Vô lý! Đây quả là chuyện vô lý nhất mà cô từng nghe!
“Mất liên lạc?” Yểu Nhiên gằn từng tiếng, nói nhỏ như tự lẩm bẩm, “Không lẽ anh ấy không mang theo thiết bị truyền tin và súng báo hiệu?” Cô có biết một ít về trang bị của lính nhảy dù, chỉ riêng thiết bị dẫn đường thôi đã có đến bốn năm loại, huống chi nón của họ cũng có thể nói chuyện vô tuyến.
Không có khả năng cả nón mà cũng rớt mất!
“Tôi lại hi vọng là như vậy.” Lâm Diệu cười khổ nói, “Hi vọng là cậu ấy không liên lạc được, mà không phải là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Yểu Nhiên cắn chặt môi dưới, bỗng đẩy Tiểu Triệu ra chạy nhanh vào trong. Tiểu Triệu vội vàng đuổi theo, “Yểu Nhiên, cậu định làm gì?”
“Tìm tổng biên tập.” Cô đợi không nổi nữa rồi, giờ Kỷ Ngân Viễn sống chết không rõ, cô phải lập tức chạy tới thành phố M!
Tiểu Triệu hiểu được ý Yểu Nhiên, “Tổng biên tập sẽ không đồng ý đâu, hiện giờ tòa soạn không đủ người, cậu mà.... .......”
Tiểu Triệu chặn Yểu Nhiên trước cửa phòng làm việc của tổng biên tập, “Cậu bình tĩnh lại đi! Chỉ là tạm thời không liên lạc được thôi, có lẽ doanh trưởng Kỷ.... ...”
Có lẽ doanh trưởng Kỷ....... Vẫn đang an toàn.......
“... ........ Tạm thời không liên lạc được?” Yểu Nhiên cười nhạt lập lại lời Tiểu Triệu, “Cậu có hiểu mất liên lạc ở nơi bị thiên tai, có nghĩa là gì hay không?”
Lũ lụt, đá trôi, còn cả động đất không ngừng! Cô không dám tưởng tượng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tiểu Triệu tức giận, “Nhưng cậu đi thì có ích lợi gì? ! Hoàn toàn không thể thay đổi chuyện đã rồi. Nếu quả thật doanh trưởng Kỷ đã xảy ra chuyện, cậu sẽ làm gì?”
Yểu Nhiên đẩy Tiểu Triệu ra, “Chuyện đó tính sau!"
Yểu Nhiên đã kéo cửa phòng làm việc của tổng biên tập ra.
Tổng biên tập ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn Yểu Nhiên và Tiểu Triệu, “Các cô tới đây làm gì, xong việc rồi?”
“Tổng biên tập.... ...”
“Tổng biên tập, tôi có chuyện muốn nói.” Yểu Nhiên lên tiếng.
Sau khi Yểu Nhiên lên xe theo Lâm Diệu rời khỏi thành phố S không lâu thì có một chiếc xe quân sự dừng trước cửa tòa báo.
Tiểu Triệu đang ngồi ở chỗ làm việc của mình, trước mắt có rất nhiều tài liệu cần phải chỉnh lý, nhưng lại không cách nào tập trung được, trong đầu luôn hiện lên vẻ mặt của Yểu Nhiên lúc cô ra đi.
Chẳng lẽ...... Cậu ấy yêu doanh trưởng Kỷ nhiều đến mức có thể quên đi an toàn của bản thân, lập tức chạy tới một nơi nguy hiểm như vậy?
Tình yêu đó....... Có phải quá mù quáng hay không?
“Xin lỗi, cho hỏi Thư Yểu Nhiên có ở đây không?” Chẳng biết từ lúc nào bên cạnh Tiểu Triệu đã xuất hiện một ông cụ vẻ mặt hiền hòa, khiến Tiểu Triệu giật bắn mình, suýt chút nữa là hét ầm lên.
Tiểu Triệu che tim, trừng mắt nhìn ông cụ.
Má ơi! Sợ chết người!
“Cậu ấy.... ... Hiện giờ không có ở đây ạ.” Tiểu Triệu hắng giọng nói, “Cậu ấy vừa xin nghỉ phép rồi.”
Chỉ là không biết nghỉ tới khi nào thôi!
Tư lệnh Kỷ vừa nghe thấy Yểu Nhiên đã xin nghỉ, mặt lập tức biến sắc, “Có biết nó đi đâu không?”
