Đoạt Bàn Tay Vàng Của Lão Công

Chương 3



Editor: AmiLee

Vòng tay trữ vật trở lại trong tay Hạ Lan Giác, tiếng nổ mạnh kịch liệt cũng đồng thời cùng vang lên, Hạ Lan Giác hơi giật mình, sau đó phát hiện uy lực không lớn lắm nên cũng không quá coi trọng.

Bất quá rất nhanh, toàn bộ căn cứ ngầm đều bắt đầu vỡ ra và sụp xuống, cũng đúng là khu vực Hạ Lan Giác đứng.

Nhưng thật ra bản thân y không sao cả, nhưng những người khác trong phòng đó đang chịu được ảnh hưởng rất lớn, chỉ là dòng khí dao động kịch liệt bọn họ cũng có chút không chịu nổi.

Hạ Lan Giác thấy thế vội vàng dùng linh lực mở một cái lồng phòng hộ, đem một mảnh nhỏ khu vực có mười mấy người này đều bảo hộ bên trong.

Nhưng động tác của y vẫn hơi trễ một chút, có mấy người chỉ có Luyện Khí kỳ ngay từ đầu bởi vì nổ mạnh đánh vào bị thương, được Hạ Lan Giác bảo vệ rồi nhưng vẫn không có lực mà phun ra một búng máu, mắt thấy hơi thở đã thoi thóp.

Hạ Lan Giác lập tức cả kinh, vội vàng dùng linh lực bảo vệ tâm mạch cho bọn họ.

Sau đó từ trong vòng tay trữ vật tìm ra một chút linh dược chữa khỏi tốt nhất, dùng nước pha loãng rồi cho bọn họ uống.

Những người này dường như đều hoàn toàn chết lặng, đã sớm không còn ý chí sống tiếp, đối với thành ý của Hạ Lan Giác cho bọn họ uống nước cũng không thể ngăn cản.

Bất quá trong đó còn có người tâm không tro như tàn, thấy vậy cũng chỉ cảm thấy Hạ Lan Giác đang làm điều thừa thãi. Cho người ta uống nước có ích lợi gì đâu?

Dù sao cũng sống không nổi, còn không bằng yên lặng chết sớm một chút để giải thoát.

Đối với những chuyện mà bọn họ gặp phải thì loại quan tâm không đau không ngứa này nói chung ngược lại càng tàn nhẫn và đau khổ.

Bọn họ nghĩ như vậy, lại thấy người kia uống nước xong sắc mặt cư nhiên mắt thường có thể thấy được mà tốt lên.

Thân hình tiều tụy trở nên xinh đẹp, làn da thô ráp trở nên căng mịn, vết sẹo và nếp nhăn trên người cũng đều biến mất không thấy, cả người dường như bừng sáng hẳn lên hoàn toàn nhìn không ra bộ dạng suy yếu lúc trước.

Người nhìn thấy một màn này lập tức đều ngây dại.

Người này vốn dĩ vừa thấy đã biết không sống được bao lâu, bây giờ không chỉ có gương mặt hồng hào tràn đầy sức sống, thoạt nhìn thậm chí còn trẻ hơn 10 đến 20 tuổi!

Chuyện này.. chuyện này là sao vậy?

Cho dù những người đó sớm đã chết lặng cũng bị chuyện này làm cho khiếp sợ, ngơ ngác mà nhìn Hạ Lan Giác lại đem nước đút cho người thứ hai.

Sau đó là người thứ ba, thứ tư..

Mỗi người đều giống người trước, không chỉ có ốm đau biến mất mà tình trạng thân thể còn khỏe ra không ít, nhìn trẻ trung và rất có tinh thần.

Lúc này bọn họ mới chú ý tới, trong vụ nổ mạnh kịch liệt, chỉ có duy nhất một mảnh nơi này của bọn họ là vẫn còn nguyên vẹn, ngay cả ly nước Hạ Lan Giác đang bưng cũng không bị gợn sóng dù chỉ là một chút.

