Doanh Trưởng, Bắn Một Phát

Chương 57



Kỷ Ngân Viễn lạnh mặt tiến lên, bắt lấy cổ tay Yểu Nhiên, “Thật xin lỗi, Yểu Nhiên không thể đi theo cậu.”

Giọng anh vẫn trầm thấp như thường, nhưng sự kiên quyết trong đó, lại khiến tim Yểu Nhiên đập thình thịch.

Kỷ Ngân Viễn.... ....

Rốt cuộc anh có phản ứng?!

Phó Khâm Úy vẫn thản nhiên nói, “Hả? Tại sao?” xong quét mắt nhìn Yểu Nhiên rồi tiếp, “Chẳng lẽ huấn luyện viên Kỷ cũng đang theo đuổi cô Thư?”

“Không.” Kỷ Ngân Viễn phủ nhận dứt khoát.

Phó Khâm Úy cười, “Nếu không phải đang theo đuổi cô Thư, vậy huấn luyện viên Kỷ có tư cách gì...... Ngăn cản chúng tôi hẹn hò?”

Kỷ Ngân Viễn nhét Yểu Nhiên vào chiếc xe màu đen bên cạnh, thong thả nói, “Rất đơn giản, bởi vì cô ấy là người con gái của tôi.” Xong anh đóng cửa xe, nhìn thẳng Phó Khâm Úy, lạnh lùng nói, “Từ rất lâu rồi.”

Phó Khâm Úy nhún vai một cái, nghiêng người nhìn Yểu Nhiên, “Cô Thư có muốn đi hóng gió nữa không?”

Hoàn toàn không quan tâm đến tuyên bố quyền sở hữu vừa rồi của Kỷ Ngân Viễn.

“Tôi.... ....” Yểu Nhiên vừa mở miệng thì Kỷ Ngân Viễn đã đóng cửa xe lại, khiến cô giật bắn mình. Anh đi vòng qua ghế lái phía bên kia, nhanh chóng đút chìa khóa vào, khởi động xe đi mất.

Chiếc xe vụt đi như bay, bãi đỗ xe lại yên tĩnh như trước, giống như trận giằng co vừa rồi chưa từng xuất hiện, di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.chỉ còn lại Phó Khâm Úy đứng nguyên tại chỗ, rốt cuộc không nhịn được nữa mà cười phá lên.

Đường phố đã lên đèn, ánh sáng rực rỡ muôn màu.

Bên trong xe, Yểu Nhiên nắm chặt dây an toàn, cúi thấp đầu không để ý tới Kỷ Ngân Viễn. Anh liếc cô một cái, thầm thở dài.

Nghe Lâm Diệu nói, anh đã đoán được gần như hoàn toàn nguyên nhân Yểu Nhiên cáu kỉnh. Chuyện tối nay, e rằng cũng do cô cố ý.

Thừa dịp đèn đỏ, Kỷ Ngân Viễn giơ tay vuốt mái tóc dài của Yểu Nhiên, “Thư Yểu Nhiên.......”

Yểu Nhiên lập tức hất tay anh ra, quay lưng lại, mở cửa xe. Kỷ Ngân Viễn nhanh chóng vươn một tay ra, nắm bàn tay đang mở cửa xe của cô. Cô giật mình rút tay lại. Anh thuận thế khóa luôn cửa xe.

“Kỷ Ngân Viễn!” Yểu Nhiên tức giận la to. Anh cười cười, “Hả?”

Giờ này mà anh ta vẫn cười được, “Mở cửa ra! Tôi không muốn ở chung một chỗ với anh!”

“Nhưng tôi muốn ở chung một chỗ với em.”

“Anh.......” Yểu Nhiên nghẹn họng, không biết nên tức hay nên cười, so với một Kỷ Ngân Viễn không hề biết xấu hổ thì cô vĩnh viễn không phải là đối thủ của anh.

“Được rồi, đừng giận.” Anh vừa khoát tay lên vai cô đã bị cô hất văng ra.

