Đoạt Ái - Xuyên Việt Chi Thần Quỷ Truyền Kỳ

Quyển 1 - Chương 11: Vật hiến tế thứ nhất



“Ha hả, không phải là đã nói với ngươi rồi sao? Ngươi từng là Seti Đệ nhất, hiện giờ tin rồi chứ!” Anubis vô cùng nhiệt tình trả lời.

“Việc này có liên quan gì sao?” Johnathan vẫn nghi ngờ như cũ.

“Đương nhiên là có rồi, thành viên hoàng thất Ai Cập cổ đại đều là thánh thể, được chư thần của Ai Cập che chở, vạn tà bất xâm. Imhotep khi chưa khôi phục được sức mạnh trước kia thì không có cách nào đến gần hay gây tổn thương cho người. Hiện giờ tin chưa.” Anubis chế nhạo nói.

“Ý ngươi muốn nói, ta chính là cái tên luyến đồng phích kia, đúng không!” Johnathan khó chịu nói.

Anubis còn chưa đáp lại, Johnathan đã một mình một người tự rót rượu. Quầy rượu của quán cũng không được yên tĩnh, xung quanh đều là khách hàng tầm hoan tác nhạc, âm nhạc Ai Cập kích tình khiến các vị khách tâm tình vui vẻ, nhưng Johnathan vẫn cảm thấy rầu rĩ như trước.

Rick sau khi cùng Evelyn đàm phán không thành liền chạy thẳng đến chỗ Johnathan, anh tuyệt đối không tin cái tên phế sài này sẽ giống như cô em gái của hắn, một lòng muốn cứu thế giới.

Đi vào trong quầy rượu, Rick liền nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Johnathan. Tuy nhiên anh không cẩn thận đụng phải một vị khách quen, “Winston! Ông có khỏe không?” Gặp được chiến hữu lúc xưa, Rick vui vẻ thân thiết ôm lấy hỏi han đối phương. 
“Nếu như có thể cùng chiến hữu của mình chết trong trận đại chiến kia, tôi sẽ khỏe hơn nhiều! O’Connell!” Winston là một phi công rất có kinh nghiệm, mặc dù mái tóc đã bạc trắng nhưng vẫn như xưa hướng đến chiến trường đầy máu và nước mắt, “Người đã già càng dễ hoài niệm, tôi thường nghĩ tại sao chỉ có mình tôi còn sống. An nghỉ dưới vùng cát vàng được máu tươi nhuộm đỏ, đó mới là chốn thuộc về tôi.”

Rick đã phát hiện ra Johnathan, bóng lưng cô độc và lẻ loi kia hoàn toàn không phù hợp với khung cảnh xung quanh, nhưng cũng đủ để khiến cho Rick không khỏi cho rằng hắn đang khổ sở, là vì lo lắng đến tai họa mà con quái vật kia sẽ gây ra sao?

Rick đi đến, nhẹ nhàng túm lấy vành tai tinh xảo của Johnathan.

Nề hà là, vành tai là vị trí mẫn cảm nhất của Johnathan, bị đụng vào đột ngột như vậy làm mỗ phế sài lại có phản ứng. Mới vừa định mở miệng mắng chửi người, vừa quay lại đã nhìn thấy Rick. Được rồi, coi tên tiểu tử này nhiều lần cứu mình, không so đo với hắn ta.

Johnathan lặng lẽ xê dịch cái mông, che dấu một chút mất tự nhiên, sau đó đưa một ly rượu cho Rick.

“Dùng một chút không!” Johnathan nói.

“Được, chẳng qua là, tôi nhớ rằng tửu lượng của anh hình như không được tốt lắm thì phải!” Rick chế nhạo nói, hy vọng mình có thể kích khởi bộ dạng xù lông ngày thường của Johnathan, Johnathan lẻ loi yên lặng như vậy khiến anh có chút không quen thuộc.

Nào biết, Johnathan chỉ kéo khóe miệng miễn cưỡng cười trừ. Rick cầm lấy chén rượu uống một hớp nhưng cảm thấy rượu không được tinh khiết và thơm như ngày thường.

“Em gái của anh, cô ấy bình thường vẫn như vậy sao?” Rick châm chước hỏi muốn tìm đề tài.

“Ừ.” Johnathan cũng không phải là Johnathan chân chính, chỉ có thể trả lời như vậy.

“Tôi nói mấy người thật sự muốn…” Rick còn chưa nói hết câu đã bị Handerson cắt đứt.

“Chết tiệt, thuyền rời khỏi Cairo xế chiều ngày mai mới khởi hành, cái nơi quỷ quái này tôi một phút cũng không muốn ở lại!” Handerson cầm lấy chén rượu của Johnathan rót một ngụm nói.

