Đoạt Hồn Kỳ

Chương 53: Ba trận tỷ thí



Ngụy Lục đang cố sức chống cự, bỗng hắn phát giác hình như Lưu Khôi đã biến đâu mất. Hắn giật mình! Biết mình đang nằm trong tình trạng có thể khổ chiến, ba mươi sáu chước, tẩu vi thượng chước đã hiện ngay trong đầu óc của hắn. Nhưng khí thế của hắc y đại hán lúc này chẳng khác nào như một bức tường đồng vách sắt, khiến cho tên Ngụy Lục không làm sao thoát khỏi. Như vậy trong lòng hắn càng đâm ra khủng hoảng! Hắc y đại hán thình lình tiến nhanh vào một bước, lớn tiếng quát:

- Trúng!

Phổ Côn kinh hoàng trong lòng, nhưng vì qui lệ của giang hồ, Bắc Kiếm không muốn để cho thiên hạ chê cười, nên mắt thấy Ngụy Lục không thể nào tránh khỏi đòn này, chỉ nghe một tiếng hét thê thảm, Ngụy Lục ngã lăn ra mặt đất chết tươi ngay! Hắc y đại hán cười lên một tiếng rùng rợn, rồi lại giơ ngay cây trượng đen ngòm lên, hình như đại hán lại tìm được mục đích nào khác vậy! Hóa ra từ lúc Lưu Khôi bị mất binh khí, như thấy Ngụy Lục đơn thân chiến đấu như thế bèn đứng ngẩn người ra nhìn trận chiến, quên hẳn bản thân của mình lo chuồn!

Hận thư sinh Hoàng Kha không thể nào chịu nổi bèn hét lớn lên:

- Lưu Khôi mau chạy qua đây!

Lưu Khôi tỉnh hồn thất kinh, mắt thấy đại hán áo đen đã vung trượng quét ngang đến, đành tung mình nhảy tránh và chạy như bay. Nhưng đại hán bịt mặt khinh công cũng tuyệt vời, chỉ nội hai ba bước đã bắt kịp ngay sau của Lưu Khôi.

Tư Đồ Cống vội lên tiếng nhắc:

- Lưu huynh hãy cẩn thận phía sau!

Lưu Khôi lúc này hai tay trống rỗng, trong cơn nguy cấp, và tìm sống trong cái chết, hai tay hắn chỉ còn nước vung bừa ra sau, lẽ đương nhiên hắn đã dùng toàn lực đánh ra ngọn chưởng ấy!

Hắc y đại hán cười lanh lảnh, tay trái cầm trượng, chưởng bên phải phạt ngay ra một ngọn, thình lình nghe “páp” một tiếng vang lên, Lưu Khôi rú lên một tiếng kinh hồn! Mọi người đành nhắm mắt không nỡ nhìn cảnh thảm trạng trước mắt! Lưu Khôi sau khi trúng chưởng của địch, toàn nội phủ đã bể nát hết, cố gắng bước được hai bước rồi hộc mấu ngã lăn xuống mặt đất chết!

Hắc y đại hán sau khi đã thắng hai người của đối phương, ung dung bước hiên ngang về cạnh bên liễn xa của Độc Ma. Bên này Hận thư sinh Hoàng Kha bỗng lên tiếng gọi trận:

- Vị hảo hán khoan đi, tại hạ đây Hoàng Kha của Điểm Thương Phái xin được hầu giáo vài đường tuyệt kỹ! - Dứt tiếng, toàn thân vụt bổng lên như một con hạc nhẹ nhàng đậu ngay trong vòng trận.

Độc Ma ngồi trên liễn xa, lạnh lùng cười rằng:

- Kìa Hoàng chưởng môn, thiếu niên này là đồ đệ của ngươi đó sao? Đáng tiếc! Đáng tiếc! Nhưng tại hắn học nghệ chưa đến nơi đến chốn, nếu hắn được sự chân truyền của Hoàng lão huynh, đâu mà đến nỗi vài ba hiệp đã bại về tay đệ tử Lão Lão đây nhanh như thế!

Câu nói mát bóng gió này khiến cho Hoàng Kha điên tiết thêm, chỉ nghe Hoàng Kha quát lên rằng:

- Độc Ma, lối khẩu chiến như thế đâu phải bản sắc của kẻ anh hùng? Nếu có giỏi xin mời ngay xuống đây xem nhà ngươi có quả thật bóp nát đôi phi trảo của ta không! - Nói xong vung luôn Tam lăng phi trảo ánh sáng nhấp nhóe lóa mắt!

Độc Ma cười như điên rằng:

- Hừ! Nhà ngươi tưởng rằng hai ngọn quỉ trảo ấy mà lợi hại lắm sao, trong con mắt của ta, chẳng qua chỉ là hai viên đất của trẻ nhỏ chơi mà thôi! Nếu bản chủ nhân ra tay, chỉ e nhà ngươi khó lòng giữ nổi hư danh của một tông phái, và chỉ cần tam đồ đệ Đinh Hủy của ta xuất trận, cũng dư sức thắng nhà ngươi rồi!

Hận Thư Sinh tức muốn vỡ lồng ngực, hét lên rằng:

- Thôi thôi thôi!... Chuyến này ta liều luôn mạng sống này, có thua cũng không chịu thua hơi tức này! Lại đây lại đây! Hoàng Kha ta tuyệt nhiên không cần ai giúp sức, vậy bên ngươi bất luận người nào ra đùa với ta cũng được!

Gia Cát Dật vừa bước ra được nửa, nghe Hoàng Kha nói cương quyết như thế, phần biết Hoàng Kha dù sao cũng bậc tôn sư của một phái, vì danh dự và thể diện, nếu mạo muội ra tay trợ sức, càng khiến cho người khó hạ đài, nên đành ngừng ngay bước lại.

Bên kia Độc Ma chẳng thấy khẩn trương chút nào cả, vẫn ung dung đủng đỉnh nói:

- Này Hoàng Kha, ta có lời giao hẹn trước, không thể nào nuốt lời được, vậy ngươi hãy tỉ thí thử với Tam đồ đệ của ta là Đinh Hủy xem đã, nếu ngươi thắng, chúng ta sẽ đấu sau cũng chưa muộn gì!... Nhưng các ngươi muốn tỉ thí bằng cách nào? Vì tiện đồ của ta vốn trời sinh da bì nó rắn như trâu, e cho đôi Tam lăng phi trảo của ngươi không làm gì nổi nó đâu... thật là một chuyện khó cho các ngươi, nhưng thôi, Đinh Hủy con, vậy con hãy ra tỉ thí nội công với Hoàng tiền bối cho vui!

Đinh Hủy nhảy tung ngay ra đấu trường, hắn tỏ vẻ khách sáo và lễ độ lắm! Chỉ nghe giọng ngọng trứ danh của hắn rằng:

- Nay phụng sư mạng ra cùng Hoàng tiền bối tỉ thí nội lực, may nhờ Hoàng tiền bối không chê bai chỉ giáo. Hân hạnh cho vãn bối Đinh Hủy này lắm lắm!

Tuy lời nói của Đinh Hủy nghe khá trôi tai, nhưng với bộ mặt kinh tởm hãi hùng ấy quả thật ít ai dám lãnh giáo lắm, mặt mũi be bét máu mủ, tiếng nói chứa toàn âm hờ, trông chẳng khác nào chiếc đầu lâu bị rữa thịt, thoạt nhìn ai cũng phải nổi da gà!

Hận Thư Sinh lúc này đứng cách xa lối vài thước, nên trông càng rõ ràng hơn ai, đến bậc chưởng môn như Hoàng Kha, lúc này nhìn rõ Đinh Hủy cũng không khỏi nổi da gà trong mình, chính xưa nay Hoàng Kha cũng chưa hề thấy rõ bộ mặt thật của thầy trò Độc Ma ra sao, mà chỉ nghe đồn sơ đến hung danh của họ mà thôi, may được thấy Đinh Hủy, quả là kinh khủng thật, bụng nghĩ: sao dưới trần gian này lại có hạng người xấu xí rùng rợn như thế này!

