Đoạt Mộng

Chương 82: Cõi Lòng





Đó là một buổi tối mát mẻ, mát đến mức có chút rùng mình, rõ ràng đang là cuối hè mà lại có cảm giác như đã sang đông.

Nhiệt độ toàn Dĩnh thị bắt đầu hạ xuống, vào ban đêm Dư Hạo có thể cảm giác được Chu Thăng đã ném một cái chăn bông trên người hắn sang rồi đắp chăn lên cho y.
Khi y nửa tỉnh nửa mê quay đầu lại thì nhìn thấy Chu Thăng đang nằm trên giường, cầm điện thoại nhắn tin, ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu vào sườn mặt đẹp trai của hắn.
Khi tỉnh dậy một lần nữa, trời đã tờ mờ sáng, Dư Hạo phát hiện ra trên người mình được đắp thêm một chiếc chăn mỏng Chu Thăng lấy ra từ tủ, Chu Thăng thì không biết đã đi đâu rồi.

Cơn giận đêm qua đã hoàn toàn bay biến, Dư Hạo ngồi trên giường cảm thấy hối hận, nghĩ đến cơn tức giận của chính mình vào tối hôm qua, chỉ cảm thấy vừa xấu hổ vừa mệt mỏi.
"Có thể đi được không đấy?" Phó Lập Quần đang gửi tin nhắn Wechat, ngẩng đầu nhìn lướt qua Dư Hạo.
"Đã ổn lắm rồi." Dư Hạo nhảy xuống khỏi giường đi rửa mặt, nói, "Có chút đói bụng, Chu Thăng đâu?"
Phó Lập Quần nói: "Sáng sớm đã mất tích rồi, đi đón người sao?".

Đọc truyện tại — trùmt ruуện.м E —
Ngày hôm nay Dư Hạo cực kỳ có tinh thần, một căn bệnh nhẹ đến nhanh mà đi cũng nhanh, sau khi Dư Hạo ăn sáng xong cùng Phó Lập Quần, y cảm thấy bản thân như được sống lại.
Mọi người hẹn nhau tụ tập ở trước ga tàu điện ngầm dưới chân núi, Dư Hạo nhìn thấy Chu Thăng đi đến cùng với Hoàng Cảnh Nhã.

Mọi người đều lịch sự gật đầu chào hỏi với Hoàng Cảnh Nhã, tuy rằng một nhóm sinh viên đại học không đông hơn so với hôm xem Chu Thăng thi đấu, nhưng so với trước lại càng tưng bừng náo nhiệt hơn, vì những nam sinh khoa thể dục đi ngày hôm nay đều mang theo bạn gái.
"Đi theo dấu giày của cậu ta nhanh!"
"Đi theo dấu giày mới của thiếu gia! Nhanh lên nào!"
Lúc bắt đầu, một đám người thi nhau giẫm lên dấu giày mới của Chu Thăng trên mặt đất, Chu Thăng bực tức nói: "Cút ngay! Cút xéo!"
Bên trong đường tàu điện ngầm, một đám người bắt đầu ồn ào la ó, nhân viên an ninh đột ngột nhảy dựng lên vì tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì rồi, Chu Thăng gào lên một tiếng giống như đang thật sự tức giận.
"Ai dám! Tuyệt giao!" Chu Thăng phẫn nộ nói, "Thật sự tuyệt giao! Đừng có tưởng là tao nói giỡn với bọn mày!"
Tình cảnh lúc này có chút xấu hổ, Chu Thăng cũng ý thức được rằng bản thân nổi giận hơi quá mức, thuận miệng nói: "Đi theo dấu chân của anh trai đi!"
Trong nháy mắt, Phó Lập Quần sợ hãi chạy đến trốn ở phía sau Sầm San, vội nói: "Tao đã đi giày một tháng rồi! Không còn là giày mới nữa!"
Dư Hạo: "..."
Toàn bộ toa tàu điện ngầm đều bị bọn họ chiếm giữ, đã thế còn đều là sinh viên đã có đôi có cặp, khung cảnh trông hết sức đồ sộ.
"Cảm thấy đỡ hơn chưa?" Sầm San sờ sờ đầu Dư Hạo, vẻ mặt của Dư Hạo có chút mệt mỏi nhưng y vẫn nở nụ cười, nói: "Cảm thấy ổn lắm rồi!"
"Sao em lại mua món quà đắt tiền như vậy cho anh hai kia hả?" Sầm San quở trách nói, "Tên ngốc to xác đó ngày nào cũng đi cọ cơm của mấy đứa, em sẽ làm hư tên đó mất thôi!"
Phó Lập Quần đang ôm chặt cột sắt trên tàu điện ngầm, hì hì cười, nói: "Để anh mày biểu diễn múa cột cho mấy đứa xem nhá?"
Sầm San: "..."
Dư Hạo cười nói: "Chu Thăng bảo em mua mà."
Hai người đồng thời ngoảnh đầu lại nhìn Chu Thăng cách đó không xa, hôm nay nhìn Chu Thăng rất đẹp trai, hắn mặc quần bò của Dư Hạo, áo phông trắng, tóc đã vuốt keo, đeo trên lưng một cái túi thể thao, hai tay của hắn vẫn nhét trong túi quần, bộ dạng lười biếng không chịu được, trông như chưa tỉnh ngủ, chân đá nghiêng về phía trước.