Nhưng cho dù cô kháng cự, anh thật sẽ mặc kệ sao?

Tất nhiên là không!

Kỷ Ngân Viễn thấy vậy, trực tiếp ôm lấy Yểu Nhiên từ phía sau, ngăn lại tất cả phản kháng của cô.

“Buông ra! Ai cho anh ôm!” Yểu Nhiên vô cùng mất hứng, ra sức giãy giụa.

“Giấu giếm quân tình là lỗi của tôi, nhưng em cũng phải cho tôi cơ hội giải thích chứ.” Kỷ Ngân Viễn nói nửa đùa nửa thật, hai tay vẫn siết chặt lấy cô.

“Tôi không muốn nói chuyện với anh, miệng lưỡi anh rất trơn tru!” Mỗi lần anh vừa mở miệng chỉ cần ba hoa vài câu là hóa chuyện lớn thành không. Mấy lần trước cô đã bị lừa rồi, lần này tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua cho anh!

Kỷ Ngân Viễn dở khóc dở cười, miệng lưỡi anh trơn tru?! Oan uổng quá!

“Vậy trực tiếp phạt tử hình?”

“Đúng!”

“Không muốn nghe giải thích?”

“Ừm.......” Yểu Nhiên suy nghĩ một lát rồi nói, “Hay là nghe một chút vậy.”

Dù sao cô đã đạt được mục đích, mặc dù kết quả không được hài lòng cho lắm.... ...

Hơn nữa, vốn cô có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh, giờ phải tranh thủ cơ hội ngàn năm có một này! Ai bảo anh luôn đùa giỡn cô làm chi!

Kỷ Ngân Viễn nở nụ cười, gương mặt lạnh lùng cũng dần trở nên nhu hòa hẳn.

“Lâm Diệu nói, em đã gặp mẹ tôi.”

“... ........”

“Bà đã nói gì với em?” Kỷ Ngân Viễn rất ngạc nhiên là mẹ anh đã nói gì mà khiến Yểu Nhiên giận dỗi ‘vứt bỏ’ anh đi hẹn hò với người khác.

Mặc dù biết là giả, nhưng khi nghe được tin này anh vẫn rất ghen tức. Chỉ là không thể nói cho cô biết được,di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn. nếu không cô sẽ rất đắc ý.

“Tại sao tôi phải nói cho anh?!” Yểu Nhiên hừ lạnh một tiếng.

Anh hỏi thì cô phải đáp sao? Buồn cười!

Kỷ Ngân Viễn giơ tay véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một cái. Vẻ mặt cô hiện giờ thật sự rất đáng yêu!

“Cảnh cáo anh, không được động tay động chân lần nữa, nếu không tôi sẽ đạp anh đó!” Yểu Nhiên đẩy tay anh ra, hai mắt trừng lớn.

“Vậy em đang giận cái gì?” Kỷ Ngân Viễn cũng biết chừng mực, Yểu Nhiên đang rất tức giận, nếu chọc nữa không chừng sẽ nổ tung mất.

“Không phải anh rất thông minh sao? Bên cạnh lại có một đống người mật báo mà còn không đoán ra được?” Yểu Nhiên mắng bóng mắng gió.

“Bó tay! Bởi vì đồng chí Thư thật sự rất thông minh, suy nghĩ quanh co mười tám khúc, người bình thường không cách nào hiểu được!”

Trên đời này, người con gái có thể khiến Kỷ Ngân Viễn phải tốn tâm tư nghĩ ra lời dụ dỗ đầy tính lừa gạt thế này quả thật chỉ có một mình Thư Yểu Nhiên mà thôi.

Nhưng Yểu Nhiên lại không hề hay biết. Vừa nghe xong cô liền hớn hở, cảm giác rất thoải mái.

A ha ha! Rốt cuộc biết cô thông minh rồi sao?

Yểu Nhiên trộm vui vẻ một lúc lâu rồi mới cố ra vẻ nghiêm chỉnh, ho khan một tiếng, “Hết đèn đỏ rồi, sao anh còn chưa đi?”