“Chuẩn bị kéo đuôi nhau chạy à?” Rick hỏi.

“Hừ, người bị quái vật đuổi giết đâu phải là anh!” Handerson tức giận nói.

Sanders cũng đi đến cạnh đám người Rick.

“Anh bạn của mấy người sao rồi?” Rick cẩn thận hỏi.

“Rất không tốt.” Sanders uống một hớp, lắc đầu, trầm muộn nói, “Đầu lưỡi và con mắt bị người ta cướp đi, có thể ổn không đây?”

Bốn người lâm vào yên lặng.

***

Trong gian phòng nghỉ ngơi của Burns, Barney dẫn theo Imhotep ngụy trang ngồi xuống trước mặt Burns. Burns vừa trải qua một phen trị liệu, thân thể đã tốt hơn nhiều, chỉ là con mắt và cái lưỡi không quay về được.

“Có thể gặp được ngài, là… vinh hạnh của tôi…” Trên mắt Burns buộc băng vài màu trắng, mơ hồ nói không rõ. Mặc dù bị thương tổn rất lớn, nhưng lễ tiết cơ bản nhất hắn hiểu được, nói xong, hắn run rẩy đứng dậy chuẩn bị bắt tay Imhotep đối diện hắn.

Barney nhanh chóng bắt lấy tay của Burns, giảo hoạt nói: “Điện hạ Imhotep không thích bị người khác chạm vào, đó là kiêng kị của quốc gia ngài.”

Burns gật đầu chuẩn bị cầm lấy tách cà phê, nhưng hắn bị mù không cẩn thận hắt đổ ly cà phê, luống cuống tay chân dọn dẹp.

“Ôi trời, thật là gay go, thật là một người đáng thương, ngài Burns…” Barney giả bộ quan tâm nhích đến gần Burns, ghé vào tai hắn thấp giọng lẩm bẩm, ôn nhu nhưng lạnh buốt, “Điện hạ vô cùng biết ơn khoản đãi của ngài, sự nhiệt tình của ngài, cà phê của ngài… và còn, đôi mắt của ngài, và cái lưỡi…”

Lúc này Burns sợ hãi run rẩy, hắn đã biết ngồi đối diện hắn là người nào, chính là cơn ác mộng hắn vẫn khát vọng trốn tránh nhưng vấn quấn lấy hắn. Burns tóm lấy Barney thật chặt, tựa hồ như đang nắm lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng: “Không… không… van cầu anh…”

“Điện hạ rất cảm ơn sự cống hiến của anh, chỉ là, ngài còn muốn hoàn thành phần còn lại của nghi thức. Đây đều là báo ứng mấy người tự tìm.” Barney dùng sức giật cánh tay của Burns xuống.

Imhotep gỡ chiếc mặt nạ ngụy trang trước mặt, trên khuôn mặt xấu xí bò đầy mấy con bọ. Barney nghiêng đầu đi, không dám nhìn cảnh tượng trước mặt.

Lưu lại chỉ còn là tiếng thét hoảng sợ mà tuyệt vọng của Burns.

***

“Chúc mọi người may mắn!” Johnathan giơ ly rượu lên nói.

Đám người Handerson cũng cùng nhau nâng chén, “Chúc mấy người thành công trong việc cứu thế giới!”

Mọi người uống xong, rồi động loạt phun ra.

“Sặc, đây là cái mùi quái quỷ gì vậy… Giống như… giống như…” Johnathan kinh nghi bất định.

“Như mùi máu tươi.” Rick thấy suối phun trong quán rượu biến sắc, cột nước trong suốt trở thành huyết thủy diễm lệ.

“Nó đang ở đây.” Johnathan đứng lên nói

“Không ổn rồi, mau nhanh đi xem Burns đi!” Rick nói với Handerson.

Rick và Johnathan lao ra khỏi quầy rượu, vừa hay nhìn thấy Evelyn đang vừa đi vừa đọc sách. “Evelyn, chúng ta phải nhanh rời khỏi đây!” Rick lớn tiếng nói.

Evelyn tháo kính mắt xuống, “Anh còn chưa đi sao? Hừ, tôi nói rồi, tôi sẽ không rời khỏi đây!”

“Evelyn, nghe lời Rick đi, mau đi thôi!” Johnathan cũng gấp rút nói.

“John, anh cũng biết chúng ta nhất định phải…” Evelyn không thể tin được nhìn Johnathan.

“Không ổn rồi, chạy mau!” Rick cắt lời Evelyn, trên bầu trời bao la vốn đang trong xanh quang đãng bỗng nhiên trở nên âm trầm, từng hỏa cầu từ trên trời rơi xuống, các khu kiến trúc đẹp đẽ và khu dân cư biến thành một vùng khô cằn. Mọi người vừa chạy vừa tìm vật che chắn.