Đây là lần đầu tiên hắn đi đôi AJ này ra ngoài, Dư Hạo mới phát hiện phần trên của đôi già này thực sự rất đẹp và bắt mắt, cực kỳ phù hợp với Chu Thăng.
Có người nhường cho Hoàng Cảnh Nhã một chỗ ngồi, Chu Thăng liền dựa lưng vào toa xe, đứng ở bên cạnh Hoàng Cảnh Nhã câu có câu không mà nói chuyện phiếm với cô.

Vẻ mặt kia hết sức không bình tĩnh, chỉ thỉnh thoảng "Ừ" một tiếng hoặc gật đầu một cái, giống như không hề nghe thấy Hoàng Cảnh Nhã nói gì, chỉ sững sờ nhìn khung cảnh đường tàu điện ngầm bay vút qua trước mắt.
"Về sau không thể như này." Sầm San lại dạy bảo nói.
"Dạ." Dư Hạo cười nói, "Em biết rồi."
Khi ra khỏi ga tàu điện ngầm, Dư Hạo cố tình đi ngay phía sau Chu Thăng và giữ khoảng cách với hắn.

Đang đi, đột nhiên Chu Thăng quay đầu lại nhìn y, Dư Hạo liền giơ tay ra hiệu mình vẫn ở đây.

Phó Lập Quần tùy tiện khoác tay lên vai Dư Hạo, ánh mắt Chu Thăng hơi phức tạp, hắn chỉ liếc nhìn một cái rồi lại quay đầu đi.
Dư Hạo trêu ghẹo nói: "Chị dâu, chị đoán xem hôm nay Chu Thăng sẽ đưa Cảnh Nhã đi mấy vòng tàu lượn siêu tốc?"
Sầm San đột nhiên nở nụ cười nói: "Lần trước khi em chưa chuyển đến phòng của bọn họ, bọn chị đã từng đi khu vui chơi, em ấy một mình ngồi tận 12 lần."
Dư Hạo: "..."
Dư Hạo đã đến công viên giải trí này nhiều lần rồi, đây cũng là nơi mà y cùng với Chu Thăng đến làm thuê sau đợt nghỉ Tết Nguyên Đán.

