Đoạt Mộng

Chương 64: Đèn Đuốc





Nói thì chậm mà xảy ra lại nhanh, trên đỉnh đầu vang lên một trận gào thét khàn khàn, lúc trước khi Dư Hạo đi vào thì y căn bản không phát hiện, lúc này ngẩng đầu, chỉ thấy trong đỉnh lỗ đen xuất hiện một con quái vật máy móc đen thui khổng lồ, thân máy móc như con nhện duỗi ra vô số chỉ cánh tay kim loại, phía cuối cánh tay kim loại bắn ra dao, cưa, thương, chùy,...!đông đảo vũ khí sắc bén cùng cơ quan rỉ sét, tựa như tia chớp đánh úp bọn họ.
"Trời mẹ, đây là cái gì!" Dư Hạo thấy quái vật máy móc kia, lập tức hét lên một tiếng, Chu Thăng quát: "Con quái vật đã lùa chúng ta vào phế tích!"
Dư Hạo bay trên không trung, y dùng kết giới bảo hộ cho Chu Thăng cùng Trần Diệp Khải, hét lên: "Đánh như nào vậy?"
Chu Thăng giơ một mặt khiên ra chống cự, đồng thời thì tất cả vũ khí của quái vật máy móc kia cũng đánh lên trên tấm chắn, "Coong" một tiếng thật to, lỗ tai của Dư Hạo suýt chút nữa bị rung điếc luôn.

Trần Diệp Khải ở sau kết giới đột nhiên bắn ra một phát đạn, cột sáng lao tới, bắn gãy một cánh tay kim loại trong đó, cánh tay kim loại cầm dao nhọn kia lập tức bị hút bay vào sâu trong tiềm thức.
Càng nhiều cánh tay kim loại đuổi theo, Chu Thăng vừa thu khiên lại, biến đổi nó thành gậy Như Ý, keng keng vài tiếng, đánh tới mấy cánh tay kim loại ở xung quanh, hét: "Rời khỏi chỗ này!"
"Nhưng đi đâu?"
Trần Diệp Khải hô: "Đi theo trực giác! Trực giác!"
"Nhưng mà em không có trực giác..." Dư Hạo bay lượn ở không trung, kết giới kia giống như một phi thuyền vũ trụ, Chu Thăng cùng Trần Diệp Khải được bảo hộ ở bên người y, họ liên tục ra chiêu để chiến đấu với những cánh tay kim loại có kích thước khổng lồ của quái vật.

Cánh tay kim loại bị đánh gãy không ngừng rơi xuống, nhưng các hung khí rắc rối của nó dường như không hề giảm đi, ngược lại càng lúc càng nhiều lên.
"Trực giác!" Chu Thăng tình thế cấp bách, nói: "Cậu bay đến hướng nào? Sáu đầu thông đạo là sáu giác quan, đi đến phía con đường trực giác kia kìa!"
Dư Hạo lập tức hiểu, xung quanh sáu lỗ đen đều toàn là cánh tay, tượng trưng cho sáu giác quan: thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác, xúc giác và trực giác của Lương Kim Mẫn! Mà thế giới mộng cảnh, chính là phải dựa vào sáu thông đạo này, rồi sẽ cuồn cuộn bị hút liên tục vào trong phế tích quên lãng!
"Chỗ đó có thể đi thông lên tầng trên thế giới tinh thần à?"
"Không có tầng trên thế giới!" Chu Thăng nói: "Mộng cảnh của cô ấy đã vỡ vụn rồi, đến cuối trực giác đi, chờ lát nữa nói cho cậu vì sao!"
"Nhưng mà trực giác là con đường nào mới được?" Dư Hạo tìm kiếm khắp ngân hà bị phủ kín các mảnh vỡ.

Trần Diệp Khải bắn một phát trúng vào móng vuốt sắc bén đang chụp về phía bọn họ, lớn tiếng nói: "Con đường mà tất cả mảnh vỡ đều biến thành hình dạng giống nhau ấy!"
Ngay lập tức Dư Hạo hiểu rõ, y tìm được một con đường kỳ lạ ở giữa sáu lỗ đen đang bủa vây quanh cánh tay xoắn ốc, trên con đường kia, tất cả các mảnh vỡ bị hút vào đều là hình tròn, kích thước không lớn cũng không nhỏ, hình dạng được phân chia đồng nhất.

