Đoạt Ái - Xuyên Việt Chi Thần Quỷ Truyền Kỳ

Quyển 2 - Chương 17: Sự lựa chọn của John (1)



Bị bi thương tuyệt vọng lây lan bên cạnh Evelyn và Anck Su Namun còn có Jonathan. Hắn dùng sức vò dụi cái mặt mình, nếu như Rick chết, hắn được nhiên sẽ đau lòng khó chịu, nhưng nếu Imhotep ngoẻo như vậy, thế thì, hắn, chẳng phải là… Nhiệm vụ qua cửa của hắn phải làm sao đây?

Jonathan nhìn Kim Tự Tháp đang chao đảo lắc lư, nhìn những hòn đá không ngừng rơi xuống từ trần nhà, đột nhiên đưa ra một quyết định. Nếu nhiệm vụ không thể hoàn thành, vậy thì hắn chỉ có thể lựa chọn tự sát, lặp lại trò chơi, mặc dù không biết thời gian sống lại tiếp theo sẽ là ở đâu, nhưng đây là biện pháp duy nhất.

Quả nhiên, ở bên rìa cái khe không một bóng người, chậm rãi xuất hiện một ngón tay vững vàng, tiếp theo là ngón thứ hai, sau đó là ngón thứ ba, thứ tư. Trong đôi mắt của Jonathan hiện lên niềm hân hoan, đó là…

Dần dần, nhô lên là một cái đầu, đó là Rick, sau đó là một người đầu trọc, đó là Imhotep.

“Rick!” Evelyn đứng lên, chuẩn bị chạy về phía Rick.

“Không, Evelyn, đừng qua đây! Quá nguy hiểm, mau cùng Jonathan rời khỏi nơi này đi! Chăm sóc cho Alex thật tốt!” Rick lo lắng lắc lắc đầu, anh không muốn người yêu của mình mạo hiểm.

“Bố, bố, sao bố không qua đây!” Alex nghi ngờ hét.

“Bọn tôi bị đội quân Anubis bắt được chân rồi, chết tiệt, tôi chỉ có thể kiên trì được một lát thôi, mọi người mau rời đi!” Rick sợ bọn họ không hiểu, vội vàng giải thích.

“Không, em không bỏ anh lại đâu!” Evelyn kiên định nói, chỉ thấy cô thật cẩn thận ở giữa những hòn đá rơi xuống đầy trời bước qua.

“Evelyn, không được qua đây!” Rick tức giận gào lên.

“Evelyn, cẩn thận bên trái, còn bên phải nữa, đúng rồi, bước hai bước về bên trái phía trước 60°!” Jonathan hiểu được suy nghĩ của em gái mình, vô cùng cẩn thận chỉ huy.

“Rick!” Evelyn nhanh chóng né được hòn đá lớn cuối cùng bất ngờ rơi xuống đi đến bên cạnh Rick, cô cố gắng nắm lấy tay anh, dùng sức mạnh yếu ớt của mình kéo người Rick về phía trước.

Mà Rick dường như nhận được sự cổ vũ của tình yêu, cho dù khó khăn, cho dù nguy hiểm, anh cũng ra sức nỗ lực nhoài người về phía trước. Cuối cùng, Rick thoát được khỏi sự dây dưa của mấy sinh vật Địa Ngục kia, bò ra khỏi cái khe nứt, cùng với Evelyn trong hoàn cảnh mưa đá đầy trời ôm chặt lấy nhau!

Imhotep một bên lẳng lặng nhìn hai người ôm nhau, nhìn hai người không thể xa lìa. Y nhìn về phía Anck Su Namun, mong đợi mà kiên định nói: “【Anck Su Namun…】”

Anck Su Namun vốn đang do dự, sau khi nghe thấy tiếng gọi của y, cũng rời khỏi nơi ẩn náu an toàn, chạy về phía Imhotep. Nhưng chưa đi được hai bước đã bị một tảng đá lớn rơi xuống ngăn cản đường đi, cô sợ hãi không ngớt nhìn mưa đá không ngừng rơi xuống.

Anck Su Namun dừng bước, xa xa nhìn thấy Imhotep đang cố gắng không để bị ngã xuống ở khe nứt, miệng không ngừng khép mở, nhưng không phát ra âm thanh gì.

“【Anck Su Namun…】” Imhotep khó tin nhìn Anck Su Namun vẫn còn do dự đứng yên.

