Johnathan nội lưu đầy mặt, ngoài miệng không thể nói gì, trong lòng cũng không thể nói, bởi vì tên Anubis biến thái kia kiểu gì cũng biết, Johnathan héo rũ một góc.
Evelyn liếc nhìn anh trai của mình, “Làm ơn đi, hai người có thể đừng có nghi thần nghi quỷ như vậy được không!”
Rick xới xới đống lửa cho nó mạnh hơn hỏi: “Cô không tin vào lời nguyền ư?”
Evelyn xem thường nói: “Tôi chỉ tin vào những gì mình nhìn thấy chạm vào. John, phấn chấn lên!”
Johnathan không để ý đến cô, bắt đầu lục lọi cái túi trưởng ngục để lại. Quả thực là bị hắn tìm được một ít đồ: “Để xem cái cục phân tròn kia để lại cái gì, nga, Whiskey mười hai năm! Chậc chậc, cục phân tròn chẳng ra sao, không ngờ phẩm vị cũng tốt ra phết!” So với Anubis còn tốt hơn nhiều, kẻ yêu rượu Johnathan trong nháy mắt lành bệnh, lại bắt đầu thổ tào Anubis.
“John, khi đối xử với người chết hẳn nên tôn kính!” Evelyn lại bắt đầu một phen giáo dục.
“Hí…” Cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến một hồi tiếng kêu của ngựa cùng tiếng xôn xao ầm ĩ.
“Chờ một chút, chờ tôi một chút!” Evelyn nhanh chóng bò dậy, ôm súng đi theo sau Rick.
“Ta đ*t, Evelyn, không phải anh ta nói đừng chạy lung tung rồi sao.” Ngoài miệng nói như thế, Johnathan xem chừng lực chiến đấu của mình, cầm lấy khẩu súng của trưởng ngục, ôm chai rượu đi theo. Súng đối với Johnathan mà nói, ít nhất còn có thể đập xuống người.
Một đám thổ dân mặc áo choàng đen cưỡi trên con ngựa cao to xông ào vào nơi bọn họ tạm dựng lều, bốn phía chém người, châm lửa đốt lều.
“Thật dã man!” Johnathan ôm chai rượu đánh giá.
Evelyn cũng trợn mắt há mồm nhìn một màn này, hiển nhiên cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tình huống như vậy.
Mà Rick và đám người Mĩ đều đã gia nhập chiến đầu.
“Evelyn, cẩn thận!” Johnathan thấy một tên áo đen cưỡi ngựa quơ đao chạy về phía bọn họ. Johnathan vội vã ôm chặt chai rượu nhanh chóng chạy qua một bên, lo lắng hét hò gọi Evelyn.
Evelyn khuôn mặt kinh ngạc luống cuống ngây ngốc nhìn con ngựa cách mình càng lúc càng gần, ngơ ngác không biết nên làm thế nào, bàn tay lung tung lần mò khẩu súng, mắt thấy thanh đao lớn kia sắp chém đến Evelyn, “Đoàng”, tiếng súng vang lên, mà sức giật khổng lồ khiến Evelyn không hề phòng bị dao động té ngã xuống đất.
Thấy em gái thoát khỏi nguy hiểm, Johnathan thở phào nhẹ nhõm, lại phát hiện ra rằng chai rượu trong tay không thấy đâu nữa, thì ra là Barney không biết từ lúc nào đã đến chỗ hắn núp, khui chai rượu ra rồi uống.
Johnathan đã sớm khó chịu với cái tên hèn yếu tham lam này rồi, phế sài đập cái báng súng xuống, trước khi gã ngã xuống mặt đất đoạt lấy bình rượu, nào biết một tên có vẻ như là thủ lĩnh của bọn áo đen cưỡi ngựa cầm đao chạy về phía hắn.
Hoa cúc của phế sài căng thẳng, chuyện này đâu phải là có thể một mình đối phó được.
Cho nên hắn phi thường dũng mãnh chạy về phía Rick, “Rick, cứu mạng với!”
