“Mẹ, có chuyện gì chúng ta có thể tâm sự riêng chứ, hay là chờ bố tỉnh lại đã.” Alex gãi gãi đầu mình nói.
“Nếu như con thật sự muốn kích động bố của con, mẹ có thể đợi bố con tỉnh lại.” Evelyn lẳng lặng ngưng mắt nhìn Alex.
“Được rồi, được rồi. Chúng ta tâm sự vậy.” Alex bất đắc dĩ gật đầu, sau đó nhìn về phía Tư Đồ Minh.
“Tôi rất vui lòng khi tham gia.” Tư Đồ Minh thản nhiên nói.
“Khụ, mẹ à, mẹ muốn tâm sự chuyện gì với con vậy?” Alex hắng giọng, nói.
“Rất nhiều chuyện, chuyện đầu tiên, tại sao lại bỏ học trường Quốc học.” Evelyn nghiêm túc hỏi.
“À, con không thích vật lý, không thích cuộc sống bình thản, con nhiệt tình yêu thích khảo cổ, nhiệt tình yêu thích cuộc sống kích thích.” Alex đắc ý nói.
“Lý do thật sự. Mẹ nhớ con từ nhỏ đã thích đứng ngốc trong phòng thí nghiệm của cậu con rồi, so với viện bảo tàng còn thích hơn nhiều. Hơn nữa, con với anh John đều không thích phiền toái, ít nhất sẽ không chủ động chọc đến phiền toái…” Evelyn nhướn mày, không đồng ý lắc đầu.
“…” Alex trầm mặc, Tư Đồ Minh cũng tò mò nhìn cậu.
“Được rồi, được rồi. Con thích vật lý, cũng thích khảo cổ, có lẽ là thích vật lý hơn. Nguyên nhân thật sự con bỏ học, là bởi vì chất lượng mấy bông hoa cúc trong trường học quá kém, hơn nữa lại không có người trong lòng con, cho nên con quyết định đi đến thế giới bao la để tầm hoan. Mẹ cũng biết, người trẻ tuổi ấy mà, không phải là đều mong đợi chuyện tình yêu nóng bỏng độc nhất sao… Con, vừa lúc, đến tuổi…” Alex bất đắc dĩ nói.
“Bây giờ thì sao?” Evelyn ngay lập tức hỏi tiếp.
Tư Đồ Minh cũng lẳng lặng lắng nghe, chỉ là trong đôi mắt lóe lên tia sáng nguy hiểm mà Alex và Evelyn không chú ý đến. Vì vậy, ngươi vẫn còn mơ ước đến hoa cúc nhỏ sao, tốt lắm Alex, ta sẽ khiến ngươi phải khắc ghi rõ vị trí của mình. Trong lòng của Tư Đồ Minh thầm nói.
“Ồ, rất may là, con đã tìm được rồi.” Alex thản nhiên cười, nhìn về phía Tư Đồ Minh. Bốn mắt nhìn nhau, không coi ai ra gì mà bắn ra luồng điện ái tình với cơ tình.
Được rồi, mặc dù những lời này khiến cho trái tim của Tư Đồ Minh nhảy nhót bình bịch tí xíu, thế nhưng phu cương vẫn phải chấn hưng nha, phải cho cậu biết rõ vị trí của mình. Tư Đồ Minh nhất quyết không thay đổi ý định của mình, cơ mà ôn nhu một chút thì vẫn có thể suy nghĩ lại.
“Sshhh” Evelyn cũng phải rít một hồi khí lạnh, xem ra suy đoán của mình là sự thật.
“Mẹ à, có lẽ mẹ sẽ cảm thấy buồn cười, sẽ cảm thấy không hiểu được, thậm chí là ghét bỏ, nhưng con từ nhỏ đã biết mình thích cái gì. Mẹ có thể chấp nhận được chú John, con cũng mong rằng mẹ có thể chấp nhận con.” Alex nhẹ nhàng ôm lấy mẹ mình, ôn nhu nói.