“Đi thành phố M ạ!”
Nói vậy, hẳn là nó đã biết tin Ngân Viễn gặp chuyện rồi!
Thật ra ngay từ khi Kỷ Ngân Viễn dẫn quân đến thành phố M để cứu hộ, tư lệnh Kỷ đã liên tục gọi điện hỏi thăm tình hình của anh, chẳng còn nhớ được anh đã từng dặn không muốn người khác biết về hoàn cảnh gia đình mình.
Lúc này, không chỉ Kỷ Ngân Viễn mất tích, mà còn cả ba cấp dưới của anh cũng không liên lạc được.
Một đội tìm kiếm nhỏ đã được phái đi, nhưng hiển nhiên hiệu quả không đáng kể, hiện giờ tất cả bộ đội đang tập trung cứu trợ những người dân gặp nạn, hoàn toàn không còn dư người để tìm kiếm họ.
Yểu Nhiên làm trong tờ báo liên quan đến quân đội, lại có đồng nghiệp ở thành phố M, việc biết Kỷ Ngân Viễn đã xảy ra chuyện chỉ là vấn đề thời gian. Cho nên tư lệnh Kỷ mới lập tức chạy tới, muốn khuyên cô đừng kích động. Nhưng xem ra, tư lệnh Kỷ đã đến chậm một bước.
Quay lại xe, tư lệnh Kỷ lập tức ra lệnh, “Đến sân bay!”
Phải ngăn được Yểu Nhiên lại trước khi nó tới thành phố M, chỗ nguy hiểm như vậy, không phải là nơi một đứa trẻ như nó nên đến!
Sau khi ngồi xe lửa mất ba mươi hai tiếng, rốt cuộc vào chiều ngày thứ hai, Yểu Nhiên và Lâm Diệu đã tới huyện Y, nơi cách thành phố M không tới một trăm chín mươi bảy cây số.
Đường quốc lộ đến thành phố M đã thông lại, nhưng từ huyện Y vẫn còn cách một ngọn ngọn núi, vật liệu cấp cứu không cách nào vào được, chỉ có thể do người vận chuyển.
Chỉ có mấy trăm cây số mà đi cảm giác còn dài hơn thời gian ngồi xe lửa. Mưa vẫn rơi tí tách không ngừng. Tất cả nhà cửa đều bị sụp. Trong lều quân đội, mọi người đều trầm mặc, giống như những tượng gỗ đã mất đi ngôn ngữ và nụ cười.
Huyện Y ở gần thành phố M, nên bị ảnh hưởng rất lớn. Yểu Nhiên giữ nón áo mưa bằng cả hai tay, đứng lẳng lặng trong mưa nhìn những người đã mất đi nhà cửa và người thân này, trong lòng cảm thấy vô cùng nặng nề.
Thiên tai cũng tựa như chiến tranh bất chợt, nhanh chóng phá hủy tất cả mọi thứ.
“Cô Thư!” Lâm Diệu hỏi đường xong, vẫy tay với Yểu Nhiên, “Tới đây một chút!”
Yểu Nhiên đi tới, người sĩ quan kia hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu sang hướng khác không thèm nhìn cô.
Yểu Nhiên vô cùng khó hiểu. Tại sao người này lại tỏ vẻ khó chịu với cô?
“Lâm Diệu, cậu dẫn cô ta tới đây làm gì? !” Yểu Nhiên chưa kịp mở miệng, thì người sĩ quan kia đã nói trước.
“... .........” Yểu Nhiên đen mặt, cô có quen anh ta sao?
“Cậu ấy là bạn của Ngân Viễn, hôm đó cũng có mặt ở quán cơm đặc sản.” Lâm Diệu giới thiệu với Yểu Nhiên, “Tiền Dư.”
“... ....... Này, Lâm Diệu, tôi đang hỏi cậu đấy, có nghe thấy không?” Tiền Dư nóng nảy nói.
Yểu Nhiên chỉ “À!” một tiếng. Thật xin lỗi, quả thật cô chẳng có chút ấn tượng gì với anh ta cả!
“Qua khỏi ngọn núi này là đã đến thành phố M, cô ở đây chờ tin của tôi đi!” Lâm Diệu nhìn ngọn núi trước mặt nói. Dù đã dẫn Yểu Nhiên tới đây, nhưng Lâm Diệu không hề có ý định dẫn Yểu Nhiên tiến vào thành phố M.
