Hạ Lan Giác trong chớp mắt đã chạy tới bên cạnh Tư Thần Diệu, những người khác trong lúc nhất thời đều cho rằng hoa mắt.
"Đứa nhỏ kia sao lại ở đó vậy?"
"Đại khái là vẫn luôn ở bên cạnh chờ.. đi?"
"Hai bên đối chiến phía trước những người khác không phải không thể tiến vào sân sao?"
"À.. Có thể là lão đại U Linh đem thiết bị che chắn đánh hỏng rồi đi.."
".. Đoàn trưởng Hắc Long đoàn cũng quá thảm."
"Đúng vậy, quá thảm."
"Không nghĩ tới U Linh lại mạnh như vậy, đoàn trưởng Hắc Long đoàn chính là cấp A đỉnh phong a, thế nhưng cùng đội trưởng U Linh chênh lệch lớn như vậy."
"Rốt cuộc có thể làm đỉnh cấp thậm chí đệ nhất trong truyền thuyết nhiều năm như vậy, quả nhiên vẫn có thực lực a."
Trận đấu này làm người ta không kịp phản ứng đã kết thúc, chiến đấu không chút nào kỳ quái mà khiến cho người xem nghị luận, một bên đồng tình Cát Kiện Hào bị người máy chữa bệnh và chăm sóc nâng đi, một bên tán thưởng Tư Thần Diệu sức chiến đấu đáng sợ.
Hành vi đặc biệt của Hạ Lan Giác đánh sâu vào nhưng so ra vẫn kém trận chiến đấu ngắn ngủn vừa rồi hấp dẫn, bởi vậy rất nhanh bị bọn họ tìm cái lý do hợp lý, trực tiếp bị xem nhẹ.
Mà Tư Thần Diệu được vô số người sùng bái tán thưởng, lúc này lại không dễ chịu.
Cát Kiện Hào dù sao cũng là cấp A đỉnh phong, trận chiến đấu vừa rồi với hắn mà nói tuy rằng không khó, nhưng cũng cần hắn dùng tới ít nhất tám phần sức lực.
Tựa như Hạ Lan Giác và Mộ Dung Lam đang lo lắng, ngay cả khi hắn chiến đấu thể chất thuần tuý, trình độ dao động năng lượng trong cơ thể tức khắc cũng tăng lên.
Tuy đánh một trận hơi phát tiết một chút lệ khí và năng lượng, nhưng đồng dạng cũng làm năng lượng dao động tới một cái trình độ tương đối nguy hiểm.
Không cần tìm Liễu Ngọc Tố kiểm tra đo lường, Tư Thần Diệu đã biết khẳng định lại về tới khu độ nguy hiểm cao, hơn nữa không thể hạ xuống ngay.
Tuy rằng Tư Thần Diệu đã quen nhẫn nại loại đau đớn này trong cơ thể, dường như mỗi một tế bào không ngừng bị xé rách sau đó phục hồi như cũ, nhưng không thể không nói trạng thái như vậy sẽ không có ai thoải mái cả.
Chỉ là hắn nếu đã quen, tự nhiên cũng khắc chế được, có thể bảo trì được lý trí.
Bởi vậy khi thấy Hạ Lan Giác đột nhiên lại đây, Tư Thần Diệu tức khắc muốn nhíu mày. Hắn hiện tại cũng không cần Hạ Lan Giác quá độ lo lắng, thậm chí bại lộ chỗ đặc biệt của chính mình.
Bất quá sự thật chứng minh Hạ Lan Giác đối với thân thể Tư Thần Diệu mà nói rất hữu dụng, y vừa tới gần, Tư Thần Diệu đã cảm giác được thoải mái không ít.
Mà thời điểm một tia lực lượng kỳ lạ tràn ngập hơi thở Hạ Lan Giác không biết như thế nào tiến vào trong thân thể Tư Thần Diệu, thân thể Tư Thần Diệu run rẩy nhỏ đến không thể phát hiện.
Hắn cảm thấy trong người được tia lực lượng quen thuộc kia đi qua mọi ngóc ngách như tắm nước mát lạnh, đau đớn và xao động đều trực tiếp bị tiêu diệt.
Động tác của Hạ Lan Giác vô cùng cẩn thận, chỉ dùng một sợi thần thức cực nhỏ, dùng phương thức ôn hòa nhất tiến vào kinh mạch Tư Thần Diệu, muốn giúp hắn thanh trừ một ít mấu chốt làm cho tẩu hỏa nhập ma.