Dư Hạo quay người lại, lao xuống, bắt đầu lội ngược dòng trong dòng sông trực giác này.
Chu Thăng đang muốn phát huy sức mạnh, lại bị Dư Hạo kéo đi cùng với cả Trần Diệp Khải, tránh xa khỏi quái vật kim loại.
Dư Hạo: "Đấy là Boss à?"
Chu Thăng: "Đúng!"
Trần Diệp Khải: "Cầm đèn!"
Dư Hạo bay lượn ở giữa không quên quay đầu lại xem, chỉ thấy quái vật kim loại kia lại đuổi theo, đống cánh tay kim loại kia dù đánh như thế nào cũng mãi không hết, còn có thể tự do co duỗi cơ chứ! Chu Thăng cùng Trần Diệp Khải một đường bay ngược lại, giao chiến kịch liệt với cánh tay kim loại, Dư Hạo thì bay dẫn đầu, dẫn cả ba người đi trên con đường trực giác.
Ngay khi y bay đến để nghênh đón ngân hà trực giác, đột nhiên kỳ tích xuất hiện, viên cầu giống như giọt nước có vẻ đã chịu hấp dẫn dọc theo đường đi, không thể không bay về phía ngọn đèn trong tay Dư Hạo.

Ký ức trực giác đang tiến vào ngọn lửa, mà ánh lửa bên trong đèn cũng càng lúc càng sáng.
Trần Diệp Khải nói: "Có tác dụng!"
"Tôi đã đoán đúng rồi!" Chu Thăng hô, ngay sau đó, một cái búa lớn nện xuống hướng ba người (*), Chu Thăng giận dữ gầm lên, lửa vàng bộc phát ầm vang toàn thân, thậm chí tấm lá chắn kia còn hoá thành màu vàng, mặt thuẫn mơ hồ hiện ra hoa văn vòng mặt trời, chặn lại một búa kia!
(*) Raw ghi là 4 người, nhưng ở đây chỉ có 3 người, có thể tác giả nhầm lẫn, nên mình xin phép sửa lại.
Mắt Dư Hạo nhìn thấy cuối con đường trực giác xuất hiện một cái sân trời, lập tức mang theo Chu Thăng cùng Trần Diệp Khải bay thẳng đến.
"Thành công!" Trần Diệp Khải hô, "Tốt quá rồi!"
Dư Hạo: "..."
Khi đèn được cầm xông thẳng lên sân trời, toàn bộ mảnh vỡ giữa con đường trực giác đều bị hút vào trong đèn, mà ở trên sân trời kia, bỗng xuất hiện một tế đàn!
Chu Thăng vung gậy Như Ý ra, xoay người ——
"Này —— thì!" Hét to một tiếng, Chu Thăng lấy gậy Như Ý nện một cái xuống, đánh nát toàn bộ cánh tay kim loại đang đuổi theo sau.
Dư Hạo: "Tới đâu tiếp? Làm sao bây giờ?"
"Nhìn tôi nè...!Tôi biến một phép ảo thuật cho cậu xem!" Chu Thăng tươi cười, nghiêng người, thổi một cái vào trong chiếc đèn kia.
Một tiếng động nhỏ, bấc đèn tách ra ngọn lửa, như tia chớp đánh trúng tế đàn, trên tế đàn "vù" một tiếng bùng lửa lên! Chiếu sáng trời đất!
Khi lửa vàng bốc cháy lên, trong trời đất cũng rực sáng ngời.
Dư Hạo bị loạn rồi, y dựa theo lời Chu Thăng chỉ huy hành động, căn bản không biết là đang làm cái gì, Chu Thăng lại nói: "Nhanh! Baby ——! Con đường tiếp theo!"
Trần Diệp Khải nói: "Đi!"
Dư Hạo mang theo hai người bay về phía con đường thứ hai, trên con đường kia tất cả các mảnh vỡ đều là những hình ảnh kỳ dị đủ loại màu sắc, giống như màu của ánh đèn pha lê xẹt qua.