Ban đầu những người này đối với thiếu niên mới bị đám đạo tặc tinh tế chộp đến chỉ có một chút đồng tình, lúc này tất cả đều bị làm cho chấn động mạnh.

Ánh mắt nhìn về phía Hạ Lan Giác không còn chết lặng nữa, mà là âm thầm lộ ra kinh ngạc và cảm thán, còn có một tia mong đợi.

Mặc dù có thể thoát ma trảo của bọn đạo tặc tinh tế, thân thể và tâm lý bọn họ cũng đều đã bị huỷ hoại, có lẽ cũng không thể thoát khỏi cái bóng này cả đời.

Nhưng nếu có thể khôi phục thân thể khỏe mạnh như trước kia, thì may ra bọn họ mới có cơ hội và dũng khí bắt đầu lại cuộc đời, không bị ám ảnh bởi đoạn quá khứ đen tối này!

Người này lợi hại như vậy, nói không chừng thật sự có thể cứu bọn họ!

Hạ Lan Giác không có chú ý tới ánh mắt của những người này dần dần trở nên nóng bỏng.

Dù sao linh dược y lấy ra là cho tu sĩ cấp cao dùng.

Những người này mới Luyện Khí và Trúc Cơ chỉ có thể dùng một chút, hiệu quả đã rất tốt, bởi vậy Hạ Lan Giác đem linh dược pha với rất nhiều nước cho loãng ra, đủ để tất cả những người này mỗi người dùng một phần.

Hạ Lan Giác cứu xong mấy người trọng thương thì đem phần còn lại chia cho những người khác.

Người nhận được nước thì ngơ ngẩn mà cầm cái ly, muốn uống lại rớt nước mắt trước rồi.

Mà mấy người kia đã khôi phục hoàn toàn, nhìn thân thể mình trở nên bất đồng, ngây ngốc trong chốc lát trong ánh mắt cũng chậm rãi có thần thái thì nhịn không được mà thất thanh khóc rống lên.

Áp lực lớn trong lòng hóa thành nước mắt, trong đó có người nhớ tới nói lời cảm ơn với Hạ Lan Giác, nhưng thật sự khóc không thành tiếng, một câu hoàn chỉnh cũng nói không nên lời.

Hạ Lan Giác chỉ là tùy tay giúp bọn họ, có chút ứng phó không được trường hợp như vậy, có chút luống cuống nói:

"Không cần khách khí như vậy, tôi không làm được gì.. Hơn nữa tôi cũng nghe không hiểu lời các người nói.."

Nghe y nói xong, những người khác cũng phát hiện tình huống ngôn ngữ không thông, không hề nói lời cảm ơn, nhưng lại đều chủ động hành đại lễ với y.

Nhìn bọn họ kiên trì, Hạ Lan Giác lúc này không từ chối nữa.

Y lại cho những người này một sợi linh lực, giúp bọn họ tăng lên một chút tu vi, rồi bắt đầu tự hỏi tình huống trước mắt.

Y vốn tưởng rằng nơi này các loại vũ khí không cần linh lực thì đều cất giấu cơ quan gì đó.

Những người bắt y nhìn như ngụy trang tu vi thấp tưởng là rất nguy hiểm, nhưng hiện giờ xem ra cũng không phải như vậy.

Mấy thứ vũ khí kỳ lạ đó tuy rằng y không hiểu được làm như thế nào, nhưng đều không chịu được một kích.

Mà những người đó cũng thật là, địa bàn của bọn họ đều bị hủy đến tan tành hết rồi cũng không có cường giả ra tay ngăn cản vụ nổ này, thoạt nhìn chắc là bản thân thực lực vô dụng thì cũng không đáng sợ lắm.

Vậy người nơi này tu luyện kiểu gì vậy?

Do y tới nơi cực kỳ vắng vẻ hoang sơ, hay là.. Nơi này căn bản không phải Tiên giới?