Đinh Hủy thấy đối phương đứng ngẩn người nhìn mình, bèn bước thêm một bước. Hoàng Kha thấp hơn Đinh Hủy, khi hai người đứng gần lại, lại càng rõ ràng hơn nữa, Hận Thư Sinh bất giác tự giật lùi về sau một bước.

Đinh Hủy cười lên những giọng Hò hò rằng:

- Thưa Hoàng tiền bối, xin ngài làm ơn cho mượn chiếc Tam lăng phi trảo dùng chút đã, tôi và ngài mỗi người nắm một đầu, ai nấy vận dụng nội lực của mình để kéo, ai chịu không nổi kể như thua trận, ngài tính sao?

Đương nhiên Hoàng Kha không tiện phản đối, bụng nghĩ mình đã có công rèn luyện trong mấy chục năm và khí công nội lực, bộ lại không thắng nổi thằng quỉ sống này hay sao, đoán tuổi tác của Đinh Hủy, chỉ ước lối gần ba mươi là cùng, vậy dầu cho hắn có luyện võ từ năm lên mười tuổi đi nữa, thử hỏi làm sao có thể bì với công lực khổ luyện trong gần bốn mươi năm trời của mình. Nghĩ vậy, thế nào mình cũng thắng trong vố này, tâm thần phấn khởi hẳn, lấy ngay Tam lăng phi trảo giao ngay cho Đinh Hủy cầm!

Đinh Hủy cầm ngay đôi phi trảo rồi đem nối liền hai đuôi dây xích lại thành một, trong chớp mắt đã thành một sợi dây xích mà hai đầu đều có Tam lăng phi trảo, mọi người thấy vậy ngẩn người ngạc nhiên. Sau khi Đinh Hủy nối liền hai đuôi của dây xích lại, mọi người càng lấy làm lạ, thứ Tam lăng phi trảo này vốn sắc bén vô cùng, không lý Đinh Hủy lại có thể cầm được trong tay hắn sao?

Không lẽ tên quỉ sống này lại hồ đồ làm nhầm công việc nối dây xích? Cả đến Hận thư sinh Hoàng Kha cũng cảm thấy lạ lùng, chẳng hiểu Đinh Hủy tính làm trò ma tịt gì đây? Chỉ thấy Đinh Hủy giao ngay một đầu Tam lăng phi trảo cho Hoàng Kha, còn phần hắn cũng nắm ngay vào lưỡi bén sắc của Phi trảo! Mọi người cho rằng Đinh Hủy đã điên, vì có ai mà lại đi cầm nắm một thứ binh khí vô cùng bén nhọn trong tay mình như thế? Họ tin chắc rằng chỉ trong chớp mắt, Đinh Hủy thế nào cũng bị đứt tay ứa máu ngay!

Nhưng sự xảy ra ngoài sức tưởng tượng của mọi người, Đinh Hủy hình như có ma thuật vậy, chỉ thấy tay hắn nắm chặt vào lưỡi kiếm sắc bén của Tam lăng phi trảo mà không hề hấn gì, cho cả đến Hoàng Kha cũng phải ngẩn người kinh ngạc, Đinh Hủy cười và lên tiếng:

- Kìa Hoàng tiền bối! Xin tiền bối ra tay cho rồi!

Hận thư sinh Hoàng Kha giật mình kinh ngạc, vội vận khí vào ngay chưởng giơ tay nắm ngay Tam lăng phi trảo. Dù khí công Hoàng Kha đã đến mức tinh thông, nhưng trong tay nắm lưỡi Tam lăng phi trảo vẫn cảm thấy khó chịu vô ngần. Trong bụng nghĩ thầm: Chuyến này không khéo nguy to mất, chưa mở cuộc so đấu mà mình đã lộ bại tướng thì còn ra thể thống gì, vậy phải dùng lối đánh chớp nhoáng mới được hãy dùng nội lực chiếm phần thắng đã rồi tính sau!

Hai người lúc này đã chuẩn bị sẵn vị trí của mình, tay mỗi bên cầm một lưỡi của Tam lăng phi trảo, hai lưng đấu dựa vào nhau, chỉ chờ tiếng hiệu lệnh của Độc Ma phát ra, cả hai sẽ chạy tung sang hai hướng khác nhau.

Lệnh của Độc Ma đã phát, chỉ thấy hai người bung chạy về hai hướng ngược chiều, mãi đến khi cả hai cảm thấy bị dây xích giật ngược lại mới chịu ngừng bước và ai nấy lo vận ngay nội lực của mình, đồng thời chuyển nhanh bộ tấn của mình, khoản cách của hai người lúc này được cách xa chừng hơn hai trượng. Nhưng thấy Hận thư sinh Hoàng Kha thình lình hét lên một tiếng lớn, sợi dây xích dồn ngay về phía Hoàng Kha lối năm tấc! Điểm Thương Phái, Thanh Thông Bang, và nhóm Cửu Thiên Tự cùng nhóm Bắc Kiếm đều reo lên hoan hô!

Lúc này Liễu Mi đang đứng dựa người vào mình cha già chậm rãi nói: - Theo con xem, chuyến này Hoàng thúc thúc thế nào cũng thắng trận này.

Nhưng Hầu Hạo đứng cạnh bỗng nhiên lên tiếng rằng:

- Không đâu! Trận này có lẽ Đinh Hủy thắng mất!

Liễu Mi lấy làm lạ hỏi:

- Hầu đại ca vin vào đâu mà nói thế?

Tiếng nói của Hầu Hạo trầm trầm rằng:

- Bởi tôi biết hắn trời sinh thần lực, sức không thua kém gì tôi, vì trong kỳ tỷ thí trước với hắn tại Cửu Lãnh Sơn, kết quả vì đấu một lúc với hai người, nên tôi đành phải bại về tay hắn.

Quả nhiên câu nói này đã nhắc nhở cho Liễu Mi nhớ lại cả giao đấu tại Cửu Lãnh Sơn với hai anh em Đinh Phá và Đinh Hủy dạo nọ. Như thế đủ chứng tỏ Đinh Hủy đã từng cả thắng, thần lực của Đinh Hủy đâu phải là tay tầm thường gì, xem ra Hoàng Kha chuyến này bị trúng mưu gian của Độc Ma, thế nào cũng thua về tay Đinh Hủy mất.

Nhìn lại trong đấu trường, quả nhiên Đinh Hủy đang thắng thế dần dần, Hận thư sinh Hoàng Kha bị lép thế hẳn, mắt thấy không thể nào gỡ nổi cuộc diện. Thình lình trên liễn xa Độc Ma cất tiếng hét lên, sợi dây xích bị Đinh Hủy kéo qua hơn một nửa, cuộc thắng bại đã phân rõ, Độc Ma lớn tiếng rằng:

- Thôi Đinh Hủy! Con đã cả thắng Hoàng lão tiền bối rồi, con không mau mau cám ơn người ta đã cố tình nhường mình sao!

Nghe nói kháy vậy, Đinh Hủy hiểu ngay ý, lập tức lên tiếng ngọng rằng:

- Đa tạ lão tiền bối đã nhân nhượng! Nhân nhượng!

Hận Thư Sinh càng lộn tiết lên đầu, bỗng lão tối tăm mặt mũi vì cơn tức và lăn ngay ra mặt đất!

Nhóm thủ hạ của phái Điểm Thương vội chạy ùa ra khiêng ngay thân sư phụ mình về chỗ, và nhặt luôn binh khí Tam lăng truy phong trảo! Mọi người lo cứu tỉnh Hoàng Kha, khi nhìn đến ngọn Phi trảo, thấy lưỡi trảo mà Đinh Hủy nắm vừa rồi đã biến thành một hình tròn xoe, nghĩa là ngọn phi trảo đã biến thể từ hình tam giác thành hình tròn, đám thủ hạ ai nấy le lưỡi lắc đầu về thần lực lợi hại của Đinh Hủy.