Khi bay qua thông đạo đó, tất cả các mảnh vỡ hình ảnh đều bị hút vào đèn, tới cuối con đường thị giác, cũng xuất hiện một tế đàn tương tự.
Chu Thăng thổi tiếp cái thứ hai, tế đàn ở cuối con đường thị giác đồng thời bùng lên ngọn lửa vàng lần nữa!
Chu Thăng: "Tiếp tục!"
Quái vật máy móc trên đỉnh cảm nhận được uy hiếp, phát ra tiếng thét ma sát đầy chói tai, các cánh tay kim loại ồ ạt quơ bắn xuống, toàn bộ thế giới sinh ra chấn động kịch liệt, nhưng mà khu vực lửa vàng đã được thành lập, con quái vật kia cực kỳ sợ hãi, không dám tới gần.
"Anh đi ngăn nó lại!" Trần Diệp Khải hô, "Giao cho bọn em!"
Nói xong Trần Diệp Khải chạy ra khỏi kết giới của Dư Hạo, xuyên qua giữa những cánh tay kim loại, rời đi lực chú ý của quái vật khổng lồ.
"Tiếp tục!!" Chu Thăng hét lên, "Dư Hạo!"
Vị giác, xúc giác, khứu giác, thính giác,...!Dư Hạo giữ chặt tay Chu Thăng, Chu Thăng vác gậy Như Ý, hai người bảo hộ ngọn đèn kia, bay về phía các tế đàn.

Đến mỗi cái tế đàn, Chu Thăng lập tức thổi một hơi, mồi lửa giữa đèn bắn ra, trên tế đàn cũng theo đó mà bùng lên ngọn lửa vàng!
"Đây là cái gì?" Dư Hạo nói, "Là phép thuật mới của cậu à?"
"Là hy vọng sống."
Khi tế đàn cuối cùng bùng cháy lên, mắt Chu Thăng nhìn Dư Hạo, cười nói: "Xong việc rồi!"
Thẳng đến con đường cuối cùng, trên sáu tế đàn ở sân trời đều đã sáng rực lên ngọn lửa hừng hực, trong phút chốc toàn bộ thế giới tiềm thức sáng bừng lên! Hết thảy bóng tối thối lui, mà mồi lửa bên trong ngọn đèn kia cũng biến mất!
Dư Hạo: "..."
Chu Thăng thần bí mà chớp chớp mắt về phía Dư Hạo, nói: "Đã quên ngày đầu tiên chúng ta gặp mặt rồi hả? Phong hỏa trên trường thành xuất hiện như nào?"
Nháy mắt Dư Hạo nhớ tới thời điểm rất lâu trước kia, Tướng Quân kéo theo y nhóm lên ngọn lửa! Cái bật lửa là do y tìm được, cũng đưa cho Chu Thăng, Chu Thăng thắp đèn, lại mang theo y, cùng nhau vượt qua khói lửa xuyên qua Trường Thành.
Khi đó y vẫn chưa rơi vào thế giới tiềm thức, ngọn lửa bùng lên đó đã lập tức chiếu sáng tiềm thức và biên giới ý thức.
Một tay Chu Thăng vác gậy Như Ý, một tay kia khoác trên người Dư Hạo, toàn bộ thế giới tiềm thức bắt đầu chấn động, Trần Diệp Khải bay về phía bọn họ, ngọn lửa trên sáu tế đàn bắt đầu chuyển hướng, không ngừng hội tụ về phía trung tâm hố đen.

Ngọn lửa dọc theo sáu thông đạo giác quan, tụ hợp vào bên trong lỗ đen, sau khi rót vào thì bắt đầu xoay tròn, mặt đất rung chuyển, quái vật kim loại điên cuồng gào thét.
Lâm Tầm: "Bà thế mà...!Có thể trở về từ trong tiềm thức..."
"Lâm Tầm." Âm thanh Lương Kim Mẫn vang lên, "Không thể giết chết được tôi, có phải ông rất không cam lòng hay không?!"
Lỗ đen xoay tròn bạo phát, mở rộng ra bốn phương tám hướng, ánh sáng dâng lên không ngừng lan ra biên giới lỗ đen, ở khu vực trung tâm xuất hiện một vùng sáng như đảo nhỏ, ngay sau đó hóa thành một làn sóng xung kích, quét thẳng về phía ba người, trong gió bão, Chu Thăng lập tức xoay người, bảo vệ Dư Hạo.
Kết giới trên người Dư Hạo vừa tiếp xúc với trận bão này thì liền biến mất trong nháy mắt!
"Thành công..." Trần Diệp Khải run giọng nói, "Thành công rồi!"
Thế giới đột nhiên thay đổi hình dạng, mặt đất hoá thành nham thạch cứng rắn, dãy núi trập trùng, khắp nơi đều là núi lửa phun trào, tro bụi bay lên bầu trời, thế giới ý thức xuất hiện!
Trời đất ảm đạm, nhưng mà so với trong tiềm thức hư không đen mù thì nó đã có hình dáng mông lung, dung nham núi lửa chảy cuồn cuộn không ngừng xuống vùng đất trũng, mà ở trong trung tâm có một toà thành trì bằng máy móc.

