Trong truyền thuyết, ở phương Đông cổ đại có một quốc gia thần bí mà cổ xưa, tên là Trung Quốc. Tại đất nước này thật lâu trước đây có một thời kỳ mà người ta gọi là Chiến Quốc, Tề Sở Tần Yến Triệu Ngụy Hàn, do bảy nước này tạo thành.
Chu thất kỳ lộc, chư hầu quần khởi nhi trục chi(1). Đất nước từng giàu có và xinh đẹp này lâm vào nhiều năm hỗn loạn, cho đến khi…
(1) Nhà Chu để mất thiên hạ, chư hầu cùng nhau tranh đoạt nó (Câu này nguyên văn trong Hán thư là “Tần thất kỳ lộc, thiên hạ cộng trục chi” – Nhà Tần để mất con hươu, thiên hạ tranh đuổi nó)
Vị vua của Tần quốc, lãnh khốc, tàn bạo, nhưng vô cùng cơ trí. Dưới sự thống trị của ngài, Tần quốc dần dần trở thành một trong những quốc gia hùng mạnh nhất của bảy nước. Ngài không chỉ có dã tâm xưng bá thiên hạ, mà đồng thời cũng có thực lực để xưng bá thiên hạ.
Trong truyền thuyết, Long Đế hùng mạnh và uyên bác, ngài tập hợp phương sĩ thiên hạ, học được cách điều khiển tự nhiên, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, từ đó chân chính trở thành sự tồn tại vô địch trong thiên hạ.
Cho đến một ngày, Long đế lâm vào trong cơn khủng hoảng không thể ức chế được, bởi vì ngài phát hiện ra rằng mình đã xem nhẹ một kẻ địch, một kẻ địch cường đại nhất nhưng lại biết ẩn nấp kiên nhẫn nhất, đó chính là, cái chết.
Cho dù có là Long Đế vững vàng đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn, cũng không cách nào trốn thoát khỏi cái chết. Nhưng Long Đế không phải là người cam chịu vận mệnh, ngài muốn tìm phương pháp vĩnh sinh.
Không ai biết liệu phương pháp vĩnh sinh có thật hay không, nhưng Long Đế đã mất đi, có lẽ, phương pháp vĩnh sinh đã cùng mai táng theo ngài trong một cung điện bí mật không hề nhận được sự soi rọi của ánh sáng mặt trời. Đồng thời, còn cả màn trời cung điện được kết thành từ trân châu, đình đài lầu các được xây từ hoàng kim bạc trắng… Một mộ huyệt hùng mạnh và thần bí như vậy, thật khiến cho người đời hướng về biết bao, dù cho đó có thể là giả dối.
***
Năm 1946, Luân Đôn.
Jonathan nhìn quyển nhật ký cầm tay mà Alex cố ý lưu lại cùng với một bức thư với dòng tin nhắn xiêu xiêu vẹo vẹo:
“Chú John thân mến, lúc chú thấy được bức thư này, cháu trai yêu dấu nhất của chú đã lên đường tìm kiếm sự nghiệp quan trọng nhất, nhiệt tình nhất của cháu. Không có hoa cúc hái tốt nhất, chỉ có hoa cúc hái tốt hơn. Đừng lo lắng, cháu biết chú nhất định không đoán ra được mục đích của cháu đâu, ngàn vạn lần đừng tìm cháu!
PS: Đừng nói cho bố mẹ cháu biết, đừng nói cho họ biết là cháu thôi học rồi. Nếu như chú nhất định muốn nói cho bọn họ biết, nếu như bọn họ nhất định cần một lý do, vậy thì là vật lý thật sự không phải là tình yêu của cháu!
Đương nhiên, xét thấy rằng chú vẫn luôn là chú John mà cháu thích nhất tôn trọng nhất, cháu sẽ lén nói cho chú biết, chất lượng hoa cúc trường Quốc học Luân Đôn quá kém, hơn nữa lại không có chút thách thức nào, rất là không có cảm giác thành tựu, một đám hoa hướng dương(2) [muốn nhật quỳ].
