính xác vô cùng.

Chúng giúp tớ lược bớt bao nhiêu con đường vòng để tới thẳng đáp án, nhưng đồng thời cũng tước đi quyền lên tiếng thuộc về tớ.

Tớ chẳng biết mình được hay mất nhiều hơn, cũng chẳng rối rắm những chuyện này”.
Diệp Tri Hòa nghĩ về một buổi trưa mấy tháng trước – khi ấy, Khúc Sướng vừa khóc vừa nói: “Nhưng những nỗi đau đó không phải là của tui, tui chỉ có thể quan tâm tới chính mình mà thôi”.
Ai cũng chỉ được phép sống cuộc sống của chính mình.

Kì phân hóa là trạm dừng mà tất cả mọi người phải đi qua trên con đường trưởng thành, nhưng nó cũng chỉ là một phần của con đường ấy mà thôi.

Từ khi sinh ra tới khi chết đi, cả đời người nảy sinh vô số những thay đổi chẳng thể đếm định.
“Dạo này họ dễ tính hơn ngày xưa rồi, tớ có thể cảm nhận được”.

Lận Thâm nói.

“Tớ cũng vậy.

Trước kia tớ thấy mình có mỗi việc quyết định mà cũng làm không xong, chỉ muốn co mình vào một góc, nhưng giờ thì hết rồi”.
Hắn nắm thật chặt bàn tay Diệp Tri Hòa.
“Cái này không giống Anipop.

Trong trò chơi ấy, thua rồi có thể bắt đầu lại, được một sao là được quyền đi tiếp, đợi thời gian trôi qua là mạng sống cũng hồi lại”.

Hắn nói hơi gấp, có những chữ Diệp Tri Hòa chẳng nghe được, nhưng cậu hiểu rất rõ những lời sau.
Lận Thâm nói: “Tớ chỉ có thể chọn một ngã rẽ.

Khi ấy tớ bước lên một bước, việc tớ gặp được cậu cũng sẽ biến thành điều tất nhiên”.
Tớ chỉ có thể sống cuộc đời của chính mình, chỉ tồn tại mười mấy hoặc hai mươi mấy năm trên đời, nhưng dù có ra sao, chắc chắn phải có những phút giây vui sướng ngắn ngủi tồn tại..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.