Rick mới vừa giải quyết xong vài người mặc áo đen nhìn thấy dáng vẻ quýnh lên chạy trối chết của Johnathan, dở khóc dở cười, đang chuẩn bị ra tay lại phát hiện Johnathan từ trên bãi đất kia trực tiếp nhảy xuống, với thân hình phế sài của đối phương, nếu chính mình không đỡ lấy hắn, chỉ sở Johnathan đoán chừng một tuần lễ không thể đi lại được. Cho nên Rick nhanh chóng vọt tới, khoảng cách coi như vừa đẹp, tiếp được Johnathan vừa trực tiếp nhảy xuống rồi, ngay tại chỗ ôm lấy hắn lăn ra.
Cuối cùng cũng bình yên vô sự, Rick nhìn khuôn mặt khá là giống với Evelyn, nhất thời hoảng hốt, chỉ là thời gian hoảng hốt rất ngắn, bởi vì tiếng than thở của Johnathan cho thấy người kia đang đuổi đến đây.
Rick nhanh chóng đứng dậy, đánh người nọ rơi khỏi ngựa, hai người bắt đầu vật lộn, nhưng sức mạnh của hai người ngang nhau khiến cuộc vật lộn thật khó phân thẳng bại. Rick cũng không muốn phải kéo dài cuộc chiến trang bất ngờ này, cho nên tìm một cơ hội đốt kíp nổ trên người:
“Kêu người của mày dừng tay, nếu không…”
“Nếu không sẽ bạo cúc mày!” Johnathan vẫn nằm trên mặt đất thập phần trung khí hô lên một câu như vậy.
Tên áo đen nhảy lên lưng ngựa rời đi, lưu lại một mảnh cát vàng.
Cả doanh địa lâm vào trầm mặc.
Rick liếc nhìn Johnathan còn đang ở trên mặt đất, lại nhìn Evelyn cách đó không xa, chạy về phía Evelyn, cẩn thận đỡ cô đứng lên. Johnathan thì ôm chai Whiskey may mắn sống sót trong ngực, thật cẩn thận bò dậy.
“Tôi biết mà, nơi này nhất đinh có kho báu, kho báu của Seti đệ nhất, nếu không tại sao bọn họ lại muốn đến đây đe dọa chúng ta! Chúng ta không thể đi được!” Tiếng nói bén nhọn của chuyên gia Ai Cập vang lên.
“Đúng vậy, nhất định là có kho báu!” Người Mĩ rối rít phụ họa.
“Không, những người này là dân tộc sa mạc, nước đối với họ còn trân quý hơn cả vàng bạc!” Rick nhìn theo hướng những người đó rời đi nói.
“Hừ, ai mà biết được, trong hoa cúc của Anubis cũng không nhất định phải là kho báu, nói không chừng chính là nước mà họ thích.” Johnathan chậm rì rì bước đên sau lại bắt đầu thổ tào.
Rick và Evelyn bình tĩnh không có phản ứng gì, mà chuyên gia Ai Cập và đám người Mĩ không quen thuộc cực kỳ lúng túng.
***
Sau khi sợ bóng sợ gió, Rick và hai anh em Johnathan uống rượu an ủi. Là kẻ yêu rượu thế nhưng với tửu lượng cực kém, Johnathan sau khi uống vài ngụm đã gục xuống. Ở bên kia Evelyn và Rick say rượu thì vì vậy mà tình cảm lại càng gần thêm một bước.
Johnathan ngủ say lại một lần nữa bị bóng đè, nhìn đứa trẻ mà Pharaoh yêu mến cùng Anck Su Namun yêu nhau, sau đó tự sát.
Ngày thứ hai, khi Johnathan tỉnh lại, bi thương nồng đậm vẫn vẩn vơ xung quanh hắn, cả người như ỉu xìu ỉu xìu, vừa nghĩ đến việc hôm nay tự mình còn phải hôn một cái thây khô ngủ say cả hơn ngàn năm không biết là nam hay nữ, lại càng vô lực.
Evelyn chỉ huy Johnathan cùng Rick mở chiếc quan tài ra, dựng thẳng thạch quan bên trong.
Mà ở bên kia chuyên gia Ai Cập cũng có thu hoạch.
Mà đám người Henderson thì lại thất vọng lắc lắc dụng cụ trong tay: “Đây chính là kho báu? Chúng ta hao hết tâm tư đến đây chỉ vì cái hộp này?”