“… Mẹ không biết suy nghĩ của Tư Đồ tiên sinh thế nào, vẫn luôn là con lảm nhảm kể lể.” Evelyn chậm rãi nói.
Alex nghe nói vậy, hưng phấn buông hai tay đang ôm mẹ mình ra, phấn chấn mà mong đợi nhìn Tư Đồ Minh.
“Xin ngài hãy yên tâm, tôi sẽ luôn chiếu cố cậu ấy, yêu thương cậu ấy, cho đến tận cùng của sinh mệnh tôi.” Tư Đồ Minh thành kính nói.
Evelyn gật đầu, trên khuôn mặt nặn lên một nụ cười, cô cũng không ghét bỏ sự lựa chọn của con trai mình, dù sao thì anh trai của mình đã sớm lôi bộ xác ướp gây đủ loại phiền toái không chết không thôi với nhà mình kia vào trong phòng ngủ, đối với Alex được anh trai mình nuôi nấng từ nhỏ, cô có thể mong đợi được gì đây, ít nhất lần này không phải là một cái xác ướp không già không chết mặt bị phá hủy năng lực chiến đấu nghịch thiên.
Evelyn sau khi biết được mối quan hệ của ông anh trai nhà mình với Imhotep, đặc biệt đi tìm hiểu lịch sử phát triển cùng quá trình thao tác của tình yêu phái nam. Mặc dù rất tò mò về tư thế cơ thể của anh trai mình, nhưng lại ngại cho mặt mũi của anh trai nhà mình nên vẫn không dám hỏi thăm qua, cứ thừa nhận vậy. Đối với diện mạo mỹ diễm vô song của Tư Đồ Minh cùng với thân thể người phàm, Evelyn đối với địa vị chủ đạo của con trai nhà mình vẫn thấy rất tự tin. Vì vậy, cô cực kỳ thẳng thắn vỗ vỗ bả vai của Alex, nhỏ giọng nói: “Làm gay thì được, nhưng là con trai của mẹ và bố con, con chỉ có thể ở phía trên!”
Alex mừng rỡ mà đắc ý vỗ vỗ ngực, nhưng không hề biết là những lời này đã đóng đinh chắc chắn cái số phận phải chịu khổ chịu nạn với thú vui khuê phòng những ngày sau của cậu rồi.
Sau khi uống xong nước suối mà Tử Uyển cung cấp, sắc mặt của Imhotep dần trở nên tốt đẹp hơn, miệng vết thương đã nhanh chóng khép lại, thân thể cũng có nhiệt độ ấm áp. Jonathan ngồi bên cạnh Imhotep lẳng lặng chờ đợi y tỉnh dậy.
Tử Uyển sau khi xử lý xong vết thương cho Rick cũng đi đến bên cạnh Imhotep.
“Y rất đặc biệt.” Tử Uyển thản nhiên nói.
“Ngươi rất tinh ý, a.” Tử Uyển thưởng thức gật đầu, một nụ cười yếu ớt khẽ hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp mà đoan trang của nàng.
Đúng là khuôn mặt của Tử Uyển nhìn qua mới chỉ có hai mươi tuổi, so với Linh càng giống như chị em hơn là mẹ con, nhưng thật khó tưởng tượng được rằng khuôn mặt còn trẻ như vậy, nhưng lại bị tiết lộ ra số tuổi không phù hợp bởi ánh mắt cô đơn tịch mịch, cùng với, khí chất an bình khó tả thành lời.
“Có lẽ chúng ta có thể hàn huyên một chút.” Jonathan mỉm cười chân thành nói. So với một tên phế sài không biểu lộ ra tùy thời có thể thổ tào như Jonathan, với thái độ làm người “nhân diện thụ tâm”, hắn vẫn rất biết cách nắm bắt, dễ dàng dụ dỗ được đông đảo học sinh tôn kính sùng bái hắn.
