Đoạt Ái - Xuyên Việt Chi Thần Quỷ Truyền Kỳ

Quyển 2 - Chương 18: Sự lựa chọn của John (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Nói cho cùng đó chỉ là tưởng tượng của ngươi. Hơn nữa nếu ngươi không thử thì làm sao biết được, làm với ta, rốt cuộc là tính mạng bị đe dọa hay là dục tiên dục tử chứ?” Anubis dùng ngón tay nâng cằm Thư Địch lên, trầm thấp mị hoặc nói.

“Nhưng ta… Ngươi rất tốt, nhưng vẫn nên để ta tiếp tục trò chơi đi, nhiệm vụ qua cửa vẫn chưa hoàn thành xong.” Thư Địch nhìn Anubis thản nhiên nói. Quả thật, hắn không muốn làm tổn thương Anubis, nhưng giữa Imhotep và Anubis, với năng lực của phế sài, Anubis thật sự quá khó để khống chế. Mặc dù hắn đối với lời thổ lộ dâng trào mãnh liệt đột nhiên xuất hiện của đối phương có chút động tâm, nhưng Anubis là một vị thần hỉ nộ vô thường, sự thích thú của y, tình yêu của y, có thể kéo dài được bao lâu đây? Thư Địch không hề thích loại tình cảm không xác định được này, vì vậy chỉ có thể cho được một người mà thôi…

Anubis chỉ lẳng lặng ngưng mắt nhìn Thư Địch, một lúc lâu sau, lại lần nữa đặt lên khóe môi của Thư Địch nụ hôn.

Thư Địch khi mở mắt ra lần nữa, hắn đã trở lại cùng thời gian và địa điểm của hai lần sống lại trước.

Jonathan nói với Alex: “Một lát nữa cháu nghe thấy từ “Đầu trọc” thì đọc câu thần chú này lên, hiểu chưa? Đừng hỏi tại sao, cậu sẽ nói cho cháu biết sau!” Phế sài chỉ vào một đoạn thần chú trong «Quyển sách của Anubis» nói với Alex.

Alex mặc dù nghi ngờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Jonathan không giải thích, nhanh chóng xông ra ngoài.

“Tại sao chú John lại chạy ra ngoài? Ơ, tại sao mình nói từ ‘lại’ vậy?” Alex 囧囧 nói.

Imhotep lúc này đang lâm vào bên trong bi thương và xem xét lại tình yêu, sự thất vọng của y, tình yêu của y, tựa hồ chỉ là một hồi trò cười.

Jonathan thật cẩn thận né tránh tảng đá bất chợt rơi xuống bên cạnh, thân hình tốc độ của phế sài khiến cho Alex ở phía sau vẫn lén nhìn chằm chằm vào hắn vô cùng lo lắng. Mắt thấy một tảng đá sắp sửa đập lên vai phải của Jonathan, Alex hoảng sợ bụm miệng lại, ôm «Quyển sách của Anubis» đứng lên, lén đi theo Jonathan về phía trước. Jonathan bổ nhào về hướng bên trái phía trước, mặc dù té ngã trên đất, nhưng lại thoát được cảnh bị đá đè.

Cuối cùng, ngay tại sát na khi Imhotep sinh không thể yêu, buông hai tay ra, phế sài anh dùng nhào tới, tóm lấy tay Imhotep thật chặt. Nhưng bởi vì quán tình của Imhotep quá lớn, cùng với đội quân Anubis ở phía dưới gắt gao bắt lấy hai chân của y, phế sài cũng nhanh chóng theo Imhotep tụt xuống.

Đang lúc hơn phân nửa cơ thể của Jonathan sắp sửa bị rơi gãy ra, Rick nhanh chóng cầm lấy hai chân của Jonathan, Evelyn cũng nắm lấy Rick thật chặt.

“Chú John!” Alex lúc này đi đến bên cạnh bố mẹ mình, bối rối mà căng thẳng nhìn một màn khiến cậu mở rộng tầm mắt này.