Hạ Lan Giác lúc trước vẫn luôn cho rằng phi thăng rồi thì khẳng định sẽ đến Tiên giới.

Bởi vì đã đắc đạo thành tiên nên tu vi đối với thế giới mà nói quá cao, quy tắc thế giới không thể thừa nhận, sẽ bị áp chế thậm chí bài xích những người này, làm cho bọn họ phải đến thế giới có cấp bậc cao hơn.

Giống như y sau khi phi thăng ngay trong lôi kiếp đã tiến vào hư không, cũng do quy tắc thế giới của đại lục Cửu Linh bài xích.

Đến thế giới mới, tất nhiên là giới hạn tu vi cao hơn so với thế giới đại lục Cửu Linh, tiên nhân đi lại khắp nơi, nên mới gọi Tiên giới.

Tiên giới cũng không nhất định chỉ có một, nhưng lúc trước Hạ Lan Giác hoàn toàn không nghĩ tới, mình có khả năng đến một thế giới cấp bậc so với đại lục Cửu Linh thậm chí còn thấp hơn.

Nếu nơi đây không phải Tiên giới, vì sao quy tắc thế giới này không bài xích y nhỉ?

Luôn có chỗ nghĩ không thông, Hạ Lan Giác tạm thời còn không dám kết luận, chuẩn bị nhìn xem tình huống nơi này rồi tính tiếp.

Lúc này vụ nổ đã dần dần bình ổn xuống, Hạ Lan Giác lại dùng thần thức xem xét, ngoại trừ một khu vực nhỏ này của bọn họ, cái căn cứ ngầm đã thành một mảnh phế tích.

Những người xấu làm chuyện ác đó cũng cơ bản đều đang thoi thóp.

Dưới nền đất lại nhìn không ra cái gì, Hạ Lan Giác quyết định đi lên mặt đất.

Đáng tiếc những người y cứu này tu vi quá thấp, không thể tiếp thu ngôn ngữ truyền thừa của y, nếu không còn có thể hỏi bọn họ một chút tình huống.

Dư chấn dần dần bình ổn, Tư Thần Diệu trực tiếp để phi thuyền đáp xuống vị trí trung tâm động đất, dò xét tình huống gần đó.

Hiệu suất của hệ thống trí năng Thập Thất cực cao rất nhanh cho ra kết quả sơ bộ:

"Sau khi rà quét phát hiện có mảnh vỡ của máy móc nhân tạo, suy tính sơ bộ có số lượng không dưới hai mươi nhân viên có vũ trang sống lâu dài trên tinh cầu X-36, được trang bị vũ khí sát thương quy mô lớn.

Trận động đất có quy mô trung bình xảy ra 6 phút 58 giây trước không phải do lớp vỏ của tinh cầu X-36 thay đổi, mà là vũ khí quy mô lớn nổ mạnh dưới lòng đất."

Người trên phi thuyền nghe vậy đều cảm thấy ngoài ý muốn:

"Có người trốn ở khu F sao?"

Bọn họ biết được Tư Thần Diệu quyết định muốn đổ bộ tinh cầu X-36, tuy rằng cảm thấy kỳ quái nhưng cũng nhanh chóng làm tốt chuẩn bị, tính tự mình đi cảm nhận một chút khu F nổi tiếng là "Khu vực tử vong".

Đoàn lính đánh thuê lấy tên hệ thống trí năng Thập Thất của phi thuyền làm tên, mấy thành viên đều có thể nói kinh nghiệm phong phú đầy mình, các loại tình huống đều có thể bình tĩnh đối phó, ai ngờ tới tinh cầu X-36 bọn họ đã bị làm cho chấn kinh ngay từ đầu.

Tư Thần Diệu đột nhiên nhớ tới mình lúc trước từng lập một lá cờ về khu F có người ở, không khỏi trầm mặc một lát.