Chính giữa thành trì đang bị chiếm cứ bởi một con quái vật khổng lồ hơn vạn mét!
Mắt con quái vật kia mở cực lớn, là đôi mắt kép hình cầu màu đen của côn trùng, Dư Hạo liếc qua nhìn lại một cái, ấn tượng đầu tiên chính là...!Đầu của Lâm Tầm! Đôi mắt lão hơi hơi lồi ra, cái trán, bộ mặt, phần dưới con côn trùng này cực kỳ giống với con quái vật chỉ kim loại! Nhưng miệng, lỗ tai nó lại có chút giống người khác hơn.
Đối thủ mà bọn họ chiến đấu trong tiềm thức, đúng là nửa người dưới của con quái vật này, mà lúc này, dung nham đã tràn ra gần bao trùm thế giới ý thức, vây quanh thành trì.
"Trùng Lâm Tầm" kia duỗi cánh tay kim loại ra phải hơn mấy ngàn mét, cuốn lên cơ quan cực kỳ phức tạp, đang vung vẩy ở khắp nơi, đập, chém, làm các động tác huỷ diệt thế giới này.

Núi lửa thì không ngừng phun trào, dung nham tuôn ra càng lúc càng nhiều, chảy về phía thành trì.
Dư Hạo cùng Trần Diệp Khải, Chu Thăng đang đứng trên một vách đá ngay trước ngọn núi lửa, nhiệt độ quanh người hầm hập bốc lên.
"Chu Thăng? Cậu nhìn!" Dư Hạo ra hiệu cho Chu Thăng nhìn sang bên trái, trên ngọn núi lửa cao nhất, xuất hiện một ngôi đền trắng tinh, trước ngôi đền dường như có tế tư mặc một bộ váy dài, tế đàn trước người lại hừng hực ánh lửa đỏ sẫm, mỗi lần cường độ tăng lên, núi lửa liền phun trào ra liệt viêm cùng dung nham, tuôn thẳng về phía thành trì.
"Cô Lương?" Trần Diệp Khải nhíu mày nói.
"Trùng Lâm Tầm" kim loại kia vẫn chưa từ bỏ ý định mà vươn vũ khí ra, âm mưu muốn hủy diệt ngôi đền trên đỉnh núi lửa.
Âm thanh chú ngữ liên tục truyền đến, mỗi một lần núi lửa phun trào thì nó đều mãnh liệt biến thành sao băng, rơi thẳng xuống thành trì.


Dưới động đất kịch liệt Dư Hạo còn tưởng rằng Lương Kim Mẫn tính đồng quy vu tận với quái vật đang chiếm cứ thành trì, vậy mà thế giới này vẫn có thể cùng kiên cường chịu đựng.
"Lão già này cũng không mạnh như trong mộng của anh nhỉ." Chu Thăng nói.
Trần Diệp Khải bất đắc dĩ nói: "Đương nhiên, quan hệ của bọn anh là thầy trò, còn nói tới cô Lương, họ lại là vợ chồng.