“Từ lúc ta nhìn thấy y, ta đã biết ngay, giữa chúng ta, có thể chia sẻ câu chuyện của ta.” Tử Uyển chỉ vào Imhotep chậm rãi gật đầu.
“Ta sống đã gần ba ngàn năm.” Tử Uyển tiếp tục nói, “Ngươi, dường như không kinh ngạc.”
Jonathan lắc đầu, “Y cũng được ba ngàn tuổi rồi, hai người không phải là sự tồn tại thần kỳ nhất. Quái lực loạn thần, có lẽ là không thích hợp với một người làm nghề khoa học như tôi, tôi đến đây, nhưng thật sự lại là ý chỉ của thần. Có điều cô so với Imhotep đã hạnh phúc hơn rồi, cô có máu có thịt, có cơ thể ấm áp, có thể thưởng thức hương vị của thế gian, y thì không thể. Y không có vị giác, không có cảm giác đau, không có nhiệt độ, y không phải là sống qua ba ngàn năm, mà là sinh sinh chịu đựng dày vò suốt ba ngàn năm.”
Tử Uyển nghe chuyện thật nhập thần, “Hạnh phúc? Không, sinh mạng vĩnh hằng, theo đó chỉ là cô tịch vĩnh hằng, cùng với sự chia lìa.”
“Đây có lẽ, là nguyên nhân khiến y khát vọng trở thành một con người chân chính.” Jonathan nhìn Imhotep mỉm cười nói.
“Có lẽ, sinh mệnh vĩnh hằng có thể giúp cho một người lưu giữ được một phần tình yêu vĩnh hằng, nhưng vậy thì sao, bên cạnh đã sớm không còn chàng, cho dù phần tình yêu này có kéo dài được ngàn năm, vạn năm thì có thể thế nào, không bằng hưởng thụ triêu triêu mộ mộ(1) bên cạnh chàng, cho dù chỉ một ngày, cũng có thể oanh oanh liệt liệt cùng chàng yêu nhau.” Ánh mắt của Tử Uyển có hơi ướt át.
(1) sớm sớm chiều chiều
“Không, có một số tình cảm, oanh oanh liệt liệt là không đủ, một ngày cũng không đủ. Tôi chỉ hy vọng bình bình đạm đạm, mãi đến lúc cuối sinh mệnh của chúng tôi.” Jonathan mỉm cười nói, “Nói một chút về chuyện của cô đi! Tôi cũng có thể nói cho cô biết chuyện của tôi!”
“Vào lúc ta nhìn thấy ngươi và y, ta cũng biết, ta có thể cùng một người khác chia sẻ câu chuyện này. Minh là thiếp thân thị vệ của Long Đế, bọn họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ. Trước khi Long Đế còn chưa phải là Long Đế, Minh che chở cho hắn không bị khi nhục, sau khi Long Đế bước lên vị trí vua của một nước, Minh ủng hộ mọi thủ đoạn trị quốc của Long Đế, vô luận đúng sai. Nhưng khi Long Đế bạo ngược lãnh khốc, chỉ có Minh mới có thể khuyên được Long Đế. Minh đối với Long Đế cao cao tại thượng, chính là đặc biệt, điều này là do Minh nói cho ta biết. Có đôi khi, Minh cũng thấy rất kỳ lạ về tình cảm giữa chàng và Long Đế, là quân thần, hay là bạn tốt, hay là thân nhân. Cho đến sau khi Long Đế thống nhất Trung Quốc, ngài mệnh cho Minh đi Đông Phương tìm kiếm phương thuốc trường sinh bất lão, mà Minh ở nơi thật sâu trong núi phát hiện được ta đang tu hành.
Ta chỉ là một người tu hành bình thường, nhưng luôn luôn bảo vệ truyền thuyết của Shangri-La. Ánh mắt đầu tiên của ta khi nhìn thấy Long Đế, ta thấy được sự uy nghiêm, thấy được sự cơ trí, nhưng cũng thấy được sự bạo ngược, thấy được dã tâm, duy chỉ không có tình yêu. Nhưng dần dần, ta phát hiện ra, Long Đế chỉ khi ở bên cạnh Minh, trong mắt mới xuất hiện vẻ ôn nhu không thuộc về hắn.