Phó Lập Quần đi lấy vé, Sầm San lấy hai cái bùa may mắn ra đưa cho Dư Hạo.
"Chị đã cầu lá bùa này cho hai đứa lúc ở Hokkaido." Sầm San mỉm cười nói, "Một cái cho em, một cái cho Chu Thăng."
Dư Hạo nhanh chóng cảm ơn rồi nhận lấy nó một cách trân trọng nhất, lại nhìn Chu Thăng thì thấy Chu Thăng tay cầm một lon Red Bull uống, sóng vai ngồi trên băng ghế dài cùng với Hoàng Cảnh Nhã.
"Lúc nào về em sẽ đưa cho cậu ấy." Dư Hạo nói, "Nó là bùa tình yêu sao?"
"Đúng thế, cầu tình yêu." Sầm San điềm đạm cười, hai người cũng ngồi trên băng ghế dài, Dư Hạo cảm thấy nếu y mà là trai thẳng thì chắc hẳn y sẽ thích Sầm San, bà chị dâu này thực sự rất xinh đẹp.
"Sao nghe bảo hôm nay sẽ có mặt trời mà nhỉ? Sầm San nói, "Không ngờ trời vẫn toàn mây."
Dư Hạo ngẩng đầu nhìn trời, trải qua mấy ngày mưa, mây đen vẫn bao phủ dày đặc nhiều lớp, bê trong tầng mây có chút ánh sáng thấp thoáng hiện ra, gió thổi lên.
"Chị dâu, chị có lạnh không?" Dư Hạo nói.
Sầm San khoát ta, Phó Lập Quần đã trở về phát vé cho mọi người, mọi người lại ồn ào sôi nổi đến nhận vé rồi đứng dậy đi vào trong công viên.

Đây là ngày nghỉ hè cuối cùng nên có khá nhiều người đến đây, đã gần nửa năm Dư Hạo không đến đây, nhớ đến lần đưa Thi Nê đến đây chơi, y đối với nơi này vẫn có cảm giác thân thương.
Y cầm điện thoại chụp cho Chu Thăng và Hoàng Cảnh Nhã một tấm hình đặc biệt lúc mà họ đang xếp hàng.

Nhiều trò chơi đều là kiểu hai người ngồi, vốn dĩ Dư Hạo chỉ đi một mình, bạn học xung quanh thì đều có người yêu, vậy nên y bắt đầu tính toán lộ trình đi chơi dành cho một người, nhưng Sầm San cùng Phó Lập Quần thì lại liên tục lôi kéo Dư Hạo.
Khi đứng xếp hàng theo thứ tự, hàng ngũ xếp hàng thường vòng ngược đi rồi ngược lại, Dư Hạo thường xuyên chạm mặt cùng với Chu Thăng và Hoàng Cảnh Nhã, thỉnh thoảng y lại cầm di động chụp giúp hắn tấm ảnh, Chu Thăng thì vẫn kiên nhẫn nghe Hoàng Cảnh Nhã nói chuyện trong lúc rảnh rỗi, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn Dư Hạo.

Dư Hạo lại nhìn hắn cười cười, tỏ ý hai người không cần để ý đến mình.
"Em không muốn đi tàu lượn đâu..." Vẻ mặt Sầm San buồn bực nói, "Em thật sự không thích mà, hai người tự đi đi được không?"
"Đến đây nào." Phó Lập Quần nói, "Không kinh khủng đâu."
Dư Hạo nói: "Đúng vậy đó chị dâu, lúc đứng xếp hàng thì cảm thấy sợ thôi, lúc ngồi lên thì sẽ thấy không sao đâu."
Vẻ mặt của Sầm San lúc này giống như sắp phải bước chân lên pháp trường vậy, Phó Lập Quần giơ điện thoại lên: "Chụp ảnh nhé hớ hớ hớ!"
Dư Hạo cùng Sầm San đồng thời ngẩng đầu lên chút, Phó Lập Quần chụp ảnh selfie của cả ba, điện thoại hiện lên ảnh ngược của ba người giữa một đống người đang xếp hàng, đột nhiên Dư Hạo nhìn camera bên trong điện thoại, Chu Thăng ở cách đó không xa đang quay đầu lại, y ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn chính mình cùng với Chu Thăng trong camera điện thoại.
"Tách" một tiếng, Phó Lập Quần đã ấn nút chụp ảnh, tấm ảnh vừa được chụp xong, nụ cười ngọt ngào sáng lạn của Sầm San trong nháy mắt đã biến mất không còn bóng dáng, than thở đau khổ nói: "Không lên đó ngồi được không hả!"
"Sắp đến rồi!" Dư Hạo cười nói, "Cố lên!"
Đội ngũ xếp hàng đã sắp đến cuối, Dư Hạo nói: "Em bị cảm vừa mới khỏi, sợ ngồi xong sẽ đau đầu nên em không lên đâu, hai người cứ chơi đi nhé." Nói xong y chui thẳng ra ngoài luôn
"Dư Hạo!"
Phía sau hàng ngũ, Chu Thăng gọi y lại.
"Cậu đi đâu?" Chu Thăng nói, "Cậu phải chơi chứ?"
Dư Hạo cười nói: "Tôi chờ mấy cậu bên ngoài!"
"Lát nữa đi đu quay khổng lồ nhé." Chu Thăng nói
Dư Hạo gật đầu, tàu lượn "ầm ầm" một tiếng rồi khởi động, cách đó trăm mét, Dư Hạo vẫn có thể nghe thấy tiếng thét chói tai đầy thảm thiết của Sầm San, chỉ cảm thấy thật sự quá hề hước.