Ở trong mộng cô Lương, sức mạnh của bọn họ là ngang nhau, một khi đã quyết định đập nồi dìm thuyền [1], có lẽ...!Ở sâu trong nội tâm, vẫn cứ cảm thấy có thể cùng lão đồng quy vô tận đi.
[1] Phá phủ trầm châu: quyết đánh tới cùng
Chu Thăng rất hài lòng, nói: "Như vậy xem ra, cũng không cần chúng ta xen vào việc của người khác, chúc cô Lương thành công nổ chết con quái vật này, đoạt lại Đồ Đằng vậy!"
"Ừ." Trần Diệp Khải quan sát trong chốc lát, dung nham lại liên tục phun trào xuống, dường như là có thể từ từ nóng chảy quái vật kim loại, cho dù mộng cảnh đã trở thành phế tích, sau khi Hỏa Thần tức giận huỷ diệt quái vật kim loại, còn có thể chậm rãi trùng kiến lại, tuy rằng quá trình rất dài.
"Anh cảm thấy tạm thời không cần tới chúng ta nữa rồi." Trần Diệp Khải nói, "Trong hiện thực phải bảo vệ tốt để cô ấy không bị thương."
"Vậy thì, chúc ngủ ngon." Chu Thăng cũng không thèm nhìn sang Trần Diệp Khải, tiện tay ấn ở trên trán anh.
Trần Diệp Khải đột nhiên ầm một tiếng, hóa thành bụi sáng rồi lập tức biến mất như vậy.
"Woa." Đây là lần đầu tiên Dư Hạo nhìn thấy cảnh rời khỏi thế giới mộng cảnh trong nháy mắt.
"Woa cái gì?" Chu Thăng mờ mịt nói.
"Chiêu này ảo ma thật." Dư Hạo nói.
Chu Thăng: "Nổ Khải Khải thành một chùm pháo hoa á?"
Dư Hạo nói: "Hoá ra mỗi lần khi cậu nói ngủ ngon với tôi chính là vì xem pháo hoa hả?!"
Chu Thăng mỉm cười, nói: "Mỗi lần khi đưa cậu ra ngoài trước kia, tôi đều rất luyến tiếc."
Dư Hạo nghe được lời này, dây cung trong lòng lại trùng xuống.
"Có đi không?" Chu Thăng hỏi, "Chỉ còn lại chúng ta thôi."
Dư Hạo hoài nghi mà nhìn Chu Thăng: "Cậu không có gì muốn nói sao?"
Chu Thăng ngơ ngác nói: "Hở?"
Dư Hạo còn có chút khó chịu, nhìn chằm chằm Chu Thăng, lúc ở cùng Trần Diệp Khải, có rất nhiều chuyện y khó mà mở lời, nhưng hiện tại chỉ có hai người, Dư Hạo lại chưa nghĩ ra nên nổi giận với hắn như nào, vậy mà dám giấu giếm y chạy vào trong mộng của người khác, thật là quá nguy hiểm!
"Sau này không thể gọi thì cũng không được đánh lẻ, phải cùng hành động! Biết chưa?"
"Được rồi!" Chu Thăng nói, "Đừng niệm kinh nữa được không? Rời giường đi? Đi ăn sáng nhé?"
Dư Hạo bụng đầy nghi vấn, có quá nhiều vấn đề muốn hỏi Chu Thăng, Chu Thăng lại nói: "Chẳng có gì đẹp, vào trong mộng cảnh của tôi nói đi."
Dư Hạo hơi ngẩng đầu, nhắm hai mắt lại.
Chu Thăng: "..."
Dư Hạo đợi vài giây, không chờ thấy câu "Ngủ ngon" kia, mở mắt ra, nói: "Làm sao thế?"
"Cậu..." Đột nhiên Chu Thăng mỉm cười, mặt hơi đỏ, nói: "Nhắm mắt lại làm gì?"
Dư Hạo: "???"
"Ngủ ngon." Chu Thăng nói, sau đó nắm tay ấn ở trên trán Dư Hạo.
Trong bóng tối, Dư Hạo tỉnh lại, Chu Thăng mới vừa nhúc nhích, thử giơ tay, phát hiện Dư Hạo đang nằm trên người mình.

Lại cử động tay kia, phát hiện bị Dư Hạo nắm, tiện đà nắm chặt tay tiếp.
"Mấy giờ rồi?" Dư Hạo chỉ cảm thấy lần tỉnh dậy này so với mỗi lần trong quá khứ đều mệt hơn, hơn nữa trời cũng chưa sáng, Chu Thăng vươn tay cầm điện thoại di động liếc mắt qua.
"5 giờ 5 phút." Chu Thăng ngáp một cái.
"Sao mới ngủ được nửa giờ?" Dư Hạo buồn ngủ muốn bùng nổ rồi.
"Thời gian trong thế giới tiềm thức thật sự rất chậm." Chu Thăng đáp, "Ngủ thêm một lát đi." Nói xong một tay hắn ôm lấy người y, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Trong tích tắc, một tia chớp đột nhiên xẹt qua, lập tức chiếu sáng bừng phòng ký túc xá, tiếng sấm phảng phất như nổ tung trên đỉnh đầu, làm Dư Hạo khiếp sợ, lập tức thanh tỉnh.