Burns nhìn thấy chuyên gia Ai Cập tựa hồ đang phân biệt chữ khắc trên quan tài liền hỏi: “Phía trên viết cái gì vậy?”
“Cái rương này bị nguyền rủa!” Chuyên gia Ai Cập cảnh cáo nói.
“Nguyền rủa? Hừ, ai mà thèm quan tâm đến mấy chuyện nguyền rủa chứ!” Sanders khinh thường châm chọc, hai người hai bên cũng phụ họa theo.
“Không, quý ngài Sanders, ngài nhất định phải quan tâm đấy! Ở những nơi thế này, lời nguyền của Ai Cập cổ vẫn rất linh nghiệm.” Chuyên gia Ai Cập từ trong lòng lấy ra cái kính mắt.
“Rốt cuộc nó viết gì vậy?” Handerson không nhịn được nói.
“Chỉ cần là người mở chiếc rương này, nhất định sẽ không thoát khỏi họa sát thân…” Chuyên gia Ai Cập, mới nói một câu, bên cạnh mọi người vừa hay có một trận âm phong thổi qua, còn có một vài âm thanh kinh khủng không rõ, các công nhân Ai Cập vô cùng sợ hãi, thét lên chạy ra ngoài.
“Có một kẻ không chết, vốn bị thánh luật thiêng liêng ràng buộc, nếu phá giải lời nguyền, hóa thành yêu nghiệt gieo họa nhân gian, trở lại nhân gian…” Chuyên gia Ai Cập tiếp tục thầm thì.
“Vậy thì chúng ta khẳng định sẽ không cứu sống bất kỳ vật gì!” Đám người Mĩ thoáng nhìn nhau.
“Người đó sẽ giết tất cả những người mở chiếc hòm này, cướp đi lục phủ ngũ tạng và máu, mượn phương pháp này mà sống lại…” Chuyên gia Ai Cập đọc hết dòng chữ khắc.
Mọi người trầm mặc.
“Chúng ta không nên đến nơi này, chúng ta không nên đến nơi này, cẩn thận lời nguyền!!!” Barney gào thét chạy ra ngoài.
Ba người Mĩ lắc đầu, cái thằng nhát gan, cùng nhau hợp lực mở cái quan tài đã ngủ say ngàn năm qua.
Bốn người khẩn trương cao độ, nhưng không có chuyện gì xảy ra, chỉ có một quyển sách màu đen lẳng lặng nằm bên trong chiếc rương.
Chuyên gia Ai Cập thật cẩn thận ôm lấy quyển sách màu đen nặng trịch kia, vạn phần kích đọng nhẹ nhàng vuốt nó, giống như đang vuốt ve người yêu xa cách lâu ngày được gặp lại.
“Đây chính là kho báu, bảo vật « Quyển sách của Anubis » vô giá!” Chuyên gia Ai Cập nói.
“Hừ, ai lại cần một quyển sách cũ rích chứ, dùng để nhóm lửa sao? Làm ơn đi, một quyển sách chôn hơn ngàn năm còn không đáng giá bằng cây củi!” Handerson vừa tức giận nói, vừa buồn bực dùng chân đạp cái rương mà bọn hắn xem là đồ bỏ đi kia.
“Rầm.”
Chiếc rương nghiêng ngả bỗng nhiên mở ra, từ bên trong lộ ra mấy chiếc bình được đi khắc tinh xảo, chế tạo từ vàng ròng…
“Các quý ông thân mến, quyển sách này thuộc về tôi, còn kho báu của các người, là ở đây!” Chuyên gia Ai Cập hài lòng cười.
Ở bên kia, Johnathan vừa giúp đỡ Rick hợp lực mở chiếc quan tài đá ra, vừa trong nội tâm tính toán rốt cuộc nên hay không nên đi hôn một cái thây khô ngàn năm không biết là nam hay nữ kia không. Nếu như còn được bảo tồn giống như vị phu nhân trong giấc mơ, nếu miễn cưỡng hạ miệng, vẫn có thể suy nghĩ…
Cuối cùng, hai người hợp sức mở chiếc quan tài ra, một luồng khí trắng từ trong chiếc quan tài đá phun ra, Johnathan khó chịu ho. Nhưng đến khi thấy rõ chủ nhân của chiếc quan tài, cả ba người đều lớn tiếng thét lên, mặt mày vặn vẹo.