Kỷ Ngân Viễn lập tức cho xe chạy.

Hừ hừ! Biết nghe lời là tốt!

“Đồng chí Thư thông minh xinh đẹp, rốt cuộc mẹ tôi đã nói gì với em?” Kỷ Ngân Viễn nghiêng đầu nhìn Yểu Nhiên, vừa lúc bắt gặp bộ dáng hả hê đắc ý của cô.

“Mẹ anh nói.......” trước mắt Yểu Nhiên dường như hiện ra khuôn mặt dịu dàng của mẹ Kỷ Ngân Viễn.

Trong lòng Yểu Nhiên rất kinh ngạc, không biết đến tột cùng sinh trưởng trong hoàn cảnh thế nào, d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.mới có thể bồi dưỡng ra một phụ nữ có khí chất như vậy, cũng không cách nào tưởng tượng một người phụ nữ trông như tiên nữ thế kia lại vì chồng không về nhà mà phải tìm đủ mọi cách.

Bỗng Yểu Nhiên cảm thấy bây giờ thật sự không thích hợp để nói những chuyện nặng nề kia, bèn cố ý tránh đi, “Mẹ anh nói, anh rất biết cách khiến con gái thích!”

“Lại nói bậy.”

“Không có!”

Một tiếng “Két” vang lên, xe ngừng lại ở ven đường, Kỷ Ngân Viễn tắt máy, chuẩn bị ‘thẩm vấn’ Yểu Nhiên..

“Thật không có?” Kỷ Ngân Viễn ôm Yểu Nhiên vào lòng, cười như không cười nói.

“Nói không có là không có!” Yểu Nhiên ngạnh cổ la lên. Miệng Kỷ Ngân Viễn dính sát vào tai cô, hơi thở anh phun lên tai cô khiến người cô như mềm nhũn. “Anh...... Anh mau buông tay, không cho phép anh đụng vào tôi!”

“Tôi đâu có đụng em.” Kỷ Ngân Viễn càng ôm chặt Yểu Nhiên hơn, “Tôi đang ôm em mà.”

“... ....” Trên đời này chắc không còn ai mặt dày hơn anh ta nữa rồi !!

Kỷ Ngân Viễn nhẹ nhàng thì thầm vào tai Yểu Nhiên, “Nhiên Nhiên.......”

Ngay cả mỹ nam kế cũng dùng luôn!

Từ trước tới giờ Kỷ Ngân Viễn chưa bao giờ gọi Yểu Nhiên như vậy, nên vừa nghe thấy hai chữ kia, Yểu Nhiên có cảm giác y hệt như đang mơ.

“Rốt cuộc là đã nói gì?”

Yểu Nhiên gần như choáng váng, nhanh chóng khai báo tất cả, từ Lâm Diệu tìm cô trao đổi, đến những lời mẹ Kỷ Ngân Viễn nói.... ... Và cả những suy nghĩ cô chôn giấu trong lòng kia.

“Anh biết tất cả về tôi, nhưng đối với tôi mà nói, anh vẫn luôn là một câu đố.” Những gì về anh, cô đều phải nghe từ miệng người khác, khiến cô cảm thấy không hề thoải mái tí nào.

“Ngốc.......” Kỷ Ngân Viễn bỗng thấy lòng mềm nhũn, “Nếu muốn biết, sao không hỏi tôi?”

“Không thèm!”

Yểu Nhiên nện cho anh một quyền, “Anh sẽ bắt nạt tôi, sẽ không trả lời câu hỏi của tôi!”

“... ......” Kỷ Ngân Viễn buồn cười, trong lòng cô, anh tệ đến mức đó sao?

Vừa nhắc tới chuyện này, lửa giận vốn đã tắt trong lòng Yểu Nhiên lại có dấu hiệu bùng lên, cô trừng anh, “Thay vì tự mình nạp mạng, còn không bằng im lặng buồn bực cho rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.