“【Không…】” Lại có thêm một tảng đá rơi ngay bên cạnh Anck Su Namun, cô điên cuồng lắc đầu, chạy trối chết. Cô không muốn nhìn thấy ánh mắt như vậy của Imhotep, cũng không nguyện vứt bỏ tính mạng mình. Một người phàm như Imhotep, không đáng để cô dùng tính mạng của mình để đánh cuộc.

“【Anck Su Namun…】” Imhotep ngơ ngác nhìn bóng dáng chạy trối chết của Anck Su Namun. Một việc ngoài ý muốn như vậy khiến cho Imhotep kinh ngạc với sự bình tĩnh của mình. Thất vọng ư? Đúng vậy. Bi thương? Cũng có. Còn hận? Không.

Chẳng qua y chỉ cho rằng tình yêu đã trải qua sự khảo nghiệm suốt ba ngàn năm, sẽ không có bất kỳ ai có thể tách bọn họ ra được. Sự tự tin của y, sự kiên trì của y, vào giây phút này nhưng thoạt nhìn vô cùng nực cười. Thì ra là cho đến giờ, kiên trì cũng chỉ có mình y, bên tình nguyện chỉ là bản thân y.

Có lẽ, y yêu không phải là Anck Su Namun, y yêu chẳng qua chỉ là sự mãnh liệt của tình yêu và phút động tâm mà tình yêu mang đến.

Có lẽ, y yêu chính là người trong tưởng tượng của y.

Tình yêu của y, đáng giá để y giao ra hết thảy, mà người đáng giá để y giao ra hết thảy không phải là Anck Su Namun. Có lẽ, tình yêu của y là một hồi tuẫn táng chỉ có mình y…

Y, nguyện ý…

Imhotep đột nhiên nhớ tới ánh mắt ôn nhu sủng nịch của Seti Đệ Nhất trong những bức hình khó hiểu kia, tựa hồ, ánh mắt kia chỉ thuộc về mình y, nhưng những sở tác sở vi của y…

A, Imhotep tự giễu cười một tiếng, cứ mặc cho y vĩnh viễn rơi vào Địa Ngục đền bù lại mọi tội ác y phạm phải đi…

Dùng mọi thứ của mình, để, chết theo tình yêu của y…

Đúng vậy, y yêu, có lẽ chỉ là tình yêu, mà không phải là Anck Su Namun…

Imhotep nhìn Rick và Evelyn đang ôm nhau, khẽ mỉm cười, sát na phương hoa… Y tựa hồ muốn nói, các ngươi thật may mắn, thật sự rất may mắn, các ngươi có được tình yêu và hạnh phúc thật sự mà ta khao khát…

Imhotep nhìn về phía Jonathan cách đó không xa, miệng khẽ mấp máy, liền quyết tuyệt thả lỏng hai tay đang năm giữ lấy vách sàn ra, không chút nào lưu luyến rơi xuống Địa Ngục…

Jonathan ngơ ngác đứng đó, y nói chính là, 【Xin lỗi…】?

Ngươi tại sao lại không nói 【ta yêu ngươi】 chứ?!

Không có lệnh của ta,

Tại sao ngươi dám,

Một mình rời đi.

Jonathan nhớ được ánh mắt trước khi buông tay của Imhotep, quen thuộc như vậy, đôi mắt kia, sạch sẽ và kiên định, thuộc về nhóc đầu trọc của hắn, trải qua ba ngàn năm, hắn lại thấy được thần sắc lúc ban sơ của Imhotep.

Nhân sinh nếu chỉ như lúc mới gặp…

Jonathan che đi trái tim không khỏi đau lòng của mình… Hắn nhanh chóng chạy về hướng khe nứt, mà Rick và Evelyn thì lại theo hướng ngược lại chạy trốn.

“John, anh đang làm gì vậy? Chúng ta phải nhanh rời khỏi đâu, nơi này sắp sập rồi!” Evelyn lớn tiếng cảnh cáo.

Nhưng Jonathan vẫn như tước đi về phía khe nứt.

“Không, Jonathan!” Rick khó tin kêu lên.

Jonathan nhảy vào trong Địa Ngục.

Không hề có đau đớn thấu tâm như trong tưởng tượng, không hề có sự thiêu đốt như trong suy nghĩ, bóng tối trong nháy mắt bao vây lấy Jonathan.

“Tích, hệ thống giọng nói nhắc nhở, nhân viên quản lý có lời muốn nói. Người chơi sống lại, còn có hai lần cơ hội sống lại, xin hãy quý trọng tính mạng!” Giọng nói bình thản của Anubis truyền đến.