“Jonathan, anh đang làm gì vậy? Anh điên rồi sao!” Rick thở hổn hển kéo Jonathan lên lớn tiếng nói. Anh thề, nếu có thể, sẽ không bao giờ cùng ba cái người siêu cấp phiền toái này cùng đi ra ngoài nữa, khỏi du lịch, ngay cả siêu thị cũng không đi!

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Evelyn kéo chồng của mình lại.

“【Tại sao ngươi lại muốn cứu ta?】” Imhotep từ trong khiếp sợ tỉnh lại, ánh mắt phức tạp hỏi.

“【Bởi vì ngươi là tên đầu trọc dễ nhìn nhất mà ta từng gặp.】” Jonathan mặc dù thân đang ở trong tình cảnh bị động cực kỳ nguy hiểm, hắn đã có thể cảm nhận được hơi thở dung nham nóng rực đập vào mặt, vẫn như trước khí định thần nhàn chậm rãi nói lên lời nói giống hệt lần đầu gặp nhau vào ba ngàn năm trước.

Imhotep kinh ngạc nhìn Jonathan, đột nhiên cảm thấy người trước mắt quen thuộc và xa lạ như thế, vị Seti Đệ Nhất khoác lên một bộ bạch y vĩ đại như thiên thần vừa xuất hiện ở trước mặt mình, cứu vớt bản thân đang mặc bộ đồ cũ rách dính đầy bùn sình, chẳng lẽ đó mới là lần đầu tiên gặp nhau của họ? Tại sao y có thể quên mất? Y rốt cuộc đã làm những gì.

Ngay lúc Imhotep tiếp tục rơi vào khiếp sợ, Alex bắt đầu niệm lên câu thần chú Jonathan chỉ định.

Lam quang hiện lên, Imhotep cảm thấy đầu đau như vỡ tung, rất nhiều hình ảnh quen thuộc mà xa lạ lần nữa lấp đầy vào trong đầu của y. Nụ cười của Seti Đệ Nhất, những cuộc trò chuyện với Seti Đệ Nhất, sự sủng ái của Seti Đệ Nhất, cùng với, mê luyến và tình yêu sâu sắc không thể nói cho ai biết của y đối với Seti Đệ Nhất, y sử dụng «Quyển sách của Amun-Ra» để quên hết về người mà y yêu nhất. Từ đó về sau, y không còn thật sự nhìn Seti Đệ Nhất nữa, vì vậy bỏ lỡ mất ôn nhu và bao dung trong ánh mắt của đối phương, cứ thế đến cuối cùng, y làm ra chuyện tình thiên địa không tha như vậy.

Tất cả mọi chuyện, sai chỉ có y.

Imhotep mất đi trí nhớ nội tâm vẫn kêu gào như trước, khát vọng phần tình yêu bị mất đi kia, y càng lựa chọn quên đi, càng lựa chọn không nhìn đối phương, cuối cùng một khắc kia bùng nổ, mới hủy thiên diệt địa như vậy.

Không sai, cho nên khi y thấy biểu cảm khiến y quen thuộc trên gương mặt của Anck Su Namun, mới có thể như thiêu thân lao đầu vào lửa bỗng chốc lâm vào tình yêu trong tưởng tượng của mình, cứ thế xảy ra tất cả bi kịch.

Imhotep nhìn Jonathan vẫn cực khổ chống đỡ như trước, khóe miệng hiện lên vẻ ôn nhu rồi áy náy nở nụ cười: “【Thật xin lôi, ta yêu ngươi.】” Sau đó phối hợp với động tác của đám người Rick, leo lên phía trước.

Cuối cùng, Rick và Evelyn đã lôi được hai người lên. Imhotep nhìn Jonathan ngồi phía dưới thở hồng hộc, sắc mặt ửng hồng, thật lâu không nói.

Thành kính cúi người dùng môi đụng vào đôi môi mềm mại của Jonathan, cảm nhận sự ấm áp khiến y mê luyến của đối phương.