Y đi đến lối ra chờ bọn họ xuống, cũng không ngừng nhắc nhở bản thân đừng biểu hiện ra vẻ đưa đám, nếu không sẽ khiến mọi người chơi đùa mất vui.
Nhưng có đôi khi Dư Hạo cảm thấy, thực ra tâm trạng của y cũng không thật sự làm ảnh hưởng đến tâm tình của ai cả, có đôi khi con người luôn tự coi trọng bản thân quá mức, nói không chừng hôm nay Chu Thăng, Phó Lập Quần cùng Sầm San cũng không quá để ý đến tâm tình của y, trái lại họ đều chơi đùa rất vui vẻ mà?
"Dư Hạo!" Ở nhà hàng cánh gà nướng bên cạnh, người quản lý hô lên.
Dư Hạo "ơ" một tiếng rồi cười cười chào hỏi, vị quản lý này rất có ấn tượng đối với họ, nói: "Chú nhìn thấy Chu Thăng, hai đứa đến đây vui chơi hả."
Dư Hạo đi qua chào hỏi quản lý vài câu, quản lý lại hỏi sao nghỉ hè bọn họ không đến làm thuê.

Không lâu sau, một đám người đi xuống, Sầm San đứng một bên thở không ra hơi, Dư Hạo nói với quản lý: "Đây là chị dâu của em!"
"Chu Thăng!" Quản lý trông thấy Chu Thăng cùng với Hoàng Cảnh Nhã, cười nói, "Thằng nhóc này giỏi lắm, đã có bạn gái rồi cơ đấy? Giới thiệu với chú xem nào?"
"Không phải bạn gái." Chu Thăng nói trước mặt mọi người, "Còn tiếp tục nữa thì đập nát cửa hàng này đấy."
Đột nhiên mọi người thấy có hơi xấu hổ, Dư Hạo đành phải làm bộ không nghe thấy, Chu Thăng lại nói: "Lão Cao, làm hộ 18 cốc uống nước đôi đi, chút nữa cháu quay lại lấy, Dư Hạo cậu trả tiền trước nhé."
"Chị dâu, chị không sao chứ?" Dư Hạo quan sát sắc mặt Sầm San, chỉ lo cô bị dọa sợ.
"Chơi thêm lần nữa nào." Sầm San hít sâu, nói, "Đi! Chị đây thích rồi đấy!"
Phó Lập Quần: "..."
Cùng lúc đó mọi người đều cười sằng sặc như điên, Phó Lập Quần nói: "Một lần thì tốt rồi...!Ơ kìa! Đợi một chút! Vợ ơi!"
Sầm San trực tiếp kéo Phó Lập Quần đi, Dư Hạo cười đến mức không cười nổi nữa, y lấy điện thoại ra chụp cho Sầm San cùng Phó Lập Quần tấm ảnh, hát to: "Một lần là tốt rồi, anh mang em đi ngắm cùng trời cuối đất..." [*]