Thứ trong thân thể nơi này là nguyên lực, cùng linh lực nhiều ít có điểm bất đồng, lo lắng chuyện tốt thành xấu, Hạ Lan Giác vừa mới bắt đầu đã rất cẩn thận thong thả xâm nhập, không dám làm động tác quá mạnh.
Nhưng mà y không nghĩ tới, thần thức của mình vừa mới tiếp xúc với thân thể Tư Thần Diệu, đã khiến cho hơi thở trên người đối phương rõ ràng có dấu hiệu vững vàng.
Y rõ ràng cái gì cũng chưa làm a? Chẳng lẽ đây là liên hệ đặc biệt giữa hai người bọn họ gia tăng thêm hiệu quả sao?
Hạ Lan Giác hơi nghi ngờ, phát hiện Tư Thần Diệu xác thật không sao khi bị thần thức của y xâm nhập, liền lớn mật hơn hơi chút tăng nhanh tốc độ kiểm tra tình huống trong cơ thể Tư Thần Diệu. Kết quả kiểm tra lại ngoài dự đoán của y.
Y cảm thấy được Tư Thần Diệu chỉ ở Luyện Khí kỳ, không có kết đan nhưng Tư Thần Diệu lại không giống tên tóc vàng gặp được lúc trước, chỗ đan điền có cái cùng loại với Kim Đan.
Tư Thần Diệu chỗ đan điền trống không, linh khí đều không có bao nhiêu, thoạt nhìn chính là còn chưa chân chính bước vào tu luyện.
Nhưng mà cùng lúc đó, kinh mạch, huyết nhục, xương cốt, lại là tràn ngập linh lực, thậm chí nhiều tới nỗi kinh mạch nứt vỡ, xé rách huyết nhục, sau đó được linh khí tẩm bổ nhanh chóng chữa trị, trạng thái tuần hoàn như thế không ngừng.
Trong thân thể không có lúc nào là không ở sinh ra nội thương, đồng thời lại ở trong khoảng thời gian ngắn khép lại, trình độ thống khổ có thể nghĩ tới.
Hạ Lan Giác quả thực không thể tin được, Tư Thần Diệu luôn biểu hiện trấn định đến mạnh mẽ thế nhưng thực tế tình huống thân thể lại là cái dạng này!
Đặc biệt trong cơ thể Tư Thần Diệu chồng chất không chỉ có rất nhiều linh lực, còn có tạp chất hỗn tạp trong đó.
Khi tu sĩ hấp thu linh khí tu luyện xác thật sẽ đồng thời hấp thu một ít tạp chất, nhưng chỉ có một bộ phận rất nhỏ, hơn nữa mỗi lần tấn giai còn có thể thuận lợi bài trừ ra một ít.
Tu sĩ càng cao giai, trong cơ thể linh lực càng tinh thuần.
Tuy Tư Thần Diệu ngay cả Kim Đan cũng không có, nhưng xem trong cơ thể ẩn chứa nhiều linh lực mà nói, đã có trình độ Xuất Khiếu thậm chí Hóa Thần kỳ, nhưng mà tỉ lệ tạp chất trong thân thể hắn, chỉ sợ còn nhiều hơn so với người Luyện Khí kỳ, thậm chí giống như phàm nhân.
Kinh mạch tắc nghẽn, linh khí cố kết, còn có nhiều tạp chất tình huống như vậy không tẩu hỏa nhập ma mới là lạ đó!
Theo lý thuyết Kim Đan cũng chưa thành, căn bản không có khả năng tích tụ nhiều linh lực ở trong cơ thể như vậy mới đúng, cũng không biết Tư Thần Diệu làm thế nào để đạt tới trình độ Xuất Khiếu thậm chí Hóa Thần.
Lúc trước tên tóc vàng kia, tuy rằng trong cơ thể tạp chất cũng không ít, nhưng toàn thể vẫn là bình thường, còn tính là phù hợp với nhận biết của Hạ Lan Giác.
Tình huống Tư Thần Diệu khiến Hạ Lan Giác cơ hồ có chút hãi hùng khiếp vía, trong thân thể hắn không có Kim Đan Nguyên Anh, tắc nghẽn kinh mạch, nhiều linh lực còn tràn ngập huyết nhục như vậy, cho dù loại bỏ tạp chất, thân thể và tu luyện cũng vẫn có vấn đề rất lớn.