Hận Thư Sinh sau khi tỉnh lại, hổ thẹn muốn tự tử cho yên danh dự, nhưng các thủ hạ cố tâm một lòng khuyên nhủ, cả Gia Cát Dật và Liễu Khải đứng cạnh cũng cảm thấy buồn thầm cho Hoàng Kha. Đám đệ tử của Điểm Thương Phái tự lượng sức và võ nghệ không đi tới đâu không thể nào dám đứng ra trả thù cho tôn sư bèn thảm thiết nói với Gia Cát Dật và Liễu Khải rằng:

- Danh dự của gia sư và tệ phái, chúng tôi tự lượng không thể nào chuộc lại được, duy chỉ dám xin nhị vị hãy vì chút giao tình của gia sư mà đứng ra làm chủ hộ cho!

Gia Cát Dật gật đầu ưng thuận ngay. Lúc này phía Độc Ma liên tiếp thắng hai trận, bên này Vân Cư Sĩ buồn rầu ảo não, Bắc kiếm Phổ Côn ngước mặt nhìn trời không nói gì!

Độc Ma ngập ngừng như mãn ý, rồi nói:

- Phổ Côn! Trong ba trận đấu, các ngươi đã bại hết hai rồi, bộ còn chưa chịu phục sao? Muốn tiếp tục đấu trận thứ ba nữa hả?

Bắc kiếm Phổ Côn chưa lên tiếng, Liễu Khải bước ra với bộ râu trắng phất phơ của mình, lên tiếng rằng:

- Lão phu Liễu Khải, không ngần ngại mạo muội ra tiếp trận thứ ba này, vậy xin cử vị cao nhân nào xuống chỉ giáo cho?

Lão bà bịt mặt cạnh bên Độc Ma lúc này đứng phắt ngay dậy với giọng trầm khàn khó nghe rằng:

- Bà lão ta xin xuống hầu thử vài ngọn tuyệt học của Thanh Thông bang chủ vậy?

Liễu bang chủ lạnh lùng rằng:

- Vậy thì còn gì tuyệt cho bằng! Chính con gái ta đang muốn tìm bà!

Lão bà bịt mặt cười khanh khách rằng:

- Lão già kia! Nếu ngươi thắng ta, đương nhiên nhà ngươi có thể đem thằng nhãi kia đi, và Tiên Cung giáo chủ hãy nể tôi mà tạm tha cho chúng một phen, nhưng nếu nhà ngươi thua. Hà! Hà! Ngoài trừ thằng nhãi kia phải để lại ra, mà đến con bé ranh của nhà ngươi cũng để lại cho ta!

Thanh Thông bang chủ vốn là người trên sáu mươi tuổi, về giang hồ kinh nghiệm có trên bốn mươi năm, tính tình hàm dưỡng khác hẳn với thiên hạ, tuy bị những lời nói hống hách của bà lão bịt mặt nói như vậy Liễu Khải vẫn không hề bị khích động, chỉ thấy vị bang chủ này vẫn lạnh lùng cười.

Lão bà bịt mặt cầm ngay trượng đi ra, thế cầm trượng của lão quỉ dị vô cùng, chẳng khác nào bà ta đang cầm chiếc rìu lớn vậy, dưới chân uyển chuyển như lưu thủy bước theo xung quanh Liễu Khải.

Liễu Khải thình lình bước vọt tới một bước, tà áo vùn vụt thành tiếng, khiến cho lão bà phải giật thót mình, thân hình nhẹ nhoáng, lập tức thối lui bộ về sau. Liễu Khải bất giác cười ha hả, biết ngay đối phương khớp về danh tiếng bang chủ Thanh Thông của mình. Bốn mươi năm danh tiếng trong giang hồ, nhưng vì chưa biết rõ tung tích lai lịch của lão bà này, Liễu Khải cũng không dám mạo muội vội.

Khi lão bà bịt mặt thấy đối thủ chẳng qua chỉ cốt biểu dương thanh thế, liền sấn ngay vào ba bước, vung nhẹ trượng đứng giàn hẳn thế và cuốn người tiến vào, Liễu Khải giơ ngay tay phải đẩy ngay ra, ào một tiếng gió phát ra, ngọn kình phong chạm mạnh ngay cây trượng của đối thủ, chỉ thấy ngọn trượng của lão bà nặng nề như thế mà bị bật hẳn ra. Ngọn đòn tay không này của Liễu Khải quả là lợi hại, vị bang chủ của Thanh Thông Hội dám ngang nhiên dùng hai tay không đối chọi với một vị nữ ma đầu lừng danh gần đây như thế, với công lực này quả thật khiến cho người ta kính phục vô cùng.

Liễu Mi đứng vỗ tay cười hí hửng rằng:

- Thưa cha! Cha bồi thêm một chưởng nữa cho bà quỉ già ấy chết đi cho đỡ gai mắt!

Lão bà bịt mặt đã hầm hầm nổi giận, bèn vận ngay chân lực dồn hết lên cây trượng của mình, đáng lẽ đẩy ngang cây trượng ra, nhưng lúc này thình lình lại giơ cao lên khỏi đỉnh vụt mạnh xuống, oai lực dũng mãnh vô ngần, trong ngọn đòn này lão bà đã dùng hết nội gia chân lực, Liễu Khải vội vung chường lên đỡ, chỉ nghe bùng một tiếng lớn vang lên, cả đôi bên đều bị giật lùi về sau mấy bước.

Liễu Khải sau khi đụng độ xong ngọn đòn này, bộ râu trắng bất giác phất phơ, tà áo bay phần phật, lão đã nhận ngay chân lực của đối thủ quả không phải phàm tục gì. Phải biết rằng lão già bịt mặt đây là người đã từng khổ luyện tuyệt nghệ trên mấy chục năm trời, thế đánh vô cùng ác liệt và quỉ dị, từ ngày xuất hiện trong giang hồ, vì tính tình tàn nhẫn, ra tay hiểm ác, nên lập tức danh truyền khắp nơi xa gần trong thiên hạ, lại được các đảng bí mật bầu làm thủ lãnh! Lúc này chỉ thấy ngọn đòn này nhanh và mạnh vô lường, vội giơ hai chưởng rẽ ngay sang tả hữu đôi bên, ngọn này của Liễu Khải hoàn toàn ỷ hết vào công lực hùng hậu trong bốn mươi năm trời của mình để giải thế đánh quái dị của đổi phương! Tuy thế, nhưng trong bụng Liễu Khải cũng thầm nhủ: Mụ già này quả lợi hại thật, mình chưa hề thấy qua thế đánh này bao giờ, mà cũng không biết được phái nào truyền ra? Gay go lắm mới giải nổi thế đánh này của địch, nếu mụ ta còn ngọn gì quái dị thêm nữa, chắc mình hơi khó xử trí đây!

Thanh Thông bang chủ quả không hổ là một người già kinh nghiệm, thấy mình chịu đòn không bằng mình mở ngay thế công còn thắng thế nhiều, bèn lập tức đổi ngay chưởng phong, trong mỗi thế đánh, đều ngầm chứa nhu lực, hoặc sát hoặc nhử địch, tránh nặng chịu nhẹ, tìm đích nơi hở để tiến đánh thình lình. Nhưng ánh trượng của lão bà bịt mặt tua tủa không khác gì một bức tường kiên cố, ngầm chứa sức hút, và đã thu hút dần Thanh Thông bang chủ vào trong ánh trượng của mình, khiến lão anh hùng không sao thoát thân được? Nhưng dù sao Thanh Thông bang chủ cũng là tôn sư của một phái tăm tiếng trên giang hồ, đâu phải tay tầm thường gì, chẳng qua Liễu Khải đang ngấm ngầm vừa đánh vừa quan sát, tuy phát hiện công lực của lão bà này oai dũng vô biên, nhưng đâu phải đã hết mức tuyệt đỉnh nhập thần xuất thánh đâu. Chẳng qua Liễu Khải đang nghĩ là nên ra tay bằng cách nào cho thắng ngay!