Bất quá hắn là người sống và học tập ở thời đại tinh tế, tin tưởng khoa học là phẩm chất cơ bản, bởi vậy rất nhanh lý trí Tư Thần Diệu đã quay lại, phân phó:

"Tăng cường dò xét phạm vi lớn, xem có thể định vị cái căn cứ ngầm kia có còn người sống hay không?"

"Đã định vị căn cứ ngầm nghi ngờ, xác suất 96.3%, chưa phát hiện dấu hiệu sinh mệnh trên bề mặt."

Thập Thất trả lời rất nhanh, hiển nhiên là nó phát hiện ra trước khi Tư Thần Diệu hạ lệnh.

Mộ Dung Lam nhìn giao diện biểu hiện ra vị trí nghi ngờ, nhịn không được líu lưỡi:

"Cái này là phản ứng nhiệt năng.. Đây là nổ bao nhiêu thứ vậy chứ? Trên mặt đất không còn người sống, phía dưới phỏng chừng cũng bị nổ chết hết rồi đi?"

"Nổ chết cũng là chuyện tốt, có thể chạy đến nơi này làm căn cứ ngầm, còn có nhiều vũ khí sát thương quy mô lớn như vậy, khẳng định có ý đồ xấu!"

Chử Minh Tú bên cạnh nói. Cô là người có sức mạnh số một số hai ở trong đoàn lính đánh thuê này, nhưng tính cách lại rất là thẳng thắn và ngây thơ.

Tư Thần Diệu lại không cho rằng như vậy, hắn nghiêng đầu hỏi thợ cơ khí Lộ Bách trong đoàn:

"An bài máy móc đào đồ vật trong căn cứ này cần bao nhiêu thời gian?"

Lộ Bách ở trong đầu tính một chút, rất nhanh trả lời:

"Nếu có thể tìm được lối vào và đường đi thì đại khái hai tiếng là có thể đào ra đồ vật. Nếu không ít nhất tốn thời gian mấy ngày."

"Thập Thất, mau chóng tìm được lối vào và đường đi cho Lộ Bách."

Tư Thần Diệu phân phó:

"Minh Tú và ta đi xuống nhìn xem."

Tựa như Chử Minh Tú nói, những người trên tinh cầu X-36 này khẳng định không phải người tốt lành gì, nhưng nguyên nhân chính là vì như thế, Tư Thần Diệu ngược lại hy vọng bọn họ tốt nhất còn sống, đặc biệt là người cao tầng trong đó.

Cố ý làm căn cứ ngầm ở khu F như vậy, còn có vũ khí uy lực lớn nghiêm cấm lưu thông bên ngoài, những người này.. Chuẩn xác mà nói là bọn họ có người đứng sau màn, tuyệt đối không phải chuyện nhỏ!

Mà chỉ có những người này còn sống, Tư Thần Diệu mới có hy vọng từ trong miệng bọn họ đào ra càng nhiều tin tức.

Tư Thần và cùng Chử Minh Tú mặc tốt đồ phòng hộ ra phi thuyền, bắt đầu xem xét tình huống phụ cận.

Tuy hệ thống trí năng rà quét từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ càng chuẩn xác hơn, nhưng có đôi khi năng lực và trực giá của con người liên tưởng lại có tác dụng phát huy không tưởng được.

Đối với người có cấp bậc nguyên lực cao mà nói là đặc biệt như thế.

Không bao lâu, lối vào căn cứ ngầm đã bị phát hiện.

Chỉ là bên trong bởi vì vụ nổ mang đến động đất đã trở nên lung tung lộn xộn, muốn thuận lợi từ nơi này đi vào cũng hoàn toàn không dễ dàng gì.

"Lão đại, lối vào cũng tìm được rồi, không bằng hai người trở về phi thuyền trước đi, để robot đi xuống là được rồi."

Mộ Dung Lam lúc này khuyên nhủ:

"Bên ngoài phóng xạ độc hại quá mạnh, ở lâu quá không tốt."