Rick và Evelyn như hóa đá nhìn cảnh này.

“Mình xuống Địa Ngục rồi sao? Mình đang nhìn thấy gì vậy!” Rick ra sức gãi tóc của mình không dám tin nói.

“Khụ, tôi, tôi… Đó là anh trai của tôi sao?” Evelyn tóm chặt lấy ống tay áo của mình, ra sức lắc đầu.

“Khụ, tôi nói, ngài xác ướp à, bây giờ không phải là lúc tán tỉnh, Kim Tự Tháp sắp sụp rồi, tôi cũng không mong rằng anh trai tôi phải bồi ông vĩnh viễn ngủ say trong Kim Tự Tháp. Hơn nữa, đừng quên ông còn cô bạn gái nhớ thương suốt ba ngàn năm đó, ông gặp thần giết thần như thế, lại nhanh chóng lấy thân báo đáp vầy, di tình biệt luyến, chậc chậc…” Evelyn sau khi khôi phục lại như trước nhanh chóng tiếp tục khuôn mẫu nữ vương, bề nghễ nhìn Imhotep.

Imhotep rời khỏi đôi môi khiến y lưu luyến, đỡ Jonathan dậy, cũng không nhiều lời cũng Evelyn, cúi đầu yên lặng đứng phía sau Jonathan.

Mọi người kinh ngạc nhìn biến hóa kinh người của tên đại sát khí không ai bì nổi kia.

Nhu thuận như vậy, dịu ngoan như vậy, nhất định là do phương pháp rời giường của chúng ta không đúng!

“Đi mau, nơi này sắp sập rồi!” Jonathan dẫn đầu nói.

Vì vậy, một nhóm năm người nhanh chóng chạy ra bên ngoài. “【Đáy của nơi này đang biến mất, ta nghĩ mọi thứ của Ahm Shere hẳn sẽ đi theo Vua Bọ Cạp cùng trở về Địa Ngục, chúng ta lên trên đỉnh đi!】” Imhotep đề nghị, ôn nhu nhìn Jonathan.

“Ừ, không tệ, phân tích rất tốt!【thật ngoan】!” Jonathan hài lòng sờ sờ cái đầu trọc của Imhotep, mặc dù phải kiễng chân lên, nhưng cảm xúc vẫn tuyệt giống như trước.

Mọi người đang chạy trối chết một lần nữa hóa đá.

Oa oa, mình cũng phải tìm một thụ thụ hoàn mỹ nghe lời như vậy, ngoan ngoãn như vậy, thông minh như vậy, dáng người tốt như vậy mới được. Alex ôm «Quyển sách của Anubis» âm thầm hạ quyêt định.

Nào biết, không cẩn thận, «Quyển sách của Anubis» rơi khỏi tay, rớt trên mặt đất, nhanh chóng biến mất.

“Đừng để ý đến nó nữa, Alex, nhanh!” Rick nhấc con mình lên tăng tốc chạy thoát.

Đầu năm nay, bố không dễ làm, chồng không dễ làm, em rể cũng không dễ làm!

Năm người đi lên đỉnh cao nhất của Kim Tự Tháp, bọn họ kinh ngạc nhìn mọi thứ của Ahm Shere đang nhanh chóng bị hút vào bên trong Kim Tự Tháp, đám yêu lùn diện mạo càng thêm nhăn nhó! Mà Kim Tự Tháp cũng tùy thời gặp phải bi kịch bị biến mất.

“Làm sao bây giờ? Giờ thì bò lên rồi, nhưng đường ra ở đâu đây?” Evelyn lo lắng hỏi.

“Có lẽ, chúng ta phải theo mọi thứ ở Ahm Shere, vĩnh viễn biến mất.” Jonathan nhìn phong cảnh nhanh chóng biến mất thản nhiên nói.

Nhiệm vụ qua cửa đã hoàn thành, tại sao còn phải trải qua cục diện nguy hiểm thế này.

