Đoạt Ái - Xuyên Việt Chi Thần Quỷ Truyền Kỳ

Quyển 1 - Chương 17: Phế sài hoa lệ nghịch tập (2) Oo— (Màn tập kết hoa lệ của phế sài)



Giọng nói của phế sài không to, nhưng âm thanh lạnh thấu xương lại đủ để quanh quẩn bên trong tòa cung điện ngầm rộng lớn như vậy. Imhotep nghe thấy lời nói lãnh khốc đó, trong nháy mắt, nỗi đau từ trái tim y tựa hồ so với ba ngàn năm trước càng thêm sâu thẳm, “【 Anck Su Namun.】”

Dường như muốn đáp lại lời của y, dưới những mũi kiếm nhọn hoắt của hộ vệ thủ lăng đang đâm thật sâu vào bên trong cơ thể, Anck Su Namun phát ra tiếng gầm thét thật bén nhọn: “【Imhotep…】”

Anubis quan sát hết thảy mọi việc trên khóe miệng tuôn ra nụ cười thật châm chọc, trong đôi mắt đen như mực thoáng hiện lên tia sáng hứng thú. Anubis nhàn hạ tựa lên chiếc sa lon màu đen bằng da thật cao cấp, “Ha, thế là, chính thất cuối cùng cũng đã ngược chết Tiểu Tam rồi, chậc chậc!”

Jonathan sau khi nghe thấy tiếng gào thét của ả đàn bà Anck Su Namun kia, hài lòng lộ ra nụ cười. Hừ, em gái à, tuy rằng không phải anh trai đây đích thân ăn miếng trả miếng, hết đâm rồi thọc, cũng tiện nghi cho em gái quá rồi! Jonathan xoay người chuẩn bị nghĩ biện pháp khác đoạt lấy chiếc chìa khóa thì thấy Imhotep đột nhiên xuất hiện.

“A!”

Jonathan chột dạ ôm « Quyển sách của Amun – Ra » từng bước lui lại phía sau, suy xét xem làm thế nào để ứng phó với cái tên đại sát khí này.

“【Đã lâu không gặp, anh bạn thế nào rồi?】” Jonathan cong khóe miệng lên lộ ra nụ cười, nói.

“【Ngươi giết người ta yêu nhất. Đã thả ngươi đi, tại sao còn muốn quay lại? Còn tìm được « Quyển sách của Amun – Ra ». Ngươi cho rằng, ngươi đối phó được với ta sao?】” Imhotep từng bước một nhích đến gần Jonathan, đôi mắt dã thú gắt gao ngó chừng hắn.

“【Ta không thể bỏ mặc em gái của ta được, cũng sẽ không để ả đàn bà biến thái kia sống lại!】” Phế sài đáp.

“【Vậy thì chết đi.】” Imhotep trong nháy mắt lướt đến trước mặt phế sài, dùng sức bóp chặt lấy cổ họng của Jonathan.

“Khụ khụ…” Phế sài cảm thấy hai chân đang dần dần rời khỏi mặt đất kiên cố, dưỡng khí trong lồng ngực từ từ giảm bớt cùng với phản ứng càng lúc càng không hít thở được. « Quyển sách của Amun – Ra » trong tay hắn cũng trôi xuống trên mặt đất.

Imhotep nhìn tên cừu nhân khó hiểu trước mắt này chậm rãi nhắm chặt hai mắt lại, cùng với nhịp đập đang dần yếu đi, y hoàn toàn không có khoái cảm sau khi trả được thù. Imhotep trong nháy mắt ngây người, y gắt gao nhìn vào con kiến hôi trói gà không chặt không chút sức mạnh nào trong tay. Anck Su Namun đã bị giết rồi, Imhotep tự nói với mình, nhưng sao từ trong nội tâm lại tình cờ tỏa ra suy nghĩ muốn bỏ qua cho con người này, chuyện gì đang diễn ra vậy?

Trong nháy mắt Imhotep ngây người đó, Rick đã len lén nhích đến gần. Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Jonathan, Rick giơ tay lên chém xuống, cánh tay đang bóp chặt lấy Jonathan kia bị chặt rơi khỏi chính thể.

“Khụ khụ…” Jonathan cũng theo cánh tay kia cùng nhau rớt trên mặt đất.

Imhotep lạnh lùng nhìn Rick, y không hề có chút cảm giác đau đớn nào. Y cởi tấm sa y màu đen xuống, nhặt cánh tay bị chém rơi trên mặt đất kia lên, nhanh chóng vừa vặn ghép lại vào cơ thể.