Hạ Lan Giác trong lúc nhất thời cũng không biết nên giải quyết như thế nào.
May mà thần thức của y không biết vì sao đối với Tư Thần Diệu có hiệu quả rất tốt, không cần Hạ Lan Giác chủ động làm cái gì, đã loại bỏ một ít tạp chất cho đối phương, trấn an linh lực xao động.
Ngắn ngủn trong chốc lát, Tư Thần Diệu đã cảm thấy cả người nhẹ nhàng, toàn thân từ trên xuống dưới đều thoải mái mà xưa nay chưa từng có.
Cho dù quá nhiều linh lực chồng chất ở trong huyết nhục vẫn sẽ không ngừng sinh ra nội thương, nhưng trình độ nhẹ đi rất nhiều, Tư Thần Diệu đối với thói quen đau đớn kịch liệt mà nói quả thực giống như không đau chút nào.
Từ mười tuổi bắt đầu mạnh mẽ rèn luyện nguyên lực, Tư Thần Diệu cảm thấy đây là lần đầu tiên bản thân nhẹ nhàng và thoải mái như vậy. Ngay cả huyết sắc trong mắt cũng tựa hồ mất đi không ít, biến thành màu nâu hồng ôn hòa và trong sáng.
Tư Thần Diệu trong lúc nhất thời khó có được lộ ra biểu tình cực kỳ kinh ngạc, ngơ ngẩn mà nhìn Hạ Lan Giác trên mặt vẫn mang theo vẻ lo lắng, đại não cơ hồ đã không có phản ứng.
Hắn sớm đã biết rằng Hạ Lan Giác có thể giảm bớt vấn đề thân thể mình, thế nhưng chưa từng nghĩ đến lại có thể lập tức giải quyết dễ dàng và nhanh chóng làm người ta không dám tin đến như vậy, thậm chí còn không có một chút tác dụng phụ nào.
Tư Thần Diệu lúc này đột nhiên lấy lại tinh thần. Hắn không biết Hạ Lan Giác rốt cuộc làm cái gì, nhưng đối với hắn hiệu quả tốt như vậy, sẽ không có tác dụng phụ gì với Hạ Lan Giác chứ?
Tư Thần Diệu:
"Cậu không sao chứ?"
Hạ Lan Giác:
"Hiện tại anh không có việc gì chứ?"
Hai người đồng thời mở miệng, không khỏi sửng sốt, không đợi Hạ Lan Giác nghi hoặc Tư Thần Diệu vì sao lại hỏi y có chuyện gì hay không, đã thấy đối phương áp sát vào vài phần, thấp giọng nói:
"Chuyện vừa rồi làm với ta, có ảnh hưởng gì đến cậu hay không?"
Hạ Lan Giác ngơ ngẩn:
"A? Có ảnh hưởng gì cơ?"
Tư Thần Diệu gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Lan Giác, thấy y xác thật không lộ ra bất luận vẻ không thoải mái nào, cũng hoàn toàn không có dấu hiệu nói dối, lúc này mới yên tâm.
"Không có là tốt nhất."
Hạ Lan Giác lúc này mới hiểu ý Tư Thần Diệu, trong lòng không khỏi cảm động, giọng nói không tự giác ngọt hơn một chút:
"Có việc chính là anh nha, hiện tại anh cảm thấy có khoẻ không?"
Tư Thần Diệu cười khẽ một chút:
"Không thể nào tốt hơn."
Hắn duỗi tay ôm lấy bả vai Hạ Lan Giác.
"Nơi này không tiện, đi về trước lại nói."
Vừa mới thấy một hồi chiến đấu hung tàn như vậy, tuy rằng rất nhiều người muốn nịnh bợ hắn một phen, nhưng Tư Thần Diệu phải đi, tất nhiên cũng không ai dám cản.
Mộ Dung Lam vốn đang lo lắng đến lợi hại, thế nhưng đến gần rồi mới phát hiện trạng thái của Tư Thần Diệu rất tốt, không khỏi vô cùng kinh ngạc.