Dư Hạo cùng Chu Thăng chen trên cái giường đơn nhỏ hẹp, gối lên bờ vai của hắn, đột nhiên lấy lại tinh thần, vội vàng bò lại trên giường của mình.
Chu Thăng nhảy xuống giường, hoạt động cánh tay, đi ra ban công đóng cửa sổ, đêm qua là một ngày buồn nhất đầu mùa hè, Dĩnh thị nóng như một cái lồng hấp.

Đợi trận mưa này ba ngày, cuối cùng sáng sớm hôm nay ông trời mới chịu trút nước xuống.

Hơi nước trong cơn gió lồng lộng tràn vào ký túc xá, giống như cái lồng hấp rốt cuộc cũng mở nắp, toàn bộ cửa sổ ký túc xá đều bị đập "bang bang" ầm ĩ, sau khi cỗ thời tiết oi bức tiêu tán, cuối cùng trong trời đất cũng dần mát mẻ.
Dư Hạo nằm lại trên giường mình, trong lòng lại lăn lộn qua lại, nhớ đến đều là một khắc khi tỉnh lại kia, động tác của Chu Thăng vô cùng tự nhiên, dường như trạng thái của bọn họ đáng lẽ phải là như vậy.
Chu Thăng để lại một khoảng trống trên cửa sổ và cửa ban công, thu hết quần áo vào.

Dư Hạo mơ màng sắp ngủ, mắt nhìn di động, thấy Trần Diệp Khải nói trong nhóm: 【 Cô Lương tỉnh rồi.


"Chu Thăng?" Dư Hạo nói.
Chu Thăng gấp quần áo, đánh răng, tiện tay nhận lấy điện thoại di động mà nhìn.
【Anh ở bệnh viện.

】Trần Diệp Khải nói,【Bọn họ đang làm kiểm tra cho cô Lương, Hoàng Đình đã tới rồi, không cần lo lắng nữa đâu.



Mưa càng lúc càng nặng hạt, Dư Hạo trả lời tin nhắn của Trần Diệp Khải, bên ngoài ban công kéo thành một màn mưa, mưa lớn đánh lên lều plastic dưới tầng, Trần Diệp Khải hiển nhiên đang bận rộn nên không thể trả lời.
"Tối hôm qua anh ấy ngủ ở bệnh viện." Chu Thăng đáp, "Chỉ cần cô Lương vừa tỉnh, Hoàng Đình sẽ lập tức thủ ở bên trong bệnh viện, dùng lý do bệnh tình vợ ông ta chuyển biến xấu để lừa ông ta đi, sẽ không giống như lần trước."
"Kế hoạch rất chu đáo chặt chẽ nhỉ, đưa điện thoại tôi xem với?" Dư Hạo duỗi tay về phía Chu Thăng.
Chu Thăng: "Xem gì?"
Dư Hạo: "Xem các cậu thương lượng như thế nào chứ sao."
Chu Thăng: "Không cho."
Dư Hạo: "Có cho hay không?"
Chu Thăng sống chết cũng không hé miệng: "Không cho!"
Dư Hạo: "Các cậu vì hành động lần này, chuẩn bị bao lâu?"
Chu Thăng cầm điện thoại, lật lại đối thoại với Trần Diệp Khải, đưa cho Dư Hạo xem, nội dung đối thoại phần lớn quay xung quanh vòng Kim Ô cùng tiềm thức của Lương Kim Mẫn.

Dư Hạo nhìn, bên trong còn có rất nhiều đoạn chat voice, đành phải từ bỏ, mắt liếc Chu Thăng, nghĩ thầm trong lòng quả thực có quỷ.
"Còn ngủ nữa không?" Chu Thăng hỏi.
Dư Hạo rúc ở trong chăn mỏng đến ngẩn người, nghĩ thầm cậu ôm tôi đi tôi liền ngủ ngay, nhưng mà đương nhiên lời này không dám nói ra.
Tối hôm qua vội vàng cứu cậu, nhất thời không rảnh ăn đậu hủ của cậu, hai lần bị Chu Thăng ôm ngủ, một lần là vội vội vàng vàng tiến vào Chichen Itza, một lần thì vào tiềm thức.

Tuy rằng ngắn ngủi, nhưng nhiệt độ cùng hơi thở của thân thể hắn, lại phảng phất còn như cũ trên người y.
Lồng ngực kiên cố với nhiệt độ cơ thể Chu Thăng, tim đập mạnh mẽ, đối với Dư Hạo mà nói thậm chí giống như trong mơ vậy.