Đội cứu trợ mới vừa vào núi không quá nửa tiếng, nếu đi nhanh, không chừng có thể đuổi kịp bọn họ.
“Không được!” Yểu Nhiên lập tức phủ quyết. Mục đích của cô là tới tìm Kỷ Ngân Viễn, giờ chỉ còn cách một ngọn núi, sao có thể từ bỏ!
“Tôi muốn đi với anh.”
Lâm Diệu nói, “Trong đó rất nguy hiểm, hơn nữa dẫn cô theo, sẽ khiến tôi đi chậm lại.”
“Tôi.... ....”
Đúng lúc này, mặt đất bỗng rung lắc dữ dội, Lâm Diệu lập tức kéo Yểu Nhiên chạy đi.
“Chuyện gì vậy?”
“Lại động đất!!”
Tiếng la hét vang lên khắp nơi, kèm theo tiếng khóc thút thít của phụ nữ và trẻ con.
Yểu Nhiên nhắm chặt mắt.
Lâm Diệu nhân cơ hội này chạy lên núi, hiện giờ để Yểu Nhiên ở lại huyện Y là lựa chọn chính xác nhất, bởi vì dù sao ở đây còn có Tiền Dư có thể giúp trông nom cô.
Giờ phải mau chạy tới thành phố M, cố gắng liên lạc với đội nhảy dù may ra mới tìm được Ngân Viễn.
Đến đêm, lúc Tiền Dư kiểm lại số người thì mới phát hiện không có Lâm Diệu.
Yểu Nhiên đang phân thức ăn cho mọi người thì bị Tiền Dư kéo ra hỏi thăm tung tích của Lâm Diệu. Cô vừa nghe hỏi đã biết Lâm Diệu đi đâu.
Hừ, dám bỏ cô lại đi, một mình đi thành phố M!
“Nói mau, anh ta chạy đâu rồi?”
“Đi thành phố M.”
“Hả?”
Tiền Dư sửng sốt la lên, “Tên khốn kia muốn đi chết sao?”
Đội cứu viện còn chưa tìm hiểu tình hình xong, cậu ta không chuẩn bị gì hết mà dám xông vào, đầu bị bò đá hả?!
Tiền Dư càng nghĩ càng tức, chạy nhanh tới chỗ đóng quân. Yểu Nhiên thấy vậy vội đuổi theo.
Trong lều chỉ huy tạm thời, các thiết bị điện tử vô cùng hiện đại, có mấy sĩ quan đang đứng đưa lưng về phía hai người, theo dõi tình hình huyện Y.
Một binh sĩ thấy Tiền Dư lập tức đứng dậy chào, “Đội trưởng!”
“Đội cứu trợ đi thành phố M đã có tin chưa?”
“Vẫn chưa có!”
Tiền Dư bảo họ xem lại màn hình giám sát, sau khi xác định Lâm Diệu đã lên núi mới hạ lệnh, “Liên lạc với họ, nói Lâm Diệu đã qua bên đó, để họ cho người tới đón!”
“Đội phó Lâm?” Binh sĩ kia ngạc nhiên hỏi.
Yểu Nhiên nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, “Đến thành phố M theo đường này phải không?”
Tiền Dư vừa nghe đã biết Yểu Nhiên định làm gì, lập tức quát lên, “Cô chờ ở đây! Không được đi đâu hết!”
“... .......” Rống cái gì, cô đâu có điếc!
Yểu Nhiên trừng Tiền Dư, “Tôi chỉ hỏi vậy thôi.”
“Tốt nhất là vậy!” Tiền Dư nhấn mạnh, “Lâm Diệu để cô lại đây là muốn tôi bảo vệ cô an toàn, còn bảo vệ bằng phương thức nào là tùy thuộc và thái độ của cô!”
Lâm Diệu lén đi khiến Tiền Dư vô cùng tức giận, cho nên cũng mất kiên nhẫn nói chuyện nhẹ nhàng với Yểu Nhiên.
Nếu cô muốn trốn đi, vậy tôi nhất định sẽ trói cô đá về thành phố S!
Tuyệt đối không thể giữ một người phiền phức ở lại!
Yểu Nhiên bĩu môi, quay đầu bước đi.
“Tôi sợ anh à!” Yểu Nhiên nói thầm. Sau khi ra khỏi lều, cô nhìn quanh một lượt, rồi đi nhắm nơi ít người mà đi.