Chợt cơ hội đến, Liễu Khải quạt thốc ra một chưởng, hư hư thực thực, mắt thấy thế chưởng mãnh liệt, chỉ thấy khí thế của lão bà bắt đầu yếu hẳn, thậm chí bị lôi cuốn hẳn vào trong chưởng phong của đối thủ, chỉ nghe tiếng lão bà ý lên một tiếng, trong cảnh nguy cấp tột độ ấy ánh quái trượng đen ngòm và thu về lo giữ bản thân mình, vèo nhanh ra. Liễu Khải cũng bàng hoàng, mình đã giở hết bản lĩnh bình sinh của mình ra, nhưng vẫn không sao thắng được lão bà bịt mặt này. Thình lình lão bà lại tiến nhanh thân vào, nhưng vòng trượng chuyến này được thu nhỏ hẹp, oai lực đột nhiên tăng mạnh lên hẳn!

Tất cả danh dự mấy mươi năm của vị bang chủ Thanh Thông Hội đâu phải là chuyện chơi, lão anh hùng đâu dám chểnh mảng, vội dốc hết toàn lực và tinh thần lo đối phó với vị nữ ma đầu mới nổi tiếng gần đây, lão chỉ mong sao cố đè bẹp cho được kình địch trước mắt đây để giữ toàn thể diện cho Thanh Thông Bang!

Đã trên ba tàn nhang trôi qua, Liễu bang chủ vẫn bị vây hãm - trong ánh trượng mịt mù của lão bà bịt mặt, dần dà thấy đã lộ hẳn yếu điểm. Chỉ thấy các đòn trượng của mụ ta quỉ quyệt vô ngần, nội lực lại mạnh, khiến cho mình không làm sao phản lại cuộc diện cho thăng bằng, dần dà chỉ còn nước chống đỡ để giữ thế, bụng nghĩ phải rút binh khí, nhưng đành bó tay, vì đối thủ không cho hở hơi rảnh tay để thực hiện, đồng thời Liễu Khải cũng nghĩ đến là cây quái trượng đen thui này đã có thể quết bể Tam lăng phi trảo của phái Điểm Thương, tức nhiên loại binh khí này được chế bằng thứ thép rắn đặc biệt, vậy thì thứ binh khí bằng sắt phàm thường của mình làm sao chống nổi. Nghĩ tới nghĩ lui, chẳng có cách gì, nhưng lại không chịu nhận thua, nên vẫn ráng cầm cự để duy trì tình thế cuộc chiến!

Nhưng lão bà bịt mặt ấy càng đánh càng hăng say, khắp mọi người đứng xung quanh, thấy cảnh hỗn chiến của hai tay cao thủ thượng thặng càng lúc càng đi sâu vào quyết liệt ai nấy đều hồi hộp kinh hồn hoảng vía!

Liễu Mi lo cho sự an nguy của lão phụ, có lẽ nàng là người hồi hộp nhất trong số người hồi hộp, và nàng nghĩ cách làm sao cho lão phụ mình thắng trong trận này!

Lúc này thấy Liễu Khải mặt đã đọng mồ hôi! Còn phía lão bà vì có khăn che kín mặt, nên không biết thần sắc của mụ ta ra sao? Nhưng cứ xem xét thế đánh và bộ pháp dưới chân của lão bà, hình như chưa thấy có vẻ gì rối loạn!

Thanh Thông bang chủ lúc này quả thật muốn thu ngay thế nhảy vọt ra ngoài nói vài câu khách sáo giang hồ để hạ màn cho cuộc chiến cam go, nhưng trong lòng lão anh hùng thừa biết rằng: hành động như thế thì tất cả thanh danh và tên tuổi của mình sẽ bị chôn vùi từ đây, không những thế mà đến con gái cưng của mình cũng phải chịu số phận cho người ta bắt đi! Thường có câu: nhân tử lưu danh, báo tử lưu bì (người chết để tiếng, beo chết để da), cho nên trên giang hồ, thiên hạ thường hy sinh vì hai chữ danh dự, dù có thua cũng không cau mày trước cái chết! Càng nghĩ Liễu Khải càng cố duy trì cuộc diện trước mặt, nhưng chỉ thấy Liễu bang chủ mỗi lúc mỗi yếu thế dần.

Liễu Mi cố suy nghĩ để tìm phương pháp giải cứu cho cha già, nhưng suốt từ nãy giờ, nàng không tìm được sơ hở nào của địch để ra tay giải cứu, và nàng càng thừa biết rằng: nếu không mau mau tìm cách gỡ rối, thời gian khi kéo dài, cha già kiệt sức, không bị thiệt mạng thì cũng bị trọng thương, và như thế thì cha già thế nào cũng tự sát để bảo tồn danh dự! Càng nghĩ đến đây càng Liễu Mi càng đâm lo cuống lên!

Chợt nhiên! Nàng nghĩ ngay đến cây Tiểu Đoạt Hồn Kỳ, vốn là một trọng báu, thế nào cha mình cũng mang theo bên cạnh người, nay đã nguy cấp kịch liệt như thế, sao không lấy ra thử xem sao? Tuy không biết cha già mình có biết hiệu lực của chiếc cờ nhỏ ấy không, nhưng có đem ra thử cũng còn hơn là chịu bó tay chờ chết! Nghĩ vậy Liễu Mi thình lình lớn tiếng gọi với cha già rằng:

- Cha ơi! Sao cha không lấy Tiểu Đoạt Hồn Kỳ ra đánh mụ ta!

Tiếng Tiểu Đoạt Hồn Kỳ vừa. thoát ra từ cửa miệng Liễu Mi, cả hai phe đều thất kinh hồn vía, và ai nấy đều mong ước thấy báu vật này xem oai lực của nó sự thật đi đến mức độ nào, đương nhiên mọi người đều không khỏi nơm nớp trong lòng, giương mắt chăm chú sự xuất hiện của báu vật trong võ lâm!

Chỉ thấy Thanh Thông bang chủ thình lình nhảy tung ra phía sau, thò tay vào trong mình.

Dẫu cho lão bà bịt mặt hung hăng đến đâu, lúc này cũng không khỏi thối lui liên miên, vì danh tiếng của Tiểu Đoạt Hồn Kỳ trên giang hồ không ai không biết, nhất là lại được truyền rằng oai lực của nó không thể nào lường nổi, và dù cho lão bà bịt mặt cao cường đến đâu đi nữa, và đã là người, ai chẳng ngán chết! Lẽ nào mụ ta lại chẳng chột dạ trong lòng.

Nhưng chỉ thấy Liễu bang chủ từ trong mình rút ra một vật như cây trâm vậy, một đầu trông giống hình cờ, trông không ra vàng mà cũng chẳng ra thép, hình thế dị hợm! Mọi người thấy vậy thất vọng, thì ra báu vật nổi tiếng trong giang hồ, như cây Tiểu Đoạt Hồn Kỳ đây chẳng qua không khác chiếc trâm là mấy!

Lúc này nhìn vào Liễu bang chủ của bang Thanh Thông, hình như ông ta cũng đang ngẩn người không biết nên sử dụng chiếc Tiểu Đoạt Hồn Kỳ ấy bằng cách nào mới đúng!

Lão bà bịt mặt sau khi tỉnh thần lại, và nhìn thấy chiếc Tiểu Đoạt Hồn Kỳ không có hình thể gì đặc sắc mụ ta bèn bước lên hai bước cười khanh khách rằng:

- Sao lão già? Đó chính là dị bảo trong võ lâm là cây Tiểu Đoạt Hồn Kỳ đó sao? E không đúng chăng? Hay là phái Thanh Thông của lão già đã bị người ta lừa dối rồi cũng nên, nhưng chúng ta đâu phải người ngốc, của dỡm như thế mà cũng muốn đem ra lòe thế nhân, nhưng làm sao có thể dọa nổi lão bà ta?

Thấy Liễu bang chủ vẫn đứng ngơ ngác như kẻ trúng gió vậy, lão bà càng đâm bạo gan thêm, thình lình giơ nhanh trượng vọt thanh mình tiến vào quất ngang ngay một đòn khốc liệt qua.