(2) hoa hướng dương = hướng nhật quỳ (tác giả chơi chữ, cơ mà câu trong ngoặc mình méo hiểu), còn cho những ai không biết thì hoa hướng dương ám chỉ hoa cúc được xài nhiều lần và đã hơi bị rộng (theo mình hiểu là vậy)
Được rồi, chú John thân mến, nếu như chú nhất định muốn đến thăm, nhớ mang theo một ít tiền nhé!
Yêu chú, Alex“
Jonathan dở khóc dở cười đặt nhật ký và bức thư xuống, cầm điện thoại lên, bấm.
“Xin chào, dinh thự họ Đỗ xin nghe.” Một giọng nam nghe điện thoại.
“Xin chào, tôi muốn tìm ngài Đỗ Văn Trọng.” Jonathan lưu loát nói tiếng Trung.
“Xin chờ một chút, tôi sẽ chuyển cuộc gọi của ngài đến phòng thiếu gia.” Người đó tiếp tục nói.
“Văn Trọng, tôi là Jonathan Carnahan.” Jonathan ôn hòa nói.
“Giáo sư! Có thể lại nghe thấy giọng nói của thầy thật là một việc quá tốt đẹp. Giáo sư, thầy muốn đến Trung Quốc sao? Em vẫn luôn chờ điện thoại của thầy!” Giọng nói của Đỗ Văn Trọng có chút kích động.
“Khụ, đang trước khi quyết định có nên đi hay không. Tôi muốn hỏi, Alex có phải đến chỗ của cậu rồi không.” Jonathan lúng túng hỏi.
“Ài, đúng vậy! Giáo sư à, thầy đến tìm cậu ta đúng không? Em lập tức đặt vé cho thầy, cậu ấy ở nhà em, ba ngày nữa cậu ta sẽ đi tỉnh Thiểm Tây đó, cho nên thầy tốt nhất là đi nhanh lên!” Đỗ Văn Trọng hưng phấn nói. Đỗ mỗ nhân đã sớm quên béng mất chuyện Alex cầu xin cậu ta nhất định phải ba ngày sau mới được tiết lộ hành tung của cậu.
“Tỉnh Thiểm Tây. Tiểu tử này chạy cũng xa đấy. Giúp tôi đặt hai vé máy bay. Tôi sẽ cho nó một, tin vui bất ngờ!” Jonathan mỉm cười nói.
“Vâng, giáo sư! Hội học sinh sẽ cung cấp phục vụ tốt nhất cho thầy!” Đỗ Văn Trọng vui vẻ nói.
Jonathan gác điện thoại xuống, Đỗ Văn Trọng là một du học sinh Trung Quốc, học sinh trước kia của hắn, gia tộc bên ngoại là trùm ngành dệt của Trung Quốc, phụ thân lại là quan ngoại giao của Chính phủ quốc dân. Mặc dù năm 1946 đối với Trung Quốc không phải là một khoảng thời gian tốt đẹp gì, nhưng có lẽ hẳn nên đi Trung Quốc một lần rồi.
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Imhotep từ sau lưng ôm lấy người còn đang lâm vào trầm tư phía trước.
“Dù sao cũng không phải là nghĩ đến ngươi! Ngươi có thể có chút tự giác làm thụ được không! Có thụ nào lại đi ôm công như vậy chứ?” Jonathan đã 40 tuổi, bề ngoài thoạt nhìn là một giáo sư thành công học thức uyên bác, trên thực tế bên trong vẫn là một phế sài dễ xù lông. Jonathan bước vào độ tuổi bất hoặc(3), nhưng thoạt trông không có sự thành thục của độ tuổi thực tế, da mặt vẫn bóng loáng trắng nõn như trước.
(3) ý chỉ người trong độ tuổi 40 là độ tuổi có thể biết rõ đúng sai nên không bị lầm lạc
Imhotep không nói lời nào, vẫn chỉ lẳng lặng ôm Jonathan.