“Evelyn, Alex, cả nhà chúng ta vĩnh viễn bên nhau.” Rick ôm lấy vợ và con trai của mình, ôn nhu nói. Mặc dù bọn họ rất thích gây phiền toái, nhưng bản thân anh rất thưởng thụ quá trình giải quyết phiền toán cho họ!

“【Ta sẽ không để ngươi lâm vào nguy hiểm đâu.】” Imhotep ôm phế sài vào lòng.

Xức, trong lòng phế sài có ngàn vạn con thảo nê mã gào thét băng qua, ngươi nhầm rồi đó, tại sao là ngươi ôm ta vậy!

“Ôi a! Hình ảnh ấm áp cỡ nào nha, tôi hình như không nên xuất hiện thì phải!” Giọng nói trêu đùa cần ăn đòn của Izy xuất hiện ngay phía trên bọn họ.

“Izy!!!” Rick vui mừng hét, “Cảm ơn Thượng Đế, cậu lại xuất hiện!”

“Ư hừ, xem ra tôi đến không đúng lúc! Rốt cuộc có lên không đây!” Izy lớn tiếng nói.

“Mau, Alex lên trước đi!” Rick ôm Alex đưa lên khí cầu, tiếp theo là Evelyn.

Rick nhìn về phía Jonathan, nào ngờ Imhotep đứng chặn phía trước hắn, ngăn cản tầm mắt của Rick, một giây sau, Imhotep ôm theo Jonathan lướt nhẹ nhảy lên thuyền.

“【Ngươi khôi phục sức mạnh rồi sao?】” Jonathan kinh ngạc hỏi.

“【Vừa mới khôi phục.】” Imhotep ôn nhu nói.

“Khụ, tôi bỏ lỡ cái gì à?” Izy nhìn hai người đàn ông xa lạ ôm ôm ấp ấp, anh anh tôi tôi có chút không thích ứng được.

“Ấy ấy ấy, mọi người nhìn kìa, kia, kia là kim cương ư? Thật là một viên bự chảng nha!” Jonathan từ trong ôm ấp của Imhotep trốn ra. Nhất định phải trọng chấn phu cương, chưa từng thấy tiểu công nào bị tiểu thụ ôm như vậy, vừa rồi còn ôm công chúa lên khí cầu đã đủ mất mặt gì gì đó rồi. Jonathan nhanh chóng dời lực chú ý của mọi người.

“Thì sao nào?” Rick nhướn mày.

“Mang về nhà chứ sao nữa! Mau mau, hạ khí cầu xuống thấp một chút!” Jonathan nhanh chóng thúc giục, sau đó, ra sức ôm lấy khối kim cương bự tổ chảng kia lên. Cơ mà kim cương cực kỳ nặng, ngược lại thiếu chút nữa làm Jonathan rơi khỏi khí cầu.

Lúc này, sức mạnh siêu cấp sát khí của Imhotep thể hiện ra ngoài, y phất phất tay, Jonathan liền ôm theo kim cương ngã vào bên trong chiếc phi thuyền.

Nhưng phế sài Jonathan hôn mê mất rồi.

Bên trong khí cầu một trận náo loạn, các loại lo lắng và kinh hoảng!

Khi Jonathan mở mắt ra lần nữa, không ngoài dự tính, hắn nhìn thấy Anubis.

Anubis đưa lưng bốn mươi lăm độ về phía hắn, u buồn nhìn trời, mặc dù bầu trời đen thùi lùi chả nhìn thấy cái gì, nhưng bi thương nồng đậm vẫn y nguyên từ bóng lưng cao ngất của đối phương lây qua Thư Địch.

“Nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành. Ngươi có thể trở về nơi của ngươi, nhớ nhà không?” Giọng nói của Anubis không nghe ra được gợn sóng gì.

—oOo—

Editor có lời muốn nói: Hình minh họa Thư Địch và Anubis lượm được trên trang của tác giả =)))

doat-ai

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.