Dư Hạo bỗng nhớ tới lời âu yếm động lòng người kia —— Tôi muốn mỗi ngày thức dậy cùng cậu.
"Này!" Chu Thăng nói, "Còn ngủ không thế? Hỏi cậu đấy."
Dư Hạo quay đầu nhìn Chu Thăng, bất đắc dĩ nói, "Ngủ không được ạ, nỗ lực của tôi lại tụt rồi."
"Còn giận à?" Chu Thăng mờ mịt nói, "Đi ăn sáng thôi."
Trong lòng Dư Hạo vật lộn qua lại, luôn nghĩ tới Chu Thăng, cho dù là lúc này, Chu Thăng vẫn ở ngay bên người y, giơ một cái ô đen thật lớn, còn nghiêng về phía y, ngay cả bả vai của mình cũng để lộ dưới mưa, làm ướt nửa người.

Hai người mặc quần đùi đi dép lê, xuyên qua trường học nói đi đến căng tin ăn bữa sáng.
Mùa mưa Dĩnh thị tới, không biết vì sao, sáng sớm hôm nay đã trút nước tầm tã, trong lòng Dư Hạo có loại cảm xúc không kìm nén được, sự uất ức tích tụ mấy ngày trước phảng phất như bị cơn mưa lớn cuốn trôi sạch banh, một khắc kia Chu Thăng mở ô ra, làm Dư Hạo nhớ tới Hắc Long trong mộng Chichen Itza vì bọn họ mà giương cánh che mưa.
Lời Phó Lập Quần cùng Trần Diệp Khải nói qua đã trở thành phần lớn ý niệm của Dư Hạo, tựa như bên trong hộp quay sổ số, vô số hạt châu lăn lộn qua lại xoay tròn.

Mấy ngày này, y càng không ngừng suy nghĩ, giống như càng lắc mạnh những ý niệm đó, một vòng lại một vòng, nhưng chẳng dám dừng lại, luôn nhìn chằm chằm vào quả bóng nhiều màu duy nhất kia, hy vọng kết quả rơi ra cuối cùng sẽ là nó.
Đối diện với ý nghĩa của chính mình...!Mọi người đều nói như vậy, dường như Chu Thăng giơ ô ở trong mắt rất nhiều người, đã là bạn trai của Dư Hạo y.

Nhưng Dư Hạo trải qua quá nhiều yêu thương thảm bại, làm y hiểu rõ, thời điểm thích một người, có rất nhiều chi tiết nhỏ bé, đều bị y theo bản năng mà phóng đại lên —— ví dụ như đôi khi những hành động của đối phương đơn giản chỉ là vô tình làm ra, cũng chưa chắc hướng tới mình, vậy mà bản thân đã tưởng tượng đến tận đâu rồi.
Thích một người, kiểu gì cũng sẽ lo được lo mất, cho dù là một nụ cười của người đó, một động tác đơn giản, đều dễ dàng khiến cho bản thân phải suy đoán, nó cũng sẽ bị dùng làm bằng chứng để chứng minh "Cậu ấy thích tôi".

Ví dụ như sẽ xem nhẹ bằng chứng bất lợi, chỉ giữ lại bằng chứng có lợi, là bản tính của con người.
Lần đối thoại đêm giao thừa kia, Chu Thăng đã biểu lộ thái độ của hắn.

Theo lý thuyết Dư Hạo không nên lại có hy vọng phi thực tế nào đó, nhưng ở ngay trong học kỳ này, y lại bắt đầu sinh ra một tia hy vọng như có như không, lúc ấy Chu Thăng nói không thích, không có nghĩa là bây giờ không thích, hoặc giống như lời của Trần Diệp Khải và Phó Lập Quần, hắn chỉ là không muốn nhìn thẳng vào tình cảm của mình?
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, có lẽ bản thân nên thử lại một chút, có thể còn có hy vọng?
Dư Hạo không hề muốn quay số nữa, mở thưởng đi, cho dù là mở ra cái gì cũng không quan trọng, nhưng hành động quay hộp mở thưởng này đã thành quán tính, làm y từ ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác lung lay ý thức đã chôn vùi sâu bên trong.

Vào đêm giao thừa, Chu Thăng cũng đã nói rồi, để y đi tìm bạn trai.

Nếu như không được, Dư Hạo cảm thấy thật sự mình nên đi tìm một người bạn trai, đem tình cảm này thả ra, nếu không loại cảm giác lo được lo mất này thật sự giày vò y đến mức khó chịu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.