“Chuyện này là thế nào?” Evelyn không hiểu nói.

“Nó đến rồi, nó ở nơi này!” Johnathan nói, “Burns hẳn là đã bị hiến tế rồi. Nó mỗi khi khôi phục một phần sức mạnh, tai họa sẽ giáng xuống, chúng ta phải nhanh chóng rời đi!”

“Đi đâu chứ” Evelyn hỏi.

“Không, trước hết hãy đến xem Burns đã!” Rick nói. Vì vậy ba người chạy về phía phòng của Burns.

“Mày sao lại ở đây?” Rick ở cửa cầu thang nhìn thấy Barney.  

Barney vội vàng hấp tấp không biết nói gì, Rick đang chuẩn bị đánh gã một trận thì trong phòng truyền đến tiếng rống của Imhotep. Barney nhân cơ hội giống như con cá trạch thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Rick, chạy thoát.

Lúc đám người Rick đến nơi, thứ nhìn thấy chỉ còn lại, cơ thể khô quắt của Burns đang nhăn nhó nằm trên ghế sa lon. Johnathan nhìn về phía bóng dáng đang mọc ra cơ thịt kia.

Thân thể vỡ nát dần dần thành hình, ngực bụng, tứ chi thậm chí cả đầu đã nhanh chóng sinh trưởng ra da thịt, sự hiến tế của Burns khiến y không còn khủng bổ như trước nữa, nhưng thân thể vẫn tổn hại như trước, giống như một chút cơ thịt không được gặm sạch sẽ lưu lại trên xương cốt.

“Chúng ta gặp rắc rối lớn rồi!” Rick trợn mắt há mồm nhìn Imhotep đang khôi phục, nhanh chóng giơ súng lên.

Imhotep nhìn thấy ba người, tức giận đi về phía bọn họ.

“Đoàng đoàng đoàng.” Rick liên tục nổ sung, nhưng vẫn như cũ không cách nào ngăn cản được bộ xác ướp đang nhích tới gần. Johnathan nhanh chóng kéo Evelyn qua một bên tránh xa cuộc hỗn chiến.

Imhotep trực tiếp tóm Rick lên, như ném một con gà con quăng lên người bọn Handerson đang chạy đến, cả ba người cùng nhau té xuống đất. Ngay sau đó, Imhotep đi đến trước mặt Johnathan, một lần nữa tóm lấy cổ họng của hắn.

Johnathan cảm giác như hai chân của mình tựa hồ rời khỏi mặt đất.

“Không, John!” Evelyn hoảng sợ thét lên.

Vậy mà, Johnathan lại nhanh chóng bị ném trên mặt đất.

Imhotep nghi hoặc nhìn bàn tay một lần nữa thối rữa của mình, trong lòng cũng không muốn làm thương tổn cái tên khiến y nghi hoặc này nữa, “【Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi giải thoát cho ta, nhưng ngươi cũng mạo phạm ta!】”

Johnathan hít ngụm khí lớn thở hổn hển không nói gì.

Imhotep nhẹ nhàng đi đến trước mặt Evelyn, cô sợ hãi lui về phía sau, chỉ thấy Imhotep gắt gao bám sát Evelyn, dường như đang muốn hôn cô. Evelyn hoảng sợ nhìn động tác của đối phương.

Nhưng vào ngay thời khắc này, trong gian phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng vang của đàn piano. Imhotep quay đầu nhìn về phía cây đàn, nào biết một con mèo màu trắng đang tao nhã đi lại trên phím đàn. (ta thích em mèo này lắm a >▿<)

Bạch miêu chú ý đến ánh mắt của Imhotep, ngẩng đầu cao ngạo nhìn về phía xác ướp, đột nhiên há mồm rít lên. Imhotep bỗng nhiên hoảng sợ che mặt của mình lại, hóa thân thành một trận cát vàng bay ra ngoài.

Bên trong căn nhà năm người hai mặt nhìn nhau, cái này hình như quá là hí kịch rồi.

“Chúng ta gặp rắc rối rất lớn rồi!” Rick ngồi bệt dưới đất tổng kết nói.  
“Tại sao chúng ta lại đến nơi này chứ?” Handerson nhìn hàng kiến trúc mày trắng rộng lớn trước mặt nghi ngờ nói.

Johnathan nhìn mấy chữ “Viện bảo tàng Ai Cập”, trong lòng có suy đoán.

“Chúng ta phải làm gì đây?” Sanders hỏi.

“Hình như con quái vật kia rất thích Evelyn thì phải, vì sao vậy?” Rick nói.