[*] Đây là bài "Một lần là tốt rồi" - Dương Tông Vỹ.
"Đi đu quay khổng lồ ngồi đi." Có người đề nghị nói.
"Hay là hoạt động tự do?" Chu Thăng nói, "Anh trai cùng chị dâu bỏ chạy mất rồi."
Hạ Lỗi nói: "Buổi tối có ăn cơm cùng nhau không?"
Chu Thăng suy nghĩ một lúc, dường như mọi người đều nghe theo hắn, Chu Thăng đưa mắt nhìn Dư Hạo, sau đó nói: "Không đi, bọn mày nhớ đi lấy cốc đồ uống."
Thế là mọi người đều tự đi kiếm hạng mục khác để chơi, nhưng gần đây nhất chính là đu quay khổng lồ, lại không có nhiều người xếp hàng nên mọi người ào ào lao đến đoạt vị trí.
Đu quay mặt trời cũng là kiểu chỗ ngồi cho tình nhân, hai người một toa, Chu Thăng lại gọi: "Dư Hạo!"
"Tôi đi lấy đồ uống." Dư Hạo nói.
Chu Thăng nhìn Dư Hạo, lại nhìn Hoàng Cảnh Nhã, cuối cùng nói: "Đi đi."
Dư Hạo đi tới bên ngoài của nhà hàng, nhìn thấy Chu Thăng dẫn Hoàng Cảnh Nhã đi xếp hàng ở đu quay khổng lồ, anh trai nhân viên cầm cốc đồ uống để lên mặt bàn cho Dư Hạo, y bắt đầu đếm rồi lấy điện thoại ra thanh toán tiền.
Quản lý nhìn đám học sinh đang đứng xếp hàng phía xa, trông thấy Chu Thăng cùng với Hoàng Cảnh Nhã đi vào đu quay khổng lồ, vô cùng cảm khái nói: "Tuổi trẻ tuyệt vời nhỉ, Dư Hạo, cháu có đang yêu đương không?"
"Không đâu." Dư Hạo thương cảm cười cười, hai, bốn, sáu...!Kỳ nghỉ hè này, công viên có bán cốc in ấn, trong đó có cả loại "cốc đôi tình yêu" đặc biệt, mua một tặng một, Dư Hạo tính toán tiếp, có 19 người, Chu Thăng đặt 18 cái cốc, tức là 9 đôi.
"Đủ chưa?"
"Đủ rồi."
Quản lý lại hỏi: "Trông số lượng thì mấy đứa chắc phải là số lẻ chứ nhỉ?"
"Một con chó độc thân như cháu, uống cái này làm cái gì?" Dư Hạo cười cười rồi xếp từng hai cốc đồ uống lại với nhau, đặt trên băng ghế, chờ bọn họ lại đây lấy.
Sau khi đi xong một vòng đu quay, mọi người bắt đầu lục tục đến lấy cốc đồ uống, còn có người lượn đi mua hotdog, từng người nói: "Cảm ơn thiếu gia."
Y ngồi trên băng ghế một lúc rồi bắt đầu mở ảnh chụp của Chu Thăng trong điện thoại lên, trong điện thoại của Dư Hạo có rất nhiều ảnh chụp của Chu Thăng, phần lớn đều là do y chụp, Chu Thăng nhìn thấy cũng không nói gì cả.

Dư Hạo lướt xem một loạt ảnh, thấy ảnh mình chụp lúc Chu Thăng đang ngủ.
Phó Lập Quần gửi cho y tấm ảnh chụp lúc đang xếp hàng, Dư Hạo để ý thấy trên tấm ảnh, ở chỗ ngoặt của hàng ngũ, Chu Thăng đang nhìn chăm chăm mình.
Ánh mắt của Chu Thăng có chút cô đơn.
Dư Hạo nghĩ thầm rằng, hẳn Chu Thăng cũng có một chút thích mình chứ, chỉ là chính bọn họ cũng không phân biệt được rõ ràng.

Nếu được phép xác định tính lịch sử của ngày hôm nay, nếu để y định nghĩa lại đoạn tình cảm này, thì Dư Hạo cảm thấy đối với Chu Thăng mà nói, có lẽ y càng yêu thích hắn hơn so với bạn bè, anh em tốt của hắn.

Tựa như buổi tối ngày hôm đó, Chu Thăng đã hỏi y: "Cậu tự nói xem, cậu là gì?"
Vấn đề này, Dư Hạo không có cách nào để trả lời lại, Chu Thăng cũng không thể trả lời được.
Từ khi y bắt đầu thích Chu Thăng thì y thường hay xem những bài chia sẻ cảm xúc của nhiều người trên mạng.

Bên trong mỗi một mối quan hệ tình cảm mà y đọc được, cũng có câu chuyện về một người đồng tính nam yêu một trai thẳng.