Thanh Thông bang chủ đành phải ra tay chống đỡ đòn địch, lão anh hùng vội giơ ngay cây Tiểu Đoạt Hồn Kỳ khua lên nghênh địch, bỗng chỉ nghe tiếng cheng một tiếng, cây quái trượng đen ngòm của lão bà bịt mặt lập tức bị gãy đôi thành hai!

Cuộc chiến thay đổi hẳn, chỉ thấy phía lão bà nguy như trứng chọi với đá, mụ ta liền giở ngay đòn ăn gian ra là dùng nửa cây trượng gãy trên tay làm ám khí tung vọt hẳn sang địch thủ, Thanh Thông bang chủ lại vội đưa thanh Tiểu Đoạt Hồn Kỳ ra đỡ, lại một tiếng đụng vang lên, nửa khúc quài trượng đen ngòm ấy lại bị gãy làm đôi. Lão bà bịt mặt bèn nhân cơ hội nhảy tung ngay về phía sau.

Thanh Thông bang chủ từ trong tay tử thần thoát nạn, và lần đầu tiên lão anh hùng dùng đến Tiểu Đoạt Hồn Kỳ, không ngờ oai lực của nó đã lợi hại như thế, chính cả Liễu Khải cũng chưa bao giờ ngờ được như thế nay tuy đã thắng trong trận này, nhưng quả thật không khác nào như vừa nằm trong một cơn chiêm bao lạ lùng!

Lão bà bịt mặt thoát chết, sau khi tỉnh hồn lại, hai tên đệ tử đại hán áo đen vội đến gần dìu ngay sư phụ mình lên liễn xa. Trong chớp mắt, cả đôi bên đều im lặng tịch mịch. Phía bên Độc Ma, hoàn toàn đã bị chiếc Tiểu Đoạt Hồn Kỳ trấn át ngay khí thế hung hăng, chẳng ai dám lên tiếng gì, còn bên này Bắc kiếm Phổ Côn, Hận thư sinh Hoàng Kha, Vân Cư Si, ánh mắt của ba người đều long lanh, ai nấy ngầm có một âm mưu riêng trong lòng!

Liễu Mi vốn là kẻ thông minh tuyệt đỉnh, nàng đoán biết ngay, sau khi họ phát giác oai lực ghê gớm của Tiểu Đoạt Hồn Kỳ như thế, ai nấy không khỏi sinh lòng tham lam tính cướp đoạt làm của riêng mình.

Nàng vội lên tiếng nhắc khéo cha già:

- Thưa cha! Chúng mình đi về thôi? - Nói xong đưa tay kéo ngay Hầu Hạo đứng cạnh tính nhảy vọt ra.

Nhưng Bắc Kiếm vung ngay ống tay áo ngăn ngay lại trầm giọng rằng:

- Chớ nên vội thế!

Thanh Thông bang chủ nghe tiếng con gái, đang tính quay thân về, nhưng chiếc liễn xa của Độc Ma đã đẩy gần tới, trên xe, Ma Cung chủ nhân cười rằng:

- Kìa Liễu bang chủ! Ngài tính đi hấp tấp như thế sao?

Liễu Khải giận rằng:

- Độc Ma! Không lý nhà ngươi tính bội ước sao?

Độc Ma rằng:

- Lão lão đã có lời hứa danh dự từ trước, lẽ nào Phi Các tiên cung lại không nể tình, vậy chuyện này tạm gác sang bên đã. Nay ta muốn nói sang chuyện khác: về chiếc Tiểu Đoạt Hồn Kỳ, ta đã nghe danh nó từ lâu nay hân hạnh có duyên được thấy như thế, quả là vật thần diệu bất phàm, nay xem ra những sự thần kỳ của chiếc cờ ấy, đương nhiên không phải chỉ có sức lợi hại thế đâu... Nay xem Thanh Thông bang chủ tuổi đã xế chiều, nếu không biết sử dụng được những kỳ diệu của ngọn cờ ấy, chẳng hóa ra là của báu bị nằm trong bùn lầy sao? Đáng tiếc! Đáng tiếc! Cho nên, muốn tránh cho những kẻ gian trong giang hồ chết về nó, ta đây đã nghĩ được ra một thiện kế đối phó!

Tâm địa của Độc Ma Tư Mã Chiêu, ai mà chẳng rõ âm mưu đen tối của hắn, Liễu Khải làm sao lại nhận không ra, bèn giận rằng:

- Độc Ma! Phải nhà ngươi muốn chiếm chiếc cờ này không?

Khi hỏi câu này, Liễu Khải tưởng đâu vì thể diện và thanh danh, Độc Ma không khi nào dám nhìn nhận dã tâm của mình, ngờ đâu Độc Ma ngồi trên liễn xa lại gật đầu lia lịa và tán thành rằng:

- Liễu bang chủ quả là người tài đoán, thử nghĩ thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội! (mình không tội nhưng của báu lại rước tội), của báu như thế mà cứ nằm trong mình bang chủ, e khó lòng tránh khỏi nguy hiểm trong người, lẽ đương nhiên những nhân vật trong giang hồ nghe tin thế nào họ chả kéo nhau để nghĩ cách tước đoạt làm báu vật sở hữu của mình, đến chừng đó, theo ý ta nghĩ, bang chủ không những không sử dụng được chiếc cờ và thông hiểu ngụ ý của chiếc cờ, như thế không có ích gì giúp cho quí bang hưng khởi, mà trái lại còn có thể đưa Thanh Thông Bang hội đi đến chỗ diệt vong là khác! Cho nên, theo ý tôi, chẳng thà Liễu bang chủ tặng cho tôi chiếc cờ này làm kỷ niệm ngày gặp gỡ hôm nay cho đẹp lòng nhau, ta bảo đảm với danh nghĩa của Phi Các tiên cung trên Vô ảnh Phong, tuyệt nhiên các tay cao thủ trong giang hồ không dám to gan bén mảng lên dòm ngó chiếc báu vật Tiểu Đoạt Hồn Kỳ đâu!

Câu nói của Độc Ma vừa dứt, mọi người bên phe Bắc kiếm Phổ Côn nhao lên một lúc, hình như họ không phục giọng nói quá kiêu cuồng của Độc Ma, cả đến lão bà bịt mặt cũng hình như không vừa lòng với câu nói ấy, nhưng vì mụ ta che mặt với khăn đen, nên không nhận rõ mà thôi!

Lúc này Bắc Kiếm chợt lên tiếng quát rằng:

- Đừng có mửa thối ra nữa! - Dứt lời tung mình nhảy ra đứng ngay phía sau bang chủ họ Liễu để bảo vệ rồi mới lên tiếng mắng rằng:

- Này Độc Ma! Trước mặt từng này người ra, bộ nhà ngươi không giữ lời hứa sao? - Đưa tay chỉ ngay Liễu bang chủ nói tiếp: - Liễu bang chủ đã thắng trận này, vậy chúng ta đi thôi!

Mọi người nhao lên tính bước đi, nhưng tiếng cười quái gở trên chiếc liễn xa đột nhiên vang lên, sáu người bên liễn xa, chỉ thoáng cái đã đến ngay trước mặt mọi người và chận ngay lối đi!

Ma Cung chủ nhân lạnh lùng lên tiếng rằng:

- Này Phổ Côn, nhà ngươi cũng chớ có hòng vờ vịt ai còn lạ gì dã tâm của nhà ngươi cũng nằm trong chiếc Tiểu Đoạt Hồn Kỳ của người ta, nếu Liễu bang chủ mà theo nhà ngươi cũng chưa biết chừng, và lúc ấy chiếc cờ báu lại chả lọt ngay vào tay nhà ngươi à!

Bắc kiếm Phổ Côn vốn là người nóng tính như lửa, đâu có thể nhịn nổi những câu khiêu khích như thế, nổi ngay cơn tam bành rằng:

- Độc Ma! Con người ngũ quan bất toàn, tứ chi tàn phế như nhà ngươi, người chẳng ra hồn người, quỉ không ra vía quỉ, choàng nhau bằng miệng lưỡi như thế, đâu có thể kể là hảo hán được, có giỏi hãy xuống khỏi xe và tới đây giao tranh với ta cho biết hơn kém!