Jonathan mở mắt, hắn ngạc nhiên phát hiện mình vẫn trốn ở một bên với Alex như trước.

“【Không…】” Lại có thêm một tảng đá rơi ngay bên cạnh Anck Su Namun, cô điên cuồng lắc đầu, chạy trối chết. Cô không muốn nhìn thấy ánh mắt như vậy của Imhotep, cũng không nguyện vứt bỏ tính mạng mình. Một người phàm như Imhotep, không đáng để cô dùng tính mạng của mình để đánh cuộc.

“【Anck Su Namun…】” Imhotep ngơ ngác nhìn bóng dáng chạy trối chết của Anck Su Namun.

Thì ra là ở đoạn này!

Jonathan nói với Alex: “Một lát nữa khi cháu nghe thấy chữ “Đầu trọc” thì đọc thần chú này, hiểu chưa? Đừng hỏi tại sao, cậu sẽ nói cho cháu biết sau!” Phế sài chỉ vào một đoạn thần chú trong «Quyển sách của Anubis» nói với Alex.

Jonathan không chậm trễ nữa, Imhotep còn chưa kịp nhìn Rick và Evelyn mỉm cười, hắn đã chạy ra ngoài.

Imhotep, Rick và Evelyn đều kinh ngạc nhìn Jonathan đột nhiên lao ra.

Ngay trước khi Jonathan đến được trước mặt Imhotep, “Rầm rầm”, hắn bị một tảng đá đập trúng, ngay tại chỗ ngã xuống…

Kế hoạch không cản nổi thay đổi…

“Tích, hệ thống giọng nói nhắc nhở, nhân viên quản lý có lời muốn nói. Người chơi sống lại, còn một lần cơ hội sống lại, xin hãy quý trọng tính mạng!” Giọng nói bình thản của Anubis truyền đến.

Jonathan mở mắt, hắn bình tĩnh phát hiện mình vẫn cùng Alex trốn ở một bên như cũ.

“【Không…】” Lại có thêm một tảng đá rơi ngay bên cạnh Anck Su Namun, cô điên cuồng lắc đầu, chạy trối chết. Cô không muốn nhìn thấy ánh mắt như vậy của Imhotep, cũng không nguyện vứt bỏ tính mạng mình. Một người phàm như Imhotep, không đáng để cô dùng tính mạng của mình để đánh cuộc.

“【Anck Su Namun…】” Imhotep ngơ ngác nhìn bóng dáng chạy trối chết của Anck Su Namun.

Vẫn là đoạn này!

Jonathan nói với Alex: “Một lát nữa cháu nghe thấy chữ “Đầu trọc” thì đọc đoạn thần chú này, hiểu chưa? Đừng hỏi tại sao, sau này cậu sẽ nói cho cháu biết sau!” Phế sài chỉ vào một đoạn thần chú trong «Quyển sách của Anubis» nói với Alex rồi xông ra ngoài.

Alex mặc dù nghi ngờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Imhotep, Rick và Evelyn đều kinh ngạc nhìn Jonathan đột nhiên lao ra.

Lần này phế sài hữu kinh vô hiểm thuận lợi đến được trước mặt Imhotep. Cho nên trước khi Imhotep còn chưa kịp mỉm cười, Jonathan bởi vì tốc độ quá nhanh, quán tính quá lớn, bồ nhào tới Imhotep đang chuẩn bị kết thúc cuộc đời. Imhotep bị bắt ngã vào trong Địa Ngục cùng hắn…

“…” Rick và Evelyn.

Jonathan một lần nữa mở mắt ra, hắn phát hiện mình không còn xuất hiện tại địa điểm sống lại lúc trước nữa. Hắn kinh ngạc nhìn Anubis hiện ra trước mặt hắn.

“Ngươi yêu y như vậy, yêu đến chủ động nguyện chết vì yêu cùng y sao?” Anubis bình tĩnh nói, nhưng trong đôi mắt đen bóng của y lại mang theo bi thương và không cam lòng.

Có vẻ như bị y hiểu nhầm rồi…  Nhưng…

Nếu như nói mình muốn cứu y, nhưng chân bị trượt không dừng lại được, cho nên va vào Imhotep rồi cùng xuống Địa Ngục, vậy thì, hình như quá 囧 rồi… Khụ…

“Ngươi yêu y như vậy sao? Y có gì tốt chứ? Y đã sớm lựa chọn quên đi ngươi, đã ba ngàn năm rồi, ngươi không phải là Seti Đệ Nhất nữa, ngươi không nợ y, những gì y thiếu ngươi, ta sẽ khiến y trả lại.” Hai tay của Anubis đặt lên vai Thư Địch, ôn nhu nói.