Evelyn lo lắng nhìn người mình thích bị Imhotep vô số lần quyền đấm cước đá, giống như thứ rác rưởi bị Imhotep quăng qua bên này, vứt sang bên kia. Nhưng mà anh chàng Rick của chúng ta vẫn thật ngoan cường cố gắng kéo dài thời gian nha.

“John, anh đang ở đâu?” Evelyn lo lắng nhìn xung quanh.

“Khụ khụ, ở cạnh em đây, Evelyn! Anh, anh lấy được cái chìa khóa rồi.” Jonathan vừa mới dạo chơi Minh Phủ một lần tựa hồ vẫn còn chút suy yếu. Sau khi Imhotep cởi y phục của mình ra, hắn liền từ trong tấm lụa đen đó tìm thấy chiếc chìa khóa tám cạnh.

Rick vẫn như trước khó khăn chống cự lại y, “Evelyn, mau lên! Còn chờ cái gì nữa! Tôi sắp nhịn không được rồi!”

“Được được, nhanh thôi, nhanh thôi mà!” Evelyn và Jonathan vừa lật sách, vừa tìm đọc.

Trong quá trình Evelyn tìm kiếm câu thần chú, phế sài cũng vô cùng thật tình quét mắt nhìn mấy dòng chú ngữ phía trên, đến khi lật đến được một chỗ, sắc mặt phế sài bỗng nhiên trở nên vô cùng kém cỏi, chính là ở đây, cái câu “Vong tình chú” có thể làm lu mờ này, người thi chú có thể quên đi tình cảm mà bản thân quý trọng nhất.

Jonathan nhớ lại hình ảnh bên trong ảo ảnh mà Anubis cho hắn nhìn thấy. Trước buổi tối Imhotep trở thành Đại Tư Tế, y đã rơi nước mắt mở « Quyển sách của Amun – Ra » ra, sau khi niệm một đoạn chú văn, ánh mắt kiềm chế bi thương của Imhotep dần trở nên bình thản không hề có gợn sóng nữa, tựa hồ chỉ còn mang theo sự lạnh lùng và thương hại. Đây mới chính là ánh mắt mà một Đại Tư Tế – vị sứ giả của Thần – nên có.

Bàn tay cầm lấy quyển sách của Jonathan chợt nắm chặt lại, “Evelyn, nhanh lên một chút!”

“Được rồi, em đang cố đây! Rất cố đó! Rick, tiếp tục phân tán sự chú ý của hắn nhé!” Evelyn tăng nhanh tốc độ.

Vừa dứt lời, Rick lại bị quăng ra ngoài, “Nếu không thì hiện giờ tôi đang làm cái gì đây!”

Imhotep bóp lấy cổ của Rick, rất nhẹ nhàng nhấc anh lên khỏi mặt đât, “【Lúc này, đến lượt ngươi!】” Ánh mắt của y thật thèm khát máu, âm sắc thật lãnh khốc. Rick nhắm mắt lại, xem ra, không ngờ trải qua biết bao nhiêu chuyện, bản thân vẫn không thể thoát khỏi vận mệnh bị biến thành xác khô.

“Ha! Tìm được rồi! 【Cát bụi trở về với cát bụi, đất trở về với đất,】” Evelyn đọc lên, Imhotep bắt đầu sửng sốt nhìn về phía cô, “【Hãy đi mau, đừng lưu lại!】”(1)

(1) nguyên văn:  【 Trần quy trần, thổ quy thổ, cai tẩu, bất đương lưu 】

Imhotep hoảng sợ mở to đôi mắt, chỉ thấy từ trên lăng mộ bỗng nhiên xuất hiện một chiếc xe ngựa màu u lam, người lái xe giống như Tử Thần nhanh chóng chạy băng về phía Imhotep.

Rick té ngã trên mặt đất.

Imhotep không hề có sức lực để ngăn lại chiếc xe ngựa đang xuyên qua thân thể của y.

Rick nhanh chóng chạy lại bên cạnh Evelyn và Jonathan.

Thân hình cao lớn của Imhotep không ức chế được mà run rẩy, ba người tận mắt nhìn thấy linh hồn màu u lam từ trong cơ thể của Imhotep bị chiếc xe ngựa bắt đi.