Độc Ma ha hả cười rằng:

- Đừng có nói là một Bắc Kiếm như ngươi, dù cho cả Đông Tăng, Tây Đạo, Nam Bút các người cùng lại đây khiêu chiến với ta đi nữa... đối phó với những hạng như các ngươi, nói thật cho ngươi biết là chuyện như thò tay vào túi lấy đồ vậy!

Bắc Kiếm tự biết miệng mình nói không lại tên Độc Ma này, tức quát lên rằng:

- Chớ nhiều lời, mau mau ra tay cho rồi. - Keng một tiếng, ánh kiếm nhoáng lên thành một hình cung bán nguyệt, từ động tác đến kình lực đều phối hợp một cách khéo léo vô ngần!

Bắc kiếm Phổ Côn quả là hạng danh thân pháp có khác, chỉ nội một ngọn xuất thế để đứng tấn ấy cũng khiến cho tên Độc Ma trên liễn xa phải buột miệng khen lên một tiếng: Tuyệt?

Cũng ngay trong tiếng khen: Tuyệt! đó, thình lình toàn thân Độc Ma từ trên liễn xa bay vèo xuống, trông không khác nào như chim đại bàng đang xòe cánh lướt xuống, nghiễm nhiên đứng ngay trên mặt đất trước bao nhiêu cặp mắt kinh ngạc của những người tại trận, cách chỗ đứng Phổ Côn chẳng quá bốn năm thước.

Xưa nay nghe đồn Ma Cung chủ nhân vốn là người tứ chi tàn phế, ngũ quan bất toàn, vì thế sự đi lại không tiện lợi, nên suốt ngày phải ngồi trên xe, nay không ngờ hắn lại có thể nghiễm nhiên đứng uy nghi trên mặt đất, và trông có vẻ linh động lạ lùng. Nhưng hai chân bị hai thân áo bào dài che kín, nên không ai thấy rõ chân tướng bên trong ra sao.

Trong tấm khăn bịt mặt màu đen, tiếng cười rờn rợn của Độc Ma rằng:

- Kìa! Chắc chư vị đây chưa có ai được biết rõ chân diện mục của ta chứ! Vậy càng hay! Nay cơ hội hiếm có, vậy xin các ngài hãy xem cho kỹ?

Sẹc một tiếng, kéo ngay chiếc khăn che mặt ra, ai nấy nhìn kỹ, bất giác kinh ngạc ngẩn người, không thốt ra được tiếng nào!

Trong trí tưởng tượng của mọi người, họ đều tưởng đâu mặt mũi của Độc Ma thế nào cũng phải giống như bốn tên đại đồ đệ của hắn, nghĩa là ngũ quan trên khuôn mặt đều bị tàn khuyết kinh khủng mới phải, và có như thế mới cần đến chiếc khăn đen để che ngang mặt mình để không cho thiên hạ biết chân diện mục của mình!

Nhưng nào hay những lời truyền đồn hoàn toàn khác hẳn sự thật trước mắt đây, khuôn mặt của Độc Ma đây, nào có thấy vẻ gì kinh khủng đâu, da mặt nõn nà, ngũ quan đầy đủ, trông chẳng khác nào Tử Đô tái sinh, Phan An giáng thế, thì ra là một khuôn mặt vô cùng hấp dẫn của vị thư sinh điển hình! Mọi người ngơ ngác lấy làm lạ, không ngờ rằng Độc Ma lại là người điển trai đến thế! Và chính cũng vì khuôn mặt này mà không biết đã hại bao nhiêu là trinh nữ? Và các nàng tha hồ để cho hắn dày vò, đến chết vẫn không hề oán trách một tiếng gì. Nhưng trong con mắt sắc bén của Bắc Kiếm đã có nhiều điểm nghi ngờ ngay? Nếu bảo là trắng, thì hình như đã trắng quá mức, bảo là đẹp, hình như đã đẹp lạ lùng lắm! Bắc Kiếm nghĩ ngay, có lẽ Độc Ma đã chế ra được thứ mặt nạ da người đặc biệt? Nghĩ vậy bèn lên tiếng rằng:

- Đúng là một trò bịp bợm tài tình đấy!

Trên khuôn mặt anh tuấn của Độc Ma bỗng nổi lên một giọng cười gằn, khiến cho người nghe càng cảm thấy hắn trẻ trung và hấp dẫn, Bắc kiếm Phổ Côn lại đâm ra hoài nghi, nếu là mặt nạ, thì những nét thần sắc trên mặt phải cứng đơ chứ, sao khuôn mặt này lại có thể linh động tự nhiên được như thế! Lạ! Lạ!...

Ma Cung chủ nhân cười rằng:

- Quả nhiên Bắc kiếm Phổ Côn giỏi lắm! Trò này của ta không thể nào giấu nhà ngươi được. Hà! Hà! Nhưng mà câu chuyện lại phải nói ngược lại, nếu các ngươi muốn thấy bộ mặt của ta phải có một thông lệ: hễ kẻ nào thấy được bộ mặt của ta, bất luận người ấy là nhân vật nào, đều phải chịu đựng số phận hành quyết của ta, đương nhiên chư vị không ai dại gì đi tìm cái chết như thế! Ha! Ha! Ha!

Thật quả là đúng sát với sự thật, vì ngũ quan này của chủ nhân Ma Cung chỉ nghe thiên hạ đồn là bị tàn khuyết kinh tởm, nhưng trên thực tế chưa hề có người nào biết rõ bộ mật thần bí của hắn, và nhiều khi hắn giết thình lình những cô thiếu nữ trong Ma Cung, chỉ vì vô tình chúng đã được mục kích bộ mặt thật của hắn, và cũng vì tất cả những chuyện thần bí trên ngôi điện Ma Cung của hắn đã tạo nên những tiếng tăm ly kỳ oai nghiêm của đời hắn!

Độc Ma cười ha hả rằng:

- Chắc các người cũng còn tính háo kỳ là muốn biết thêm đôi chân tàn tật của ta nữa thì phải, ta cũng biết trên giang hồ truyền đồn về con người của ta tứ chi tàn khuyết, nên suốt ngày phải ngồi trên xe kiệu, không thể nào tự do cử động! Hờ hờ! Thôi, nay sẵn dịp, ta cũng sẵn lòng cho người biết luôn vậy!

Nói xong, kéo ngay vạt áo bào lên, để lộ hẳn ống chân nhóe hào quang óng ánh của mình, trông chẳng khác nào như đôi chân được bịt bạc vậy, chắc đã được chế bằng thứ kim thuộc. Độc Ma thò ngay chân bên phải ra, co duỗi tự nhiên như ý, linh hoạt vô ngần, mọi người đều biết đây cặp chân giả, nhưng hai chân hắn đều bị cụt, thế khi mang hai ống chân giả này lại nghiễm nhiên có thể linh động như người thường vậy, ai nấy không khỏi ngẩn người ngạc nhiên về sự kỳ diệu của nó!

