Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 586: Tỏ tình trong giây phút sinh tử (36)



Thịnh Thế gật đầu, tỏ ý mình đã biết, lúc này Tôn Thanh Dương mới quay đầu lại, nhìn Cố Lan San, giống như đang nhìn con gái mình vậy, giọng nói nghiêm khắc: “Mặc dù, cô cũng rất muốn kiếm tiền, nhưng mà cô đúng là không muốn con phải đưa vào trong bệnh viện của cô năm lần bảy lượt.”

Cố Lan San cắn môi dưới, đầu càng cuối thấp hơn, cô bị viện trưởng Tôn dạy bảo rồi.

Ánh mắt Tôn Thanh Dương nhìn Cố Lan San, giống như nhìn chính con gái ruột của mình, nghĩ muốn dạy dỗ, thế nhưng thêm vào đó là nồng đậm lo lắng cùng quan tâm: “Thức ăn bên ngoài đều không sạch sẽ, tốt nhất ít ăn những thứ đồ ăn đó đi, thân thể chính mình nhất định phải chú ý, dù sau không cần không quan tâm thân thể của chính mình khỏe mạnh, nhất là quán ăn ven đường, không khí Bắc Kinh không tốt, rất nhiều vi khuẩn.”

Cố Lan San đặc biệt nghe lời gật đầu, chứng tỏ mình đã hiểu, sau đó lại còn ngẩng đầu lên, đỏ mặt, có chút xấu hổ nói một tiếng: “ Cảm ơn cô, viện trưởng Tôn.”

Lúc này Tôn Thanh Dương mới cười tít mắt xoay người đi, thoáng nhìn qua Thịnh Thế, nói: “Chăm sóc con bé thật tốt, có chuyện gì liên lạc tôi bất cứ lúc nào.”

Liền lập tức xoay người, mang theo các bác sĩ đi theo mình lúc nãy trở về.

...

...

Căn phòng yên tĩnh trở lại, di động Thịnh Thế vang lên.

Thịnh Thế lấy điện thoại di động ra, nhìn thoáng qua, mới nhìn thấy chính mình có nhiều số điện thoại mình chưa nghe đến như vậy, phần lớn đều là thư kí gọi đến, lúc này anh mới nhớ đến buổi sáng mình còn phải bay đến nơi khác để họp, tức khắc liền nghe điện thoại: “Tôi có chút việc, trì hoãn, cho nên không có đi đến sân bay... Hội nghị dời sang tám giờ sáng ngày mai? Cô đổi vé máy bay sang thành tối nay rồi sao? Công việc phía bên tôi còn chưa xong...”

Cố Lan San nghe đến đó, liền ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thịnh Thế, anh muốn đi họp, bay đến nơi khác sao?

Anh phải rời đi, trong bệnh viện chỉ còn một mình cô thôi.

Con người khi đang bệnh, sẽ vô cùng dính người, muốn ỷ lại một người, để cho chính mình dễ chịu một chút.

Lúc này Thịnh Thế cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Cố Lan San, cô gái vừa mới khóc con mắt trở nên sưng đở lợi hại, khuôn mặt giống một con mèo hoa, đều là nước mắt.

Mắt cô ngập nước, nhìn vào mắt anh, vô tội mà lại ủy khuất.

Dang vẻ như vậy thật sự vừa đáng yêu lại đáng thương, xem ra trong lòng anh mềm ra căn bản không biết điểm mấu chố là cái gì, nhất thời nghĩ muốn hay không muốn, mở miệng nói với di động: “Mấy ngày nay tôi không có thời gian, nói cho bên Thượng Hải, trì hoãn hội nghị bên kia lại đi.”

Lo lắng trong lòng Cố Lan San nhất thời hạ xuống.

Thịnh Thế cúp điện thoại, cầm lấy khăn giấy ở một bên, lau trên khuôn mặt đầy nước mắt cho Cố Lan San, Cố Lan San không có tránh đi, ánh mắt nhìn chằm chằm gương mặt chói mắt của Thịnh Thế không chớp mắt.

Thịnh Thế mới vừa lau sạch khuôn mặt trước mắt anh, chiếc điện thoại lại reo lên, Thịnh Thế nhìn vào số điện thoải hiển thị, mở miệng nói với Cố Lan San, nói: “Anh đi nghe điện thoại.” Sau đó liền đi đến cạnh cửa sổ, nghe điện thoại.

Tuy là Cố Lan San không biết ai gọi điện thoại đến, nhưng mà từ trong lời nói của Thịnh Thế, cô nghe ra chuyện của công việc.

Cố Lan San nằm trên giường bệnh, ánh mắt không chớp nhìn về phía Thịnh Thế, trong miệng anh nói đều là tiếng anh, cô nghe trong vô tri vô giác, chỉ cảm thấy giọng nói của Thịnh Thế đặc biệt dễ nghe, bất quá cô vẫn cảm thấy được vẻ mặt Thịnh Thế càng thêm xuất sắc.

Trong thuốc hạ sốt của Cố Lan San có thêm thành phần thuốc ngủ, cuộc gọi kia của Thịnh Thế cực kỳ lâu, cô dần dần buồn ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.