Nhớ tới vừa rồi hắn phát hiện Hạ Lan Giác vốn dĩ đứng ở cùng chỗ với hắn trong chớp mắt đã vào sân chiến đấu, còn có Tư Thần Diệu nói Hạ Lan Giác có thể giảm bớt vấn đề thân thể anh, Mộ Dung Lam trong lòng có một chút suy đoán.
Xem ra Hạ Lan Giác thật sự hữu dụng!
Vấn đề trên người Tư Thần Diệu có lẽ thật sự có thể giải quyết! Đây thật sự là.. Thật sự là quá tốt rồi!
Vấn đề đặc biệt của Tư Thần Diệu tiêu phí vô số nhân lực và tài lực, hai mươi năm qua cũng chưa tìm được biện pháp giải quyết, chỉ có thể miễn cưỡng kéo dài, hơn nữa càng kéo càng nghiêm trọng, hiện giờ tuy rằng còn chưa thể xác định, nhưng Mộ Dung Lam đã thấy được một tia hy vọng, trong lúc nhất thời thiếu chút nữa kích động đến khó có thể kiềm chế.
Bất quá hắn vẫn là một bộ dạng quản lý thích đáng, duy trì mặt ngoài trấn định, ứng phó quần chúng vây xem một chút, kêu Hạ Lan Giác và Tư Thần Diệu vào xe huyền phù.
Xe huyền phù chạy như bay trở về phi thuyền, Liễu Ngọc Tố nhận được tin tức đã sớm chờ ở cửa, vừa thấy người trở về đã nhìn chằm chằm Tư Thần Diệu, sau đó trạng thái tựa như nằm mơ, liều mạng đem Tư Thần Diệu kéo đến phòng y tế.
"Đi kiểm tra một chút, xem chỉ tiêu biến thành bộ dáng gì.."
Liễu Ngọc Tố mặt đầy kích động, một chút cũng không giống bộ dạng ngày thường ôn nhu thản nhiên.
"Tôi cảm thấy năng lượng dao động của cậu thậm chí đã về tới khu an toàn, mẹ ơi.. chuyện này thật sự không thể tưởng tượng được!"
Ngoại trừ Liễu Ngọc Tố, những thành viên khác của đoàn lính đánh thuê cũng đều ở chỗ này, bao gồm cả Chử Minh Hi tử trạch ở trong phòng và Lộ Bách ít nói. Mỗi người đều có vẻ vô cùng kinh hỉ.
Tư Thần Diệu cũng muốn kiểm tra một chút xem tình trạng hiện tại của chính mình, theo ý Liễu Ngọc Tố đi đến chủ tinh rồi mới tiến hành kiểm tra.
Kiểm tra kết quả phi thường tốt.
"Thật sự về tới khu an toàn! Quả thực làm người ta không thể tin được!"
Mọi người nhìn kết quả kiểm tra cảm thán.
"Năng lượng dao động của lão đại nhiều năm qua chưa từng về tới khu an toàn mà ta?"
"Hơn nữa độ tinh khiết nguyên lực sao lại cao như vậy? Đây là làm thế nào vậy?"
Tư Thần Diệu nhìn về phía Hạ Lan Giác, những người khác cũng đem tầm mắt xoay qua, mặt tràn đầy hiếu học mà nhìn về phía y.
Hạ Lan Giác bị một đám người ánh mắt sáng ngời hữu thần nhìn chằm chằm:
".. Ta, ta cũng không biết nha."
Y ngữ khí yếu ớt nói.
Tuy rằng trước mắt xem ra hẳn chính là thần thức của y loại trừ tạp chất trong cơ thể Tư Thần Diệu, nhưng vì sao có được cái hiệu quả này, Hạ Lan Giác xác thật không hiểu được.
Y lại không phải linh dược có thể loại trừ tạp chất, tại sao thần thức một khi đụng tới Tư Thần Diệu liền biến thành thuốc thanh khiết tự động vậy chứ?
Nghĩ đến mình tu luyện khi hấp thu linh lực, xác thật căn bản không cần cố sức bài trừ tạp chất, Hạ Lan Giác không khỏi trong lòng cả kinh.
Chẳng lẽ y thật sự đúng là thuốc thanh khiết tự động?
Hạ Lan Giác nhăn mặt lại, mở to hai mắt nhìn về phía những người khác bên cạnh Tư Thần Diệu.
Nếu không, lại tìm những người khác thử xem, sẽ biết y có phải tự mang công năng thuốc thanh khiết hay không?