Xe ngựa U Linh sau khi hoàn thành được sứ mệnh của mình nhanh chóng rời khỏi, trở về với Địa Ngục. Imhotep tuyệt vọng nhìn theo hướng chiếc xe ngựa rời đi, nhưng đã vô lực xoay chuyển, y rõ ràng cảm giác được sức mạnh của mình đang từng chút một tiêu tan.

Imhotep xoay người, căm hận nhìn về phía đám người Jonathan, y hy vọng trước khi sức mạnh hoàn toàn tan biến trước hết nhanh chóng giải quyết hết bọn họ, nếu như y nhất định phải trở thành một phàm nhân, vậy thì, hãy khiến cho ba người này chôn cùng với linh hồn của y đi!

Rick che chắn Evelyn lui lại phía sau, “Tôi cứ nghĩ là như vậy sẽ giết hắn. Hiện giờ thì giải thích sao đây!”

Jonathan nghi ngờ nhăn mày lại, ôm theo « Quyển sách của Amun – Ra » đi về phía Imhotep đang nổi cơn tức giận.

Khoảng cách giữa Jonathan và Imhotep càng lúc càng nhỏ, vẻ mặt tàn nhẫn của Imhotep cũng càng rõ ràng hơn. Không ai biết Jonathan lúc này đang suy nghĩ cái gì, ngay khoảng khắc Imhotep vung tay về phía Jonathan, Jonathan bỗng nhiên nhảy lên, nhấc theo quyển sách dày cộm bằng vàng ròng 99,9999% không biết nặng bao nhiêu kilo…

…Vung ngay lên đầu của Imhotep.

Rick và Evelyn lo lắng nhìn, tiếng kêu rên trong dự liệu xuất hiện, nhưng tình cảnh Jonathan bị ném đi như trong tưởng tượng lại không xảy ra, hai người trợn mắt há hốc mồm phát hiện ra người đang liên tục lui về phía sau mấy bước, đầu chảy máu đang phát ra tiếng kêu rên lại chính là Imhotep vô địch.

“Hừ, trọng lực làm tăng gia tốc, tư vị bị nện cục gạch vàng ròng nguyên chất cũng không phải là chuyện ngươi có thể thừa nhận được!” Phế sài sau khi hài lòng nhìn « Quyển sách của Amun – Ra » nói xong, cục gạch, cho dù là ở đâu cũng đều là sát khí cường đại. Nếu như có thể, mỗ phế sài nhất định sẽ giơ « Quyển sách của Amun – Ra » lên mỉm cười quay về phía camera: “Cục gạch bằng vàng, sản phẩm cần thiết giết người cướp của cho các nhà lữ hành tại gia, hiện giờ mới đang ở giá khởi điểm thôi, 998, thật sự chỉ có 998!”

Evelyn có hơi bất mãn nhìn Jonathan cầm lấy thánh vật làm ra chuyện dở hơi như vậy, nhưng vẫn như trước không nhịn được nói: “Nhìn xem, hắn đã trở thành phàm nhân rồi.”

Jonathan ném « Quyển sách của Amun – Ra » đi, nhặt thanh kiếm dài bị rơi trên mặt đất lên, đi về phía Imhotep vẫn đang nhìn hắn chằm chằm như trước. Y nhìn thấy trên khuôn mặt của tên phế sài trước mắt tựa hồ hiện lên sự tàn nhẫn và lãnh khốc không thuộc về hắn, sững sờ đứng nguyên tại chỗ.

Jonathan quyết tuyệt vung thanh kiếm lên. Giết y rồi, nhiệm vụ có thể hoàn thành, cách đường trở về chỉ còn một bước, ta không phải là Jonathan, ta vẫn là nghiên cứu sinh học vị tiến sĩ hệ vật lý như trước – Thư Địch, mọi việc ở nơi này không hề có liên quan gì đến ta, mặc dù có lẽ là, ta vẫn yêu ngươi, nhưng chính ngươi đã lựa chọn phản bội trước.

Tạm biệt, không bao giờ gặp lại nữa, Imhotep.

Imhotep cảm thấy cơn rét lạnh thấu xương của kim loại thật băng lãnh vừa chậm chạp nhưng thật quyết tuyệt đi vào sâu bên trong cơ thể mình, cảm giác thật xa lạ biết bao, lạnh buốt, và còn có cả, nỗi đau đớn.

Cảm nhận được sinh mệnh tựa hồ đang từng chút một trôi đi, Imhotep cúi đầu, nhìn Jonathan gần trong gang tấc. Trên khuôn mặt của Jonathan hiện lên một nụ cười giễu cợt.