Nhưng cuối cùng thì họ sẽ vì tốt nghiệp, vì điều động công tác mà người ở trời nam người ở đất bắc, nhiều năm về sau, tình cảm của họ có thể sẽ lại càng thêm sâu đậm hơn, còn nếu không thì chỉ có thể cắt đứt rồi nhìn đối phương lập gia đình, nuôi dạy con cái, dần dần theo thời gian thì đoạn quá khứ không thể tách rời đó sẽ trở thành một đoạn hồi ức đẹp nhất.
Giống như tấm ảnh chụp này vậy, hãy lưu giữ nó mãi mãi, nhiều năm sau, khi chúng ta gặp lại nhau, khi nói đến những chuyện đã qua, ít nhất chúng ta cũng đã để lại biết bao điều tốt đẹp và hạnh phúc.
Dư Hạo ngẩng đầu nhìn đu quay khổng lồ ở trên cao, mây mù đậm đặc trên bầu trời dần tản mát ra.
"Này." Sầm San đã trở lại, ngồi ở bên cạnh Dư Hạo, thở một hơi đầy nặng nhọc.
"Không được rồi." Phó Lập Quần nói, "Phải để anh nghỉ một lúc đã."
Sầm San nói: "Dư Hạo, đưa cho anh trai em đồ uống để giảm sợ hãi đi, sau đó lại tiếp tục."
Phó Lập Quần nói: "Anh huyết áp cao! Não thiếu oxy! Đừng chơi nữa!"
Sầm San: "Chính anh nói là em muốn ngồi bao lần thì anh theo bấy nhiêu lần."
Phó Lập Quần đành phải nói: "Được, đi, hôm nay anh liều mạng với em.

Cảm ơn thiếu phu nhân đã đãi khách ạ!"
"Thiếu phu nhân đang ở trên kia." Dư Hạo nói, "Đừng có nói giỡn hại tôi."
Sầm San quở trách liếc nhìn Phó Lập Quần, Phó Lập Quần lại hì hì cười, hai người uống chút đồ uống, Sầm San hỏi: "Vẫn chưa xuống hả? Đã một tiếng rồi."
Dư Hạo nghĩ thầm, vừa rồi y không chú ý đến phía cửa ra của đu quay khổng lồ, chắc Chu Thăng phải ngồi xong rồi chứ, mà thôi, không quan tâm.
"Hai người có đi đu quay khổng lồ đi." Dư Hạo nói, "Em sẽ ngồi ở đây một lúc."
"Đúng, đúng, đúng." Phó Lập Quần nhanh chóng nói, "Kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi."
Sầm San đứng dậy lôi kéo Phó Lập Quần đi, Dư Hạo nhìn ngó xung quanh, nghĩ thầm chắc là Chu Thăng cùng Hoàng Cảnh Nhã đang đi chơi trò khác rồi đi, cúi đầu xuống xem điện thoại, Chu Thăng gửi một tin nhắn đến.
【Cậu đang ở đâu? 】
Dư Hạo chụp đống đồ uống bên cạnh mình, vẫn còn dư lại sáu cốc đôi nữa, Chu Thăng lại nhắn lại: 【Chờ tôi.


Trên bầu trời, mây đen cuồn cuộn, mưa nhỏ bay tán loạn trong gió, một vài giọt mưa lẻ tẻ rơi trên mặt Dư Hạo.
"Vẫn chưa nhận hết à?" Chu Thăng ngồi xuống bên cạnh băng ghế, hô hấp có phần dồn dập giống như vừa chạy xong.
"Triều Dương cùng anh Quân dẫn theo người yêu, không biết đã đi đâu rồi." Dư Hạo nói, "Phỏng chừng vẫn còn đang xếp hàng, Cảnh Nhã đâu?"
Dư Hạo vốn định nói "Thiếu phu nhân đâu", tiện thể nói đùa với Chu Thăng, nhưng y biết Chu Thăng không thích người khác nói như vậy, nên y đành thu liễm lại.
"Về rồi." Chu Thăng cầm cốc đồ uống, "Vừa đuổi cô ta đi xong, có lạnh không? Cậu vừa mới bị cảm lạnh xong, mặc áo khoác của tôi đi?"
Dư Hạo: "Không sao đâu."
"Ngồi đu quay không?" Chu Thăng nói, "Kệ bọn kia, cứ ném đồ uống của chúng nó ở đây, thích thì uống không thì nhịn."
Dư Hạo nói: "Không đi, tôi định đi về."
Chu Thăng mở nắp đồ uống nhìn Dư Hạo, một hơi uống hết nửa cốc, dễ nhận thấy hắn rất khát nước.
"Còn một cốc nữa cậu uống đi." Dư Hạo cười nói.
Chu Thăng bỏ cốc nước xuống, quay đầu nhìn đôi tình nhân đi trong công viên vui chơi này.