Long Đế đối xử với Minh rất khác biệt, mà ta, ngay cái nhìn đầu tiên đối với Long Đế, đã bị hắn thu hút, không cách nào tự kiềm chế được… Ánh mắt bề nghễ lạnh như băng đó, ta lúc ấy đã tưởng đôi mắt kia có thể vì ta mà trầm mê. Một ánh mắt nhàn nhạt của Long Đế, đã có thể khiến ta cam tâm tình nguyện đuổi theo hắn…
Sau đó, ta mới hiểu được, những vui mừng khi từng được hắn sủng ái, cả bi thương và mất mát khi hắn vắng vẻ, chỉ là một câu chuyện cười, hắn từ đầu đến cuối, chưa từng đặt bất kỳ nữ nhân nào ở trong lòng. Trong tim của hắn không có phi tần hắn, sao lại có thể chứa một kẻ tu hành lai lịch thần bí như ta…
Sự hài hước và vui vẻ của Minh khiến cho cuộc đời xám xịt của ta một lần nữa lại có được màu sắc, nhờ có chàng khích lệ và làm bạn, ta lại có được nụ cười. Ta không còn chấp nhất với tình yêu dành cho Long Đế nữa, mà cố gắng lấy được phương thức trường sinh bất lão.
Còn tình cảm đối với Minh giống như một hạt giống nho nhỏ, bất cứ lúc nào chờ đợi được khi mùa xuân đến, sẽ từ đất nhô lên.
Long Đế, vẫn biết được. Ta thế nhưng cũng chỉ là công cụ hắn dùng để dò xét tình cảm của Minh, hắn lợi dụng ta để dò xét tình cảm của Minh đối với hắn.
Sau đó, ta mới biết được, trong lòng Minh, chỉ có hắn, không phải là vị vua duy nhất, mà cũng là toàn bộ tình yêu của chàng.
Thế nhưng, Long Đế không hiểu được, hắn tự tay bóp nghẹt tất cả chân tướng, sự tự phụ của hắn, dã tâm của hắn, sự bạo ngược của hắn.
Tự tay hắn đưa ta lên giường của Minh, lại không ngờ rằng thái giám tổng quản đã sớm xem Minh là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Lão ta hạ độc Minh, vì vậy, ta và Minh đã xảy ra chuyện ngoài mong đợi của Long Đế.
Từ ngày đó trở đi, ta biết được ánh mắt của Long Đế có sát ý, đương nhiên là hướng về ta. Hắn bạo ngược, hỉ nộ bất thường, duy ngã độc tôn, nhưng vĩnh viễn lưu lại duy nhất trong lòng là sự khoan dung dành cho chàng…
Minh ngỗ nghịch với hắn, Minh nói với hắn, chàng yêu ta, nhưng đêm đó, cái tên mà Minh gọi, lại không phải là ta.
Minh nói với hắn rằng, thứ cho thần vô pháp nhận lấy bệ hạ chi tình. Bệ hạ là thiên cổ nhất đế, được muôn đời kính ngưỡng, thần không muốn bệ hạ chi danh phải mông trần, cũng không nguyện trở thành luyến sủng nịnh thần. Minh tình nguyện chết đi, cũng không nguyện uy danh của đế vương trong lòng chàng phải chịu ảnh hưởng cùng vấy bẩn.
Nhưng Long Đế, hắn lại không hiểu, hắn không biết yêu, hắn thật sự có tình yêu ư? Hắn chỉ biết, không chiếm được, thì hủy diệt… Hắn giết chàng rồi… A, tự tay hắn đã giết chết người mà hắn yêu nhất trên đời, làm mất đi tình yêu mà hắn không biết…
Ta nguyền rủa hắn, nguyền rủa hắn và quân đội không gì cản được của hắn. Ta biết, hắn nhất định sẽ sống lại, báo thù… Nhưng, hắn thật sự hiểu được toàn bộ mọi việc sao?” Một lúc lâu sau, Tử Uyển kết thúc câu chuyện xưa này.