Kỳ thật X-36 không chỉ có phóng xạ độc hại mạnh, năng lượng nguyên lực cũng nhiều.

Nhưng nguyên nhân chính là vì cường độ quá lớn, đối với thân thể người mà nói không thể thừa nhận, tác hại còn hơn lợi rất nhiều.

Hơn nữa bản thân Tư Thần Diệu trong cơ thể đã có sẵn năng lượng cuồng bạo, Mộ Dung Lam thật sự là rất lo lắng năng lượng ở X-36 tắm rửa anh một hồi, ban đầu tình huống còn có thể áp chế đột nhiên bị châm ngòi nổ mạnh ở một khắc nào đó.

Nếu đã tìm được lối vào rồi, hắn tạm thời cũng không nhất thiết ở bên ngoài.

Tư Thần Diệu đang định quay về phi thuyền chờ Lộ Bách cho robot thi công chờ kết quả, thì đột nhiên trong lòng cả kinh, lông tơ thẳng dựng, cảm nhận được một tầm mắt nào đó đang nhìn trộm mình.

Nhưng mà không đợi hắn cảnh giác đối với chuyện này, thì kinh ngạc phát hiện hơi thở tươi mát quen thuộc đang theo sát tiến lại phía hắn, trực tiếp làm hắn như lâm vào một giấc mơ thoải mái, thể xác và tinh thần đều không tự chủ mà thả lỏng ra.

Cảm giác lần này không hề giống lần trước chỉ nhẹ nhàng lướt qua một chút, mà là đột nhiên không kịp phòng bị đã tràn vào và dung nhập với thân thể hắn, giống như cho mỗi một tế bào của hắn uống một ngụm lớn thuốc ngọt.

Đem phòng bị lúc trước một chút còn chưa hoàn toàn hứng khởi vuốt phẳng, không chỉ làm biến mất mọi sự đau đớn kéo dài từ trước tới nay, lại còn để lại hương vị ngọt ngào làm người ta say mê.

Cỗ hơi thở này dừng lại ở trên người hắn trong chốc lát, cũng không giống lần trước không lưu lại chút đặc biệt nào trong vũ trụ mênh mông, mà khiến Tư Thần Diệu cảm thấy đối phương cố ý dừng mục tiêu chuẩn xác trên người hắn.

Bất quá chỉ tạm dừng một lát, hơi thở kia lại đột nhiên giống như thủy triều nhanh chóng rút đi, giống như con thỏ đột nhiên bị dọa sợ nhanh chóng nhảy về hang, làm Tư Thần Diệu chưa kịp nắm giữ một chút phương hướng của đối phương.

Tuy rằng cổ hơi thở kia đi rồi, nhưng trên người còn dừng lại xúc cảm tốt đẹp vừa rồi, trên người Tư Thần Diệu khó mà cảm thấy được một trận thoải mái nhẹ nhàng.

Lúc đầu hắn còn bình tĩnh, nhưng lần này tiếp xúc càng lúc càng gần, làm hắn càng thêm nôn nóng muốn tìm được ngọn nguồn hơi thở này.

Tư Thần Diệu vốn tưởng rằng cỗ hơi thở hơi kia chỉ là vật chết, nó đến từ một khoáng vật kỳ lạ nào đó, một lần tìm không thấy, lần sau sẽ có cơ hội tìm được.

Nhưng hiện tại xem ra, đối phương giống như là sinh vật sống có tư duy và linh trí, thậm chí là con người. Trốn tránh trộm quan sát hắn, bị mình phát hiện thì chấn kinh chạy mất. Hành vi như vậy quả thực như đang câu dẫn.

Lúc trước hắn chỉ nghĩ tận lực thử một lần, xem có thể giải quyết vấn đề của thân thể mình hay không, nhưng bây giờ Tư Thần Diệu cảm thấy, mình tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ đối phương.