“Ngươi vừa đi đâu vậy? Hàng năm ngươi đều đột nhiên rời đi ba tháng. Mặc dù cách xa Ai Cập sẽ làm sức mạnh của ngươi yếu đi, nhưng không phải chúng ta hàng năm đều có ba tháng ở lại Ai Cập sao? Ngươi không cảm thấy ngươi hẳn nên thẳng thắn một vài chuyện với ta ư. Mười ba năm, ngươi còn định giấu đến khi nào? Mấy năm trước là bởi vì chiến tranh thế giới một và hai, Rick gia nhập Chính phủ Anh quốc làm liên đới đến ta, không có thời gian quản ngươi. Hiện giờ thế giới thứ hai kết thúc rồi, nước Đức yên tĩnh rồi, chúng ta cũng có thể công bằng mới nói chuyện được!【Đại Tư Tế thần bí của ta】!” Jonathan thoát khỏi ôm ấp của đối phương, xoay người, tóm lấy cổ áo của Imhotep, chăm chú hỏi.
“Ta, ta muốn trở thành một con người có nhiệt độ, một con người chân chính, mà không phải là xác ướp không già không chết ngươi nhìn thấy bây giờ. Ta muốn mình có thể cảm nhận được sự nóng bức, cảm nhận được sự rét lạnh, ta muốn mình có được nhiệt độ giống như ngươi, vậy thì lúc mùa đông, ngươi ôm ta sẽ không bị đông cứng đến run cầm cập, nhưng vẫn cứng đầu không chịu buông tay, ta không muốn nhìn ngươi mỗi khi mùa đông đến lại ngã bệnh.” Imhotep an tĩnh chậm rãi nói.
Jonathan buông cổ áo của đối phương ra, lẳng lặng ngắm nhìn y.
Ôi, sao lại cảm động như vậy chứ! Tà mị cuồng quyến mới là khí chất của một công!
Imhotep mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, phối hợp với làn da màu mật ong của y càng làm nổi bật hơn, đặc biệt là hai nút áo mở ra, hiển lộ xương quai xanh khêu gợi cùng với lồng ngực thấp thoáng, rất mê người.
Jonathan nhanh chóng vòng lấy cổ của Imhotep, cùng đôi môi của y dây dưa.
Vừa hôn xong, Jonathan có chút chóng mặt, nhưng không chút nào nhăn nhó nói: “Ôm ta! Đi lên giường, để cho Pharaoh yêu thương ngươi toàn bộ! Làm ngươi! Hâm nóng ngươi!”
Imhotep mỉm cười sủng nịch nhìn Jonathan, trực tiếp dùng kiểu ôm công chúa, trở lại gian phòng.
Trải qua một hồi phiên vân phúc vũ, Imhotep ôm lấy Jonathan, từng chút một vuốt ve lưng của hắn. “Nói tiếp, để trở thành một con người chân chính, ngươi có kế hoạch gì chưa?” Jonathan hỏi.
“Ta đã đi rất nhiều quốc gia, cũng đọc rất nhiều sách cổ. Ta nghĩ, Trung Quốc là một lựa chọn rất tốt. Ngươi có biết Shangri-La không? Nơi đó có một con suối huyền bí, tìm được nó có lẽ có thể khiến ta trở thành một phàm nhân, một con người giống như ngươi.” Imhotep nói.
“Shangri-La? Là cái quán ăn bán bánh trung thu đó sao?” Jonathan bật thốt lên, nhớ năm đó lúc hắn học trung học, đó là trường trung học cấp hai tốt nhất toàn tỉnh bọn họ, một trong số những phúc lợi của giáo viên chính là một hộp bánh trung thu của quán Shangri-La làm quà mừng năm mới, không nhớ rõ là bao nhiêu tiền, nhưng là rất quý rất quý, giống như ở quốc nội mười mấy đồng nhân dân tệ chỉ có thể mua được một trái cầu tuyết nhỏ Haagen-Dazs.