“【Ngươi còn thiếu ta ba nhát dao nữa, hỡi Đại Tư Tế của ta.】” Giống như rắn độc đang phun ra nọc độc, giọng nói của Jonathan thật âm trầm, chỉ có Imhotep mới nghe thấy nó.

Imhotep không để ý đến vết đao đau nhức, bỗng nhiên dồn sức lui về phía sau mấy bước.

“【Ngươi rốt cuộc là ai?】” Trên khuôn mặt của Imhotep dần hiện lên sự sợ hãi và nỗi kinh dị, đan chéo vào nhau tạo nên nét mặt thật nhăn nhó.

Trên dung mạo thanh tú mà vô hại của Jonathan tràn đầy nụ cười lãnh khốc, hắn không nói gì. Nhưng Imhotep rõ ràng nhìn thấy được khẩu hình của hắn, “【Ta chính là là Seti, Đại Tư Tế yêu dấu của ta.】”

Imhotep khiếp sợ tiếp tục lui về phía sau, nhưng y không phát hiện ra rằng bước chân của mình đã tiến vào trong minh trì. Không biết bởi vì sinh mệnh đang dần tiêu tan, hay là bởi vô số ác linh trong minh trì đang gặm nhấm lấy sức mạnh, da thịt trơn bóng của Imhotep một lần nữa lại trở nên khô héo, chỉ còn lại một bộ xương khô quắt cùng vài sợi cơ thịt còn chưa bị gặm sạch vắt vẻo bên trên.

Trên khuôn mặt thoạt nhìn vô cùng nhăn nhó của Imhotep dần hiện lên một nụ cười thần bí khó hiểu, y lẳng lặng ngưng mắt nhìn Jonathan, một lúc lâu sau, khóe miệng giật giật.

Jonathan thối lui về bên cạnh Evelyn, còn Rick thì nghi hoặc nhìn cô.

“Cái chết chỉ là sự khởi đầu…” Evelyn yên lặng nói.

Cả ba người một hồi trầm mặc.

Jonathan nhìn lên phía trên của hầm mộ, nơi này là chỗ an nghĩ của hắn kiếp trước rồi, hay là đi tham quan một chút, coi như là một lần gặp gỡ kỳ diệu.

Evelyn thì nhặt « Quyển sách của Amun – Ra » trên mặt đất lên, bản thân cuối cùng cũng có một chuyến lữ trình kỳ diệu một lần, không uổng danh là con của nhà thám hiểm.

Ba người rơi vào trong bầu tâm sự của riêng mình. Đột nhiên, lăng mộ yên tĩnh phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc, khối kiến trúc rộng lớn tạo cho người ta cảm giác lung lay sắp đổ.

Rick mỗi tay kéo theo một người (hai tay hai bông hoa =))) bắt đầu chạy đi: “Mau chạy thôi! Hình như nó sắp sập rồi!”

—oOo—

Tác giả có lời muốn nói:

Phế sài hoa lệ nghịch tập và vân vân có yêu đứng đầu rồi ~~ khụ khụ ~~ be he he ~~ Imhotep ~~ biết tội nhà ngươi tấn công vua chúa thảm thương thế nào chưa ~ cục gạch gì gì đó vô luận là ở đâu cũng là đại sát khí cường đại nha ~~ ống kính não bổ: John tay cầm cục gạch bằng vàng, hăng hái đập lên Imhotep chịu tính đại phát “Cho ngươi tình thâm” “Cho ngươi trèo tường” “Cho ngươi đi yêu cái ả điên 36D mặc đồ xuyên thấu kia” “Cho ngươi thọc ta” “Cho ngươi bóp cổ ta” “Cho ngươi hồi sinh ả đại sát khí kia” “Biết điều một chút thì cởi quần áo ra, hầu hạ gia nhanh lên!” Thứ sáu tiếp tục chương mới ~ hôn hôn, tiếp tục ủng hộ nga ~~~ be he he ~~~ hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh đâm đầu vào chuyên mục đầy nước mắt bán manh cầu xin cất chứa tác giả nga ~~~ hì hì ~~~ ta sẽ cố gắng chương mới! Hôn hôn, thật xin lỗi, JJ lại rút ra, khôi phục không nhắn lại được, bất quá, vẫn tỉnh không nên khinh thường cất chứa ta, cùng với rệp lại tát hoa nga ~~~ khi nào khôi phục lại bình thường, mỗ Phiếu sẽ quay lại tích ~~~ hì hì

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.