“Cô thật vĩ đại. Cũng, thật dũng cảm.” Jonathan gật đầu, có hơi do dự, nhưng vẫn kể lại gút mắc giữa hắn và Imhotep, tuy rất giống nhau, nhưng không thể không nói.
Là một người theo chủ nghĩa lạc quan, Jonathan cảm thấy đều là quân vương, nhưng Seti Đệ Nhất so với Long Đế đã may mắn hơn rất nhiều. Tình yêu của hắn, đã nhận được sự đáp lại của người kia, dù cho Imhotep đã từng vì danh tiếng và tôn nghiêm của Pharaoh mà buông tha, hoặc là nói là để bảo vệ hắn, mà lựa chọn quên lãng, thậm chí còn đâm chết hắn. Jonathan vẫn cho rằng bất luận là Seti Đệ Nhất hay là Jonathan cũng đều hạnh phúc hơn so với Long Đế rồi.
Thế nhưng liên tưởng đến đường tình thừa ra trong mệnh đồ của mình và Long Đế, Jonathan vẫn không nhịn được cảm thán một phen, thậm chí còn có chút cảm thấy đáng thương cho Long Đế.
“Minh đâu? Cô có thể đi tìm chuyển thế của anh ta mà.” Jonathan đề nghị.
“Có lẽ nếu như cô nguyền rủa Long Đế muộn hơn một chút, nói không chừng Long Đế đã đem anh ta khảm vào bên trong tượng binh mã, vĩnh viện phụng bồi hắn rồi…” Jonathan sờ sờ cằm.
Tử Uyển nghe xong những lời này không khỏi sững sờ, đích xác, mệnh lệnh như vậy Long Đế không cách nào hạ xuống được, sau khi Long Đế bị nguyền rủa, người có được quyền lợi này chính là thái giám tổng quản và tân hoàng mới lên ngôi.
Nhưng, đây nhất định là một bi kịch.
Yêu hận tình cừu như vậy, sợ rằng chỉ có thể chôn thật sâu trong tâm mình, Long Đế chỉ sợ không bao giờ sẽ lưu tâm hiểu rõ được nữa.
“Chúc các ngươi hạnh phúc, các ngươi có thể có được hạnh phúc mà Long Đế và Minh không có, mà ta cũng không hối hận về lựa chọn của mình, bất luận là đêm hôm đó, hay là chuyện sinh hạ Linh, hay là việc lựa chọn vĩnh sinh, phải sống cô độc.” Hay là, sự tình kế hoạch của mình… Tử Uyển đứng lên, nhàn nhạt nói rồi rời đi.
“Tỉnh được bao lâu rồi?” Jonathan vuốt ve cái đầu trọc nhỏ khiến hắn yêu thích không muốn rời tay, ôn nhu hỏi.
“Từ lúc nàng ta nói chuyện cũ với ngươi.” Imhotep mỉm cười.
“Cảm thấy thế nào rồi?” Bàn tay của Jonathan đặt lên gương mặt của Imhotep.
“Cảm giác như, được sống lại một lần nữa. Ta cuối cùng đã có nhiệt độ rồi.” Imhotep thành thật nói.
“Ừ, nơi đó nhất định cũng ấm áp, chặt chẽ, càng thêm ** rồi.” Jonathan tình sắc liếm láp vành tai tinh xảo của Imhotep, thấp giọng nỉ non.
“Ngươi thật sự là vì không để ta vào mùa đông ghét bỏ ngươi mà muốn trở thành người phàm đấy chứ?” Jonathan vẫn như trước hôn lên vành tai của Imhotep, không để lại dấu vết hỏi.
“Ừ.” Imhotep đơn giản trả lời.
“Vậy thì, ta chấp nhận đáp án này của ngươi.” Jonathan nhè nhẹ khẽ cắn lên vành tai của Imhotep.