Johnathan còn không kịp thổ tào Anubis, trong lòng lại cảm thấy một cơn đau thắt. Chuyện gì xảy ra vậy, người này là ai?
Johnathan trong lòng đã mơ hồ đoán ra được nhưng không nguyện ý xác định…
Imhotep, nếu như đây chính là ngươi, vậy thì vụng trộm cùng Anck Su Namun, mưu sát Seti Đệ nhất, rơi vào kết cục như vậy, ngươi liệu có hối hận không?
“Bộ dạng của ông ta, đúng là vậy sao?” Rick nhìn vật nhăn nheo này, không xác định hỏi.
“Không đúng, tôi đến tận bây giờ chưa từng nhìn thấy xác ướp nào như vậy, bọn họ đều là thây khô, mà người bạn này của chúng ta vẫn còn khá là…” Evelyn do dự nói.
“Khá là ướt.” Johnathan và Rick đồng thời nói.
Rick quay đầu nhìn chiếc nắp quan tài nói: “Vậy thì cái đó giả thích sao đây?”
Evelyn nặng nề nhìn Rick: “Điều này chứng tỏ, anh bạn này của chúng ta, bị ướp thành xác ướp khi còn sống!”
Rick vạn phần kinh ngạc, trong lòng vẫn còn sợ hãi sờ sờ cái mũi mình, tưởng tượng đến việc khi mình còn đang sống sờ sờ lại bị chọc mũi móc não ra…
“Ông ta còn để lại một câu nói…” Evelyn cố gắng phân biệt dòng chữ Ai Cập cổ lưu lại phía trên.
“Cái chết chỉ là sự khởi đầu…” Johnathan ngơ ngác nhìn xác ướp, vô thức nói.
Câu nói này là trước mỗi lần xuất chinh, chính hắn khi nhìn thi thể ở khắp nơi nói với vị Đại Tư Tế Imhotep bên cạnh, chỉ là không ngờ rằng đối phương lại dùng nó ở ngay đây, thật là vạn phần châm chọc.
Cho nên, Anubis, ngươi muốn ta hôn y ư?
Thù mới hận cũ đều tích tụ lại, Imhotep…
Johnathan hít một hơi thật sâu, làm bộ trặc chân, sau đó dưới con mắt vô cùng giật mình của Rick và Evelyn bổ nhào về phía Imhotep…
Hôn thì hôn rồi, chỉ là miệng của đối phương mở lớn quá, vô cùng nhăn nhó, hôn mà môi trên không chạm được đến môi dưới… còn bị cái mùi của xác ướp cổ ngàn năm xông cho bất tỉnh..
Rick nhạy bén đỡ lấy Johnathan bị té xỉu, bất đắc dĩ lắc đầu. Công việc đào bới hôm nay chỉ có thể đến đây.
Mà Johnathan đang trong hôn mê lại có thể cảm giác được Anubis không nén được mà cười to: “Óa há há há, ngươi thật là nghe lời nha, thật sự hôn nha… Ngươi cho rằng y là công chúa ngủ trong rừng chắc? Nhưng y là một xác ướp bị nguyền rủa nghiêm khắc nhất, một nụ hôn, sao mà có thể đánh thức y chứ… Há há, ngươi phải tự mình tái sinh y, chứ không phải, tự mình hôn… Miệng của y với hoa cúc của ta, mùi của ai tốt hơn vậy? Johnathan yêu dấu!”
—oOo—
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
~ ~ ~ ~ ~ ~ ha hả ~ càng ha hả ~ ~ ~ ~ bởi vì lâu chủ canh chừng Cầm Tâm, cho nên thiên này chỉ có thể từ từ đến thôi ~ hi vọng đại gia thông cảm nga ~ mỗi tuần một canh ~ cuối tuần thấy ~ nắm tay, ta nhất định sẽ mau kết thúc sớm Cầm Tâm ~ ~ ~ ~ ~