Ma Cung chủ nhân vẫn cười rằng:

Hôm nay mọi người đã thấy rõ sự thật đôi chân của ta đây là đôi chân giả, thật ra là từ đầu gối trở xuống là giả, nhưng không vì thế mà kém đâu nhé! Chính nó lại còn hơn hẳn cặp giò thật của các ngươi là khác. Chắc các ngươi đã từng nghe tiếng về một loại kim thuộc được sản xuất tại miền Bắc Tân Cương, nằm ở những thung lũng của các hồ lớn, nếu đem dùng làm binh khí và dụng cụ, bền tốt không thể nào tả được vì đặc tính của nó có chất mềm dẻo, có thể tha hồ co giãn tùy ý, nhưng rất khó khăn mà tìm được loại kim thuộc quí báu này, dù chỉ bằng đầu đốt ngón tay, ấy thế mà ta đây bất tài, chính hai ống chân của ta đều được chế bằng chất hàn kim quí báu của miền bắc Tân Cương ấy cả, chẳng những đao kiếm chém trúng không sao, mà đến cả chuyện tung vọt cũng vô cùng nhanh nhẹ như thường, chẳng những không tí gì trở ngại mà trái lại còn tiện lợi vô cùng. Bây giờ nói đến chiếc mặt nạ da người này được tước hẳn trên mặt một thiếu nữ còn trinh, mà phải mười tám tuổi, nhưng chưa lấy gì làm lạ, cái lạ của nó là ở chỗ thuốc ngâm chiếc da mặt ấy, thứ thuốc này sản xuất tại hải ngoại, tên gọi là La sát quả, dùng nó ngâm chung với da mặt người ấy, nó có kỳ hiệu là có thể giữ nguyên sắc thái cho da khỏi biến màu, giống hệt như người sống vậy, cho nên khi các người thấy bộ mặt khá đẹp của ta được tươi như thế, hoàn toàn là do công hiệu của La sát quả mà ra. Vậy các người thử nghĩ, những thứ của báu này, đừng nói là các người không có, mà cả nghe có lẽ cũng chưa ai được nghe nói đến bao giờ là khác, nhưng đối với ta, đó chỉ là một chuyện rất tầm thường mà thôi, như thế, nếu các người muốn đối chọi với ta, khác nào trứng đem quăng mạnh vào đá, không biết tự lượng sức mình? Ha? Ha! Ha!... và ta vốn có một sở thích kỳ lạ là chuyên thích sưu tầm những vật kỳ lạ trong thiên hạ, những thứ nào kém cỏi, có lẽ ta không màng đến lắm, nhưng những thứ đã được coi như báu vật quí tuyệt nhiên ta không đời nào để yên cho. Nay chiếc Tiểu Đoạt Hồn Kỳ của Thanh Thông Bang hội, từ khi thấy hình dáng nó ta đã thích rồi, và hình như ta có duyên phận với nó lắm! Vậy mong các ngươi hãy nhân dịp này nhân nhượng cho ta, và đừng nên tranh chấp với ta là hơn, nếu trở mặt với nhau chư vị bị thiệt thòi, khi đó không thể nào trách là ta không nói trước...!

Những lời nói ngông cuồng của Độc Ma, khiến cho mọi người nổi cơn tức đùng đùng, Bắc Kiếm không thể nào dằn lòng nổi, lớn tiếng quát ngay rằng:

- Độc Ma! Hãy khoác lác vừa vừa chứ, hãy đỡ kiếm ta đây!

Dứt tiếng kiếm đâm xiên ngay ra. Thân hình Độc Ma không thấy động, vì hắn biết ngay tay trước mặt mình Phổ Côn đây là danh gia về kiếm thuật, trong ngọn đòn này, thế nào khi nửa chừng cũng thình lình thay đổi thế đánh. Quả nhiên Độc Ma đã đoán đúng, mũi kiếm mới đưa ra lưng chừng đã thình lình biến đổi ngay thế, từ trên chúi nhanh xuống phía dưới, trông như một làn khói vèo nhanh ngay lại mặt của Độc Ma. Thế đánh vừa nhanh vừa ác, ánh kiếm nhoáng lên một cái mắt thấy chiếc mặt nạ da người của Ma Cung thế nào cũng bị thích rách trong thế kiếm khó thoát của Bắc Kiếm!

Độc Ma chợt cười lên một tiếng lạnh lùng, thân hình tựa bóng ma, chẳng thấy hắn né tránh, mà trái lại còn ngang nhiên đâm đầu thẳng vào. làn kiếm quang của Phổ Côn và ngang nhiên lướt hắn ra phía sau lưng của Bắc Kiếm. Nhưng Bắc Kiếm đâu phải tay xoàng gì, sau khi hụt đòn, lập tức vèo nhanh thân, nên ngọn điểm rất khéo của Độc Ma đã lọt vào hư không!

Độc Ma cất tiếng cười ha hả rằng:

- Công lực của Phổ Côn khá lắm! Khá lắm! Trong đương kim, kể cũng có thể liệt vào đệ nhị lưu trong võ lâm đấy! Hờ! Hờ!...

Phải biết rằng Phổ Côn vốn là một trong số Càn Khôn Ngũ Tuyệt cũng tiếng tăm lẫy lừng bao nhiêu năm trên giang hồ, và đều được thiên hạ công nhận là đệ nhất lưu cao thủ trong võ lâm, nay do miệng của Độc Ma lại bị người ta ngang nhiên giáng hẳn một bực là đệ nhị lưu như thế, bảo làm sao Bắc Kiếm cam tâm chịu cho được? Nhưng chuyến này bao nhiêu ngạo mạn của Bắc Kiếm đã tiêu tan hết, nghe nói không dám liều mạng tiến vào nữa, chỉ thở tức bằng hai lỗ mũi của mình. Nguyên do này, chỉ riêng có Bắc Kiếm tự biết, ngay trong khi Bắc Kiếm bị hụt đòn, Độc Ma đã ngang nhiên chui ngay vào làn kiếm của mình như một bóng ma, rồi nhanh như chớp đã hiện ngay phía sau lưng mình, và giơ chỉ điểm nhanh vào lưng của Phổ Côn. Chính nơi điểm ấy là Phượng vĩ huyệt là chủ huyệt sau lưng của Bắc Kiếm, kình lực của chỉ lực đã điểm ra, và huyệt đạo cũng đang bị chế ngự, Phổ Côn biết vô hy vọng thoát, đành nhắm mắt chờ chết!

Nhưng thình lình, sau lưng cảm thấy nhẹ hẳn, Phổ Côn đành nhảy vọt ra ngoài. Động tác tuy chỉ xảy ra trong nháy mắt, và cũng đã che được mắt mọi người, nhưng trong lòng Phổ Côn, không thể nào không nhận thua cho được, ngọn điểm ấy Độc Ma đã cố ý thi ân cho mình mà thôi. Nên bị Độc Ma giáng xuống là hạng đệ nhị cao thủ mà Bắc Kiếm không dám lên tiếng gì, càng không dám ra tay để đấu với người ta nữa. Bắc kiếm Phổ Côn đứng ngẩn người ra. Độc Ma bèn nở ngay một nụ cười thâm ý, lập tức chuyển sang hướng Thanh Thông bang chủ Liễu Khải.

Liễu Khải thất kinh, đang tính sửa soạn cuộc đấu. Nhưng Độc Ma quả là nhân vật lợi hại, trong lúc Liễu Khải vừa chuyển mình ấy, đã bị Độc Ma nắm trúng ngay cánh tay trái, và bấm ngay vào mạch, không sao nhúc nhích được! Thế ra tay Độc Ma quá nhanh, thậm chí chưa ai thấy rõ thân pháp của người ta ra sao mà Thanh Thông bang chủ đã lọt ngay vào tay của địch!

Sở Canh, Liễu Mi, Gia Cát Dật, Hoàng Kha, cho chí cả Vân Cư Sĩ, ai nấy đều thình lình thất kinh cả, chẳng ai rủ ai, nhưng lòng họ nghĩ ngay là cứu người, thân người nào cũng như sẵn sàng tung mình ra. Bộ mặt hấp dẫn của Độc Ma vô cùng bắt mắt, nhưng tiếc cái là tiếng cười lạnh lùng của đàn ông trầm trầm rằng:

- Mong các người chớ cổ động đậy mà dại!

Cha con tình nặng, Liễu Mi vội giơ ngay tay ra ngăn ngay cuộc xông vào của mọi người rằng:

- Xin quí vị hãy khoan!

Mọi người ngẩn người ngạc nhiên! Độc Ma lại cười lạnh lùng:

- Kìa Liễu bang chủ, còn đợi gì mà không giao ngay của nợ ấy ra cho ta?

Thanh Thông bang chủ Liễu Khải ung dung rằng:

- Độc Ma! Ngươi dùng quỉ kế như thế, Liễu Khải ta không đời nào chịu phục, còn ngươi muốn ta giao chiếc Tiểu Đoạt Hồn Kỳ. Xin lỗi! Ta không thể nào chấp nhận lời thỉnh cầu của ngươi!