“Ôi, bố, bố tỉnh rồi!” Ở trong một thạch thất khác, Alex kích động ôm lấy Rick nói.
“Thằng nhóc thối, chờ cho chuyện này chấm dứt, chú mày cút về trường học cho bố, không được ra ngoài nơi nơi đâm chọc rắc rối nữa, lại để bố thay chú mày lĩnh đạn. Từ lúc chú mày sáu tuổi đeo cái Vòng tay Tử Thần chết tiệt kia, ông già mày bố đây chẳng có ngày nào là không vì mày lao tâm lao phổi… Aish, thật là tức chết bố…” Rick buồn bực nhưng mười phần trung khí dạy dỗ Alex.
“Bố à, con thật chả xác định được liệu cái người bị đạn bay sát qua tim nằm hấp hối có phải là bố hay không nữa.” Alex rầu rĩ nói.
Tất cả mọi người đều nở nụ cười, chỉ có Linh ngồi một bên lẳng lặng xem một màn “phụ từ tử hiếu” này, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Cô ở bên suối vĩnh sinh nhìn thấy mẫu thân đang chăm chú nhìn ngắm dung nhan mình, “Mẫu thân…”
“Mẫu thân, cha của con…” Linh vô cùng cẩn thận hỏi, nhìn sự hỗ động giữa Rick và Alex, cô rốt cuộc đã hỏi ra vấn đề khiến cô cảm thấy phức tạp suốt ngàn năm.
Tử Uyển mệt mỏi xoay người lại, nhưng vẫn nói cho Linh toàn bộ chân tướng.
Linh trợn trừng mắt nhìn vĩnh sinh tuyền, yên lặng tựa lên người Tử Uyển.
Đêm, yên lặng đến đáng sợ.
Thình lình, từ cửa vào của Shangri-La truyền đến một tiếng nổ mạnh.
“Hừ, Shangri-La ư… Trẫm vẫn đến được, ai có thể ngăn cản được trẫm.” Giọng nói tự phụ mà càn rỡ của Long Đế vang dội khắp sơn gian.
Tử Uyển và Linh vội vàng đứng dậy, kinh ngạc nhìn Long Đế đột nhiên tiến vào…
—oOo—
Tác giả có lời muốn nói:
~(≧▽≦)~ lạp lạp lạp ~~~~
~(≧▽≦)~ lạp lạp lạp
~~~~
Thêm chương ~ thêm chương ~~~
Thiết kế một chút về tình yêu của Long Đế ~
Dù sao đây là bạo tiếu văn ~~~ làm theo phim nguyên gốc chẳng có ý nghĩa gì ~~~ nếu muốn đổi, vậy thì đổi đổi nhiều chút đi ~ thuận tiện làm đệm bắt đầu cho truyện mới ~
Không sai, truyện mới chính là phế sài thụ ~~~ là bạn đại học kiêm bạn tốt của Jonathan cũng chính là Thư Địch ~ lần này hắn tên 囧 thụ này bị xuyên việt đến Tần triều ~~~ cùng với thiên cổ nhất đế làm gay ~
Đương nhiên, không có thuận lợi như vậy nữa ~ hì hì ~
Long Đế nguyên hình là Tần Thủy Hoàng, nhưng cũng không phải là Tần Thủy Hoàng ~ nước Mỹ quay Tần Thủy Hoàng rất nhược trí ~
Mặc dù mỗ Phiếu không viết ra được văn chương thuộc loại trâu bò ~ nhưng tiêu khiển cho cuộc sống của mọi người thì ok ~~~
Về phần nguyên nhân Imhotep muốn trở thành người phàm ~ ta nghĩ ta sẽ cho một phiên ngoại về riêng Jonathan ~~~ ta muốn đem phiên ngoại này đặt trong định chế ~~~ bất quá vẫn phải xem tình huống ~~~ có lẽ sẽ trực tiếp đặt bên trong truyện ~ xem an bài đã ~