“…” Imhotep không phản ứng kịp, “Ngươi đói bụng sao? Ta đi làm đồ ăn cho ngươi! Chờ ta!” Imhotep đặt xuống trán của phế sài một nụ hôn, trần truồng đứng dậy rời khỏi giường lớn, ra khỏi phòng.
Jonathan thì nằm trên giường suy nghĩ về Shangri-La, xem ra, phải đi Trung Quốc rồi nha!
Phế sài vẫn còn trầm tư thì bị mùi cơm chiên dính trên chóp mũi kéo trở lại. Imhotep thật sự có thể nói là thụ hoàn mỹ nhất, ra được phòng khách, vào được phòng bếp, trên giường nhiệt tình dâng trào, cái eo và thể lực sánh ngang được với động cơ vĩnh cửu, hoàn toàn nghe theo chỉ thị của tiểu công, còn chưa bao giờ phản công, chậc chậc, thật là yếu tố cần thiết nhất của du lịch tại nhà nha. Đáng yêu nhất chính là, bất cứ khi nào muốn làm một phát, đối phương cũng không hề cự tuyệt ~ be ha ha…
Jonathan nhìn Imhotep mang cơm chiên lên ánh mắt lần nữa bị lây □.
Cơ thể màu mật ong, cơ hồ □, tại sao lại nói cơ hồ, bởi vì đối phương cứ như vậy trần truồng mặc một chiếc tạp dề. Phía dưới tạp dề chính là cơ ngực, cơ bụng hoàn mỹ…
“Áu áu áu, ta không muốn ăn cơm chiên, ta muốn ăn ngươi!” Jonathan hóa thân thành sói, từ trên giường nhảy lên.
Imhotep buồn cười lại lo lắng đặt cơm chiên xuống, cẩn thận ôm lấy Jonathan, đặt hắn đến chỗ thoải mái hơn, sau một phen nhẹ nhàng xoa bóp, ôn nhu nói: “Ăn chút cơm đã, rồi ăn ta, được chứ? Cẩn thận cái eo. Mặc dù ở trên giường ngươi cũng không dùng nó mấy…”
Jonathan một trận chán nản, nhưng vẫn đàng hoàng để y loay hoay, móa nó, phu cương gì đó nhất định phải phấn chấn nha!
Đỗ Văn Trọng làm việc rất nhanh chóng, Jonathan rất nhanh nhận được cuộc điện thoại của công ty hàng không nước Anh, máy bay của bọn họ định là buổi sáng ngày mai.
Sau khi Jonathan ngủ, Imhotep lại bắt đầu sắp xếp hành lý, một chút hiền huệ cũng không có!
***
Alex lúc này ở Trung Quốc xa xăm đang một mình đi dạo trên phố Thượng Hải. Mặc dù tiếng Trung vĩnh viễn không thể lưu loát được như Jonathan, nhưng so với rất nhiều người ngoại quốc, Alex đã xem như là thông hiểu tiếng Trung Quốc rồi. Cơ mà cái tiếng Thượng Hải khiến người ta khó hiểu kia thật sự khiến cho cậu choáng váng, cái này với tiếng Trung mình học được cũng xê xích quá nhiều đó!
Alex mặc một chiếc áo khoác màu đen, anh tuấn tiêu sái hấp dẫn ánh mắt lui tới của mấy cô gái nhỏ.
Xức, tôi muốn là hoa cúc, đừng có phóng điện với tôi, vô dụng thôi! Alex nội tâm điên cuồng gào thét thổ tào, nhưng vẫn duy trì nụ cười thân sĩ và mê người, một đôi mắt hoa đào không ngừng phóng điện. Chậc chậc, mới như vậy đã bị tôi hấp dẫn, thật là không có cảm giác thành tựu mà! Anh đây phóng ra không phải là điện, mà là tịch mịch!
Qua hai tháng nữa chính là năm mới của Trung Quốc, hy vọng trước lúc đó có thể khai quật được vài món đồ ở Thiểm Tây.