Vì hơi thở của đối phương và hắn phù hợp như thế, dường như sinh ra nên thuộc về hắn và đồng hành cùng hắn, Chử Minh Tú thiên phú xuất chúng cũng không cảm giác được gì.

Tư Thần Diệu không khỏi bị gợi lên hứng thú. Hắn nhìn về phương hướng chạy trốn của hơi thở đối phương, màu đỏ đậm trong ánh mắt huyết sắc càng sáng.

"Lộ Bách, cho robot đào chỗ ta nói trước."

Hạ Lan Giác hơi có chút chấn kinh ngồi trên ghế, ngơ ngác nhìn phía trên trần nhà, không có chú ý những người xung quanh được y cứu người thấy vậy ánh mắt có chút lo lắng.

Y vốn định thăm dò tình huống trên mặt đất, sau đó sẽ đem những người này cùng nhau đi lên.

Vì nơi này đã sụp đổ hết rồi, cũng không thể để cho bọn họ ở lại nơi này.

Nhưng mà không nghĩ tới thần thức y mới phóng đi, đã cảm giác được bên ngoài có thêm vài người.

Đối phương dường như muốn tìm căn cứ ngầm này, vẫn luôn ở trên mặt đất gần chỗ bọn họ chuyển động khoa tay múa chân, không biết những người này cùng bọn bắt y là đồng lõa hay là địch nhân.

Bất quá mấy người kia tu vi cũng không tính là cao, Hạ Lan Giác vốn dĩ cũng không quá để ý, lại không nghĩ tới khi thần thức của y tiếp xúc với một người trong đó, đột nhiên xuất hiện tình huống không tưởng tượng được.

Không biết có phải đối phương và y có mối liên hệ đặc biệt hay không, thần thức của y khi đụng tới người kia.

Ngay lập tức có loại cảm giác phù hợp thân mật khó lòng giải thích, thậm chí Hạ Lan Giác còn cảm thấy linh lực trên người mình giống như đang liều mạng muốn chạy đến chỗ đối phương.

Dường như làm cho cả người y có loại xúc động lập tức phải ra khỏi nơi này nhào về hướng đối phương.

Hạ Lan Giác hoảng sợ, khắc chế cỗ xúc động này rồi vội vàng thu hồi thần thức, thậm chí còn lập tức đem bản thân ẩn đi.

Nhưng lại nhớ đến tình huống vừa rồi, Hạ Lan Giác vẫn có chút khiếp sợ.

Thần thức được gọi là căn nguyên của tu sĩ, rất nhiều thời điểm ý tưởng so với tư duy càng biểu hiện ra bản chất chân thật.

Hạ Lan Giác tiếp xúc với một người sinh ra cảm giác mãnh liệt như vậy, loại tình huống này là vô cùng hiếm gặp, chứng minh giữa hai người hơn phân nửa có ràng buộc cực kỳ chặt chẽ nào đó.

Thậm chí quan hệ huyết thống cũng sẽ không có loại cảm giác này, chỉ có hai người song sinh mới có thể đạt đến trình độ này.

Hạ Lan Giác là cô nhi, nếu ngoài ý muốn phát hiện bản mình có thân nhân cùng chung dòng máu, vậy cũng không phải không là thể nào.

Nhưng y bây giờ đã biết đây không phải đại lục Cửu Linh, cho dù có thân nhân, theo lý thuyết cũng không nên xuất hiện ở chỗ này mới đúng.

Hơn nữa đối phương mang cho y cảm giác, tựa hồ cũng không giống thân nhân, ngược lại không biết vì sao làm y cảm thấy hơi nguy hiểm.

Hạ Lan Giác trong lúc nhất thời bắt đầu do dự có nên nhân lúc bây giờ chân thân còn chưa bị đối phương phát hiện mà nhanh chóng chạy trốn hay không, nhưng nghĩ đến cái loại cảm giác vừa rồi rất thân mật và phù hợp, lại không hiểu sao mặt đỏ ửng, cảm thấy hơi luyến tiếc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.