Ma Cung chủ nhân ha hả cười rằng:

- Khá lắm! Quả nhiên không hổ danh là bang chủ của Thanh Thông Bang! Nhưng không cho nhà ngươi nếm chút mùi vị, chắc nhà ngươi không biết sáng mắt!

Dứt lời, Độc Ma tăng thêm sức bóp, Liễu Khải cố chịu đau để duy trì cho toàn thân khỏi ngả, chỉ thấy trán lão anh hùng toát đầy mồ hôi, trông biết đang chịu cực hình đau khổ, tiếng Ma Cung chủ nhân lại rằng:

- Có đưa ra không?

Liễu Khải cố chịu đau thốt ra một tiếng:

- Không!

Độc Ma lạnh lùng rằng:

- Đã thế ta cho biết tay?

Mọi người thất kinh hoảng hồn, Gia Cát Dật, Liễu Mi, Sở Canh, cả ba cùng một lúc nhảy vọt hết ra!

Độc Ma cười ha hả buông ngay Liễu Khải, lập tức vung ngay song chưởng, ba người, chân chưa kịp đứng vững thế, bị dồn hết ra phía sau. Trong khi đó thì Thanh Thông bang chủ đã hôn mê nằm co quắp dưới đất.

Gia Cát Dật, Liễu Mi, Sở Canh ba người lại xông lần thứ hai, nhưng thủ pháp của Độc Ma nhanh không thể tưởng nổi, chỉ trong nháy mắt, hắn đã lấy được chiếc Tiểu Đoạt Hồn Kỳ trong ngực của Liễu Khải. Cây cờ báu nằm trên tay, Độc Ma buông những tiếng cười đắc trí. quái gở thân hình nhoáng nhanh, lùi ngay về sau Liễu Mi, Sở Canh lo đỡ ngay Liễu Khải dậy!

Chỉ thấy Độc Ma hớn hở nhìn cây cờ trên tay thích trí cười khanh khách một lúc rồi rằng:

- Đúng là của báu thật! Nghe nói ai thấu hiểu được ý nghĩa của mười tám chữ trên đây, tức khắc võ công người ấy sẽ trở nên cử thế vô song ngay, võ công của ta tuy đã lên đến mức tuyệt đỉnh, nhưng vẫn chưa thấy toại lòng lắm, chuyến này mình có cơ hội nghiên cứu thêm cho đỡ buồn rồi? Ha! Ha! Ha...

Thình lình ào một tiếng từ trên không trung bay vèo xuống một vật đen ngòm, và chiếc Tiểu Đoạt Hồn Kỳ trên tay Độc Ma vụt bay luôn! Khiến cho Độc Ma cũng bất giác thốt tiếng ối lên một tiếng thất kinh!

Thì ra cây cờ Tiểu Đoạt Hồn Kỳ lúc này nằm ngay trong mỏ một con chim ưng cực kỳ lớn, chỉ thấy chim ưng mỏ ngậm cờ bay vụt lên cao!

Độc Ma nào chịu! Vung ngay chưởng bên phải ra phạt lên một ngọn chưởng nhắm ngay chim đi tới. Nhưng cũng chỉ thấy chim ưng cũng thình lình giơ hai cẳng ra đạp mạnh xuống, hình như nó đang trả đòn! Quả đúng thế, chim ưng không hề bị xao động về ngọn chưởng lực của Độc Ma!

Ma Cung chủ nhân chuyến này mất mặt quá, bất giác quát rằng:

- Khá lắm!

Dứt lời, vung luôn song chưởng lên quạt mạnh lên! Trong ngọn đòn này, Độc Ma cũng tính đến tốc độ của chim bay, nên đã dùng hết toàn lực trong người đánh ra. Một ngọn cuồng phong đánh ra tựa như phi sa tẩu thạch, khói tỏa mịt mờ, khí thế như muôn nghiêng trời nghiêng đất! Dũng mãnh vô tả!

Nhưng chuyện kỳ quái cứ tiếp tục diễn ra, sau khi Độc Ma dốc toàn lực đánh ra chưởng ấy, bỗng một tiếng Pác! vang lên.

Mọi người cảm thấy Độc Ma bị trúng một sức rất mạnh ở đâu đánh tới vậy, vì thấy toàn thân Độc Ma bị bật bổng khỏi mặt đất. May nhờ công lực của hắn cừ giỏi, trên lưng chừng hắn đã giữ nổi thăng bằng để nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất lại, nhưng khi hai chân chạm mặt đất, thân hắn không khỏi lảo đảo như muốn té.

Mọi người ngơ ngác làm lạ, bỗng nghe đằng xa có tiếng chim ưng kêu vang, khi mọi người chăm chú nhìn, ai nấy hồn bay phách lạc! Chỉ thấy sau làn bụi mập mờ không xa, hiện ra một người dong dỏng cao, sắc mặt trắng bệch, toàn thân bận theo lối nho sinh, hai tay trống không, đang uy nghi ung dung bước lại, và con chim ưng cũng đang lững thững bước theo sau.

Cũng chẳng biết tiếng ai kinh hoảng đến nỗi thốt ra thành tiếng rằng:

- Trời! Độc chỉ Thôi Bác!

Cũng vì câu nói ấy mà khiến cho Phổ Côn, Thanh Thông Bang, Cửu Thiên Tự, Điểm Thương Phái, bốn nhóm người này như vừa sực tỉnh cơn mộng, mọi người lo chia và vây quanh ngay Hầu Hạo vào giữa!

Rõ đúng là danh của người bóng của cây, người được xưng là đệ nhất cao thủ trong thiên hạ Độc chỉ Thôi Bác này vừa xuất hiện, mặc dù tất cả mọi người, đông đảo như thế, nhưng ai nấy đều đánh trống ngực thình thịch, chính vì oai thế lẫm liệt của Độc chỉ Thôi Bác mà nhiếp tinh thần của mọi người!

Độc Ma quả là một người thông minh tuyệt đỉnh, hắn biết rõ trong chưởng lực vừa rồi đã khiến mình lảo đảo ấy chính là do Độc chỉ Thôi Bác phát ra, biết mình không thể nào chống cự lại với nhân vật lẫy lừng này, lập tức len lén bước nhanh ngay về liễn xa của mình, và chuẩn bị đứng xem cuộc đấu của đôi bên.

Lúc này chỉ thấy Độc chỉ Thôi Bác thủng thẳng bước đến. Bỗng trong đám đông, tiếng của nàng Liễu Mi vang lên rằng:

- Kính thưa Độc Chỉ thúc thúc, Hầu Hạo đại ca ở đây ạ!

Bắc kiếm Phổ Côn vội giơ ngay tay bịt miệng Liễu Mi lại, tay còn chưa đụng tới nàng Liễu Mi, bên kia tiếng của Độc chỉ Thôi Bác lạnh lùng rằng:

- Phổ Côn! Hãy buông ngay tay xuống!

Bắc kiếm Phổ Côn giật mình thất kinh, tay tự động buông ngay xuống!

Độc chỉ Thôi Bác dẫn theo con chim ưng lớn của mình đủng đỉnh đến một đám đá cao, không biết vị cái thế kỳ nhân này đã cố ý hay vô tình, nhưng Độc chỉ Thôi Bác đã ngăn đôi ngay hai bên hữu sự. Lúc này chỉ thấy vị Độc chỉ Thôi Bác ngồi trên một phiến đá lớn.

Từ từ đưa mắt nhìn khắp mọi người một lượt, ai nấy đều cảm thấy cái nhìn ấy không khác nào vừa bị lưỡi dao sắc bén cạo qua mặt vậy! Bắc kiếm Phổ Côn hình như không phục, và chuẩn bị hợp tất cả toàn lực của nhóm bốn người lại, mở ngay trận đánh thình lình và chớp nhoáng với con người ngạo mạn này!

Nhưng Độc chỉ Thôi Bác hình như đã thấy rõ được những tư tưởng trong bộ óc của Phổ Côn vậy, chỉ nghe Độc chỉ Thôi Bác giọng vô cùng lạnh lùng:

- Kìa Phổ Côn! Sao nhà ngươi không chịu yên phận chút nào! Bộ còn thích gây rối nữa sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.