“Tình yêu y thiếu ta. Trả thế nào?” Thư Địch ngẩng đầu quật cường hỏi.

“Ta cho ngươi.” Anubis kiên định nói, “Ngươi tại sao không nhìn thử? Xem mọi thứ xung quanh ngươi một chút xem.”

“Có lẽ là ta cố chấp đi, trước khi bắt đầu cuộc sống mới, ta cần phải tìm điều tốt đẹp mà ta mất đi.” Thư Địch mỉm cười nói.

Nhưng hắn không biết, nụ cười này trong mắt của Anubis chướng mắt thế nào!

Anubis không nói lời nào trực tiếp hôn lên làn môi mềm mại mà y khát vọng đã lâu, nụ hôn của y tuyệt vọng mà xâm chiếm, lưỡi của y khéo léo bẩy hàm răng của Thư Địch lên, cuồng dã nhưng không mất ôn nhu nhảy múa cùng lưỡi của hắn.

Nụ hôn này thật dài và tuyệt vọng.

“Ngươi không bài xích ta? Chẳng phải sao?” Ánh mắt của Anubis nhuộm lên sự khẩn khiết và hy vọng.

“Phải. Thế nhưng ta cũng chỉ là thứ tiêu khiển trong thần sinh dài dằng dặc mà nhàm chán của ngươi thôi. Ta không nhớ rõ chuyện đã xảy ra, không nhớ rõ đoạn tình cảm kia, cũng không nhớ rõ sự phản bội đó. Ngươi ném ta vào trò chơi chết tiệt này, ngươi khiến cho ta nhớ lại mọi chuyện, bây giờ, ngươi đã yêu con cờ của ngươi, thật đáng mỉa mai, ngươi không cảm thấy vậy sao? Mà ta, vừa phải giữ vững tình yêu từng có của mình, vừa bị ngươi mê hoặc. Thật xin lỗi, trái tim ta chỉ có một, mà ta bây giờ quyết định, cuộc đời này, chỉ tồn tại vì y.” Thư Địch kiên định nói, “Hơn nữa, ngươi không cảm thấy là ngươi hẳn nên cho ta một lời giải thích sao? Tại sao lại muốn để ta đến đây trải qua những chuyện này?”

Lần xuyên việt này của ngươi, là ước định ba ngàn năm trước của ngươi và ta. Ngươi khi đó bị tình yêu chân thành giết, nhưng không hề có tức giận và cừu hận như trong tưởng tượng của ta, thế nhưng ngoài lạnh nhạt lại chính là bi thương. Ta rất không hiểu nổi, cũng rất nghi ngờ. Bị người yêu phản bội không phải nên hận sao? Ngươi nói, ta không biết yêu. Ngươi nói, yêu là khoan dung, là tự do, không phải là cừu hận và trả thù. Cho nên chúng ta đặt ra trò chơi này, xem xem ngươi khi khôi phục được trí nhớ, gặp lại Imhotep, là lựa chọn khoan dung hay trả thù… Ta thua… Không chỉ thua trong vụ đánh cược này, còn thua cả tâm của mình.” Anubis chậm rãi nói, “Ngươi nói đúng, ta, đã từng, không biết yêu, nhưng ta hiện tại đã hiểu, ngươi không thể cho ta một cơ hội sao? Ta vĩnh viễn sẽ không khiến ngươi đau lòng, hơn nữa, ta sẽ khiến ngươi thật thoải mái…”

“Khụ.” Vốn là lời thổ lộ vô cùng tuyệt vời mà giục giã người người rơi lệ, lại vì câu nói sau cùng khiến cho Thư Địch một lần nữa im lặng. Được rồi, hắn thừa nhận ở trong lòng hắn, Anubis cũng có vị trí đặc thù, nhưng, “Ân ái với bán thú nhân á? Đừng có điêu, hay nói ma cà rồng vào thời điểm cao trào sẽ bại lộ bản tính một ngụm cắn lên cổ người yêu, hút sạch máu của nàng, ngươi thể loại người sói này, nếu như lúc đó high rồi, sợ rằng sẽ khôi phục hình dạng bán thú nhân, một ngụm cắn đứt cổ của ta. Mới không thèm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.