Ba chiếc xe có rèm che màu đen cao cấp đột nhiên dừng trước mặt Alex. Đó là một trong những nơi thanh sắc cao cấp nhất ở Thượng Hải, nơi tụ tập kinh doanh của Đỗ Văn Trọng. Đây chính là thiên đường tầm hoan tác nhạc của các nhân sĩ thượng tầng, là nơi tốt nhất các vũ công hay nữ ca sĩ đi câu kẻ ngốc để kiếm tiền. Ngợp trong vàng son, đêm đêm sênh ca, hình thành nên sự đối lập rõ rệt với thế cục tiêu điều và căng thẳng không cách nào che dấu được ở quốc nội. Dường như tấm logo to lớn “Dạ dạ dạ” xa hoa trụy lạc là một cánh cổng lớn hoa lệ ngăn hết thảy phiền não, hết thảy hỗn loạn ở bên ngoài cánh cổng.
Mặc dù Đỗ Văn Trọng có ý muốn mời Alex đi “Dạ dạ dạ” chơi đùa hưởng lạc một phen, nhưng tuyệt thế hảo công Alex tỏ vẻ bản thân không có hứng thú. Một là để giữ mình trong sạch vì tiểu thụ tương lai của mình, bên cạnh đó, mấy người tầng lớp thượng tầng này tại sao có thể nhìn thế cục hỗn loạn, đồng bào nghèo đói mà thờ ơ, ngược lại tận tình hưởng lạc, sống mơ mơ màng màng như vậy được chứ.
Nhưng, hôm nay Alex lại quyết định bước vào nơi tụ tập cậu vô cùng khinh bỉ, vô cùng chán ghét này. Nguyên nhân rất đơn giản, trăm phương ngàn hướng bao lần kiếm, người đó đang ở chính giữa chiếc xe kia!
Bông hoa cúc mơ ước tha thiết từ nhỏ đến lớn của Alex, đã xuất hiện rồi.
Alex bày tỏ, cậu rốt cuộc lại tin tưởng vào tình yêu rồi.
Alex bày tỏ, cậu rốt cục đã hiểu nhất kiến chung tình rồi.
Quản lý đại sảnh của “Dạ dạ dạ” nhún nhường vô cùng cẩn thận mở cửa cho chiếc xe ở giữa, bảo vệ cùng các nhân viên an ninh trải ra một tấm thảm đỏ sạch sẽ hoàn toàn mới tinh trên mặt đất kéo dài đến cửa quán. Chiếc giày da màu trắng hoàn mỹ không chút tì vết của người đó từ trong xe chầm chậm bước ra ngoài, tiếp theo đó là chiếc quần tây màu trắng chất lượng tốt nhất.
Khi người đó bước ra khỏi chiếc xe, đứng trên thảm đỏ, Alex cảm giác như mình đã quên mất hô hấp.
Đôi môi hồng mịn của người đó mím chặt lại, lông mày hơi nhíu mang theo một tia không kiên nhẫn. Bảo vệ nhanh chóng chặn tên quản lý đại sảnh muốn lôi kéo làm quen ra, kiếm mi(4) đẹp mắt của người đó nhướn lên, như cười như không nhìn chiếc logo lóng lánh khổng lồ “Dạ dạ dạ”, tiến vào cảnh cửa.
(4) lông mày lưỡi mác
Alex kinh ngạc đứng yên thật lâu tại chỗ, chỉ nghe thấy quản lý đại sảnh ở đây cười làm lành với đám người phía sau cung kính hô “Nhị thiếu”, cậu nhìn ánh đèn đỏ đỏ xanh xanh “Dạ dạ dạ”, cảm thấy vạn phần nịnh nọt và thấp kém.
Không được, kỵ sĩ anh dũng sao có thể nhìn vị hoàng tử của hắn lâm vào trong vũng bùn ao lầy thế tục như vậy được chứ. Alex muốn đi cứu hắn, sau đó, muốn chữa trị cho hắn, chứng minh cho hắn những điều tốt đẹp của thế gian, nhận rõ sự dơ bẩn của nơi thanh sắc! Làm thế nào để chữa trị ư? Hứ, còn có phương thuốc nào tốt hơn dưa leo sao?