“Chỉ có một người có thể trả lời chúng ta, đó là quản lý của viện bảo tàng.” Evelyn bình tĩnh nói.

***

Mọi người nhanh chóng đi đến phòng làm việc của quản lý. Đẩy cửa ra, nhưng ngoài ý muốn lại nhìn thấy một người.

“Là anh, sao anh lại ở đây?” Johnathan kinh ngạc hỏi. Mà đám người Rick đã cảnh giác giương súng lên.

Thì ra người đó chính là tên thủ lĩnh của bọn áo đen thần bí thường xuyên tập kích bọn họ đang nói chuyện của với quản lý của viện bảo tàng. Người nọ khuôn mặt âm trầm, nét đồ đằng thần bí trên gương mặt khiến hắn ta càng thêm kinh người.

“Sao vậy, bỏ việc canh giữ cho hoa cúc của Anubis rồi sao?!” Johnathan không khách khí nói

“Anh dám vô lễ với thần linh!” Trên khuôn mặt tê liệt khôi ngô của người áo đen lần đầu tiên có biểu cảm, tức giận.

“Tiểu thư, quý ngài Carnahan!” Quản lý viện bảo tàng bình tĩnh nói, tựa hồ cũng không kinh ngạc về sự xuất hiện của bọn họ.

“Anh ta ở đây làm gì?” Evelyn nhíu mày hỏi.

“Nói ra thì rất dài dòng, chỉ là… mấy người thật sự muốn biết, hay là muốn trực tiếp một súng bắn chết chúng tôi, hử?” Quản lý viện bảo tàng cơ trí bình tĩnh nhìn họng súng của tất cả mọi người đang chỉa vào mình nói. Rick nghe xong, dẫn đầu thu hồi khẩu súng, Handerson và Sanders cũng rút lại súng của mình, đại gia đều là một bộ rửa tai lắng nghe.

“Hừ, hiện giờ biết tính mạng không tốt bị người ta uy hiếp, lúc đó mấy người thế nhưng vừa đốt du thuyền, vừa đánh lén vào ban đêm, tàn bạo, tự cho là đúng.” Johnathan không khách khí nói.

Người áo đen chăm chú nhìn Johnathan, “Đây là bởi vì suy nghĩ cho mạng sống của các người.”

“Hừ, chẳng lẽ mấy người không biết trí tưởng tượng và tính tò mò của loài người là vô hạn sao? Cách làm tàn bạo của mấy người chỉ khiến chúng tôi càng thêm tin vào chuyện trong Hamunaptra có kho báu, càng muốn tìm tòi đến tận cùng thôi.” Johnathan cứng rắn nói, hắn tựa hồ đã quên rằng bản thận là bị Anubis ép buộc đi, sự khó chịu Imhotep mang đến cho hắn, sự tức giận từ trò chơi hèn mọn của Anubis gây ra cho hắn, lúc này đang tung tóe bắn ra.

“Tự cho là đúng? Thế anh nghĩ đám người các anh có thể được cái gì? Hiện giờ thì hay quá rồi, con quái vật đã bị mấy người thả ra, chúng tôi có thể cũng sẽ chết.” Người áo đen tiếp tục nói.

“Cắt, cái tên Imhotep vì si cuồng mà thiếu não kia mới không khó đối phó như vậy! Hơn nữa, nếu quả thật bất lực không thể làm gì chỉ có thể chờ chết, các người mới không bình tĩnh thương lượng như vậy, thuận tiện chờ chúng tôi mắc câu, các người đoán được chúng tôi sẽ đến, đúng không?” Johnathan tiếp tục nói.

“Làm thế nào anh biết được tên và chuyện của con quái vật kia? Hừ, cho dù có biện pháp giải quyết đi nữa cũng không phải là chuyện mà năng lực phế sài của anh có thể làm được. Chúng tôi đang đợi, nhưng không phải là đợi anh!” Người áo đen nói xong, phát hiện ra tất cả mọi người đều yên lặng, mà quý ngài quản lý lại ánh mắt mang nụ cười quái dị nhìn mình, “Sao nào?”  

“Ờ, tôi biết cậu nhiều năm như vậy, số câu nói hôm nay của cậu, so với trước kia lớn hơn nhiều nha!” Quý ngài quản lý vui tươi hớn hở nói, ánh mắt trong lúc đó bay loạn tung bay giữa người áo đen và Johnathan. (bác này là hủ nam thì phải:v)

“Tích, hệ thống giọng nói nhắc nhở, nhân viên quản lý có lời muốn nói, nhiệm vụ tiếp theo, giết chết Imhotep, thời gian không kỳ hạn.” Giọng nói âm trầm của Anubis vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.