"Tôi muốn ngồi đu quay khổng lồ cùng cậu một lần nữa." Chu Thăng nghiêng đầu nhìn thẳng vào hai mắt Dư Hạo, nghiêm túc nói.
Dư Hạo: "..."
Giọng điệu của Chu Thăng vậy mà rất nghiêm túc, nghiêm túc giống như ngày đầu tiên họ biết nhau ở trong mộng vậy.
"Vậy đi thôi." Dư Hạo mỉm cười, có một số chuyện tình cờ nói ra rồi mới chính thức quyết định, mặc dù trong lòng y biết rõ cả hai người đều rất rõ ràng tư tưởng của nhau.
Chu Thăng đứng dậy đi xếp hàng, Dư Hạo đi theo phía sau, Phó Lập Quần và Sầm San vừa mới xuống dưới không bao lâu, Sầm San còn hướng về phía hai người mà huýt một tiếng sáo du dương trầm bổng.
"Hôm nay chị dâu buông thả bản thân quá nhỉ." Chu Thăng cười nói.
Dư Hạo nói: "Cậu có thể đi theo chị ấy ngồi tàu lượn siêu tốc đấy, ngồi cho đến khi công viên đóng cửa."
Chu Thăng: "Cậu không thích ngồi thì nói thẳng đi, đừng có nói móc tôi, đời người này chẳng lẽ không thể có cho mình một chút sở thích nhỏ hả?"
"Ý tôi không phải như vậy." Dư Hạo nói.
"Mấy ngày hôm nay cậu cứ đổi cách chọc giận tôi." Chu Thăng nói, "Cậu nghĩ tôi không biết à?"
"Không phải cậu cũng đổi phương thức chọc giận tôi hay sao?" Không biết vì sao mà đột nhiên Dư Hạo không kiểm soát được bản thân, cơn tức giận bất chợt xảy ra, y bị kích động đến mức chính bản thân cũng bất ngờ không kịp phòng bị.
"Thôi không nói nữa." Chu Thăng nói, "Tranh cãi để lúc khác đi."
Dư Hạo không nói gì, hai người đứng xếp hàng trước đu quay khổng lồ, nhân viên công tác để bọn họ đi vào, Dư Hạo cùng Chu Thăng tiến vào trong ghế lô, ngồi xuống, cửa đóng lại.
Đây là đu quay khổng lồ lớn nhất khu Hoa Trung [1], một vòng quay của nó mất khoảng nửa tiếng đồng hồ, bên trong gian ghế lô có mở nhạc, Chu Thăng thuận tay tắt nhạc đi, nhìn Dư Hạo, Dư Hạo thì lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
[1].

Bao gồm vùng Hồ Bắc, Hồ Nam ở trung du Trường Giang, Trung Quốc.
"Ngắm cảnh đi." Dư Hạo cười nói, "Nhìn tôi làm gì?"
Chu Thăng nói: "Vẫn chưa đi lên cao mà, nhìn cái khỉ gì được."
Dư Hạo nói: "Ở cùng với Cảnh Nhã cho tốt."
"Cậu không thích cô ta sao?" Chu Thăng nói.
Dư Hạo nhẹ nhàng nói: "Tôi rất thích cô ấy, chỉ cần là người mà cậu thích, tôi cũng sẽ thích."
Nghe nói như vậy, viền mắt Chu Thăng ửng đỏ trong nháy mắt, khi Dư Hạo tự mình nói câu đó ra khỏi cửa miệng, y có cảm giác rằng nước mắt của mình sắp mạnh mẽ trào ra
Chu Thăng hít sâu, cố gắng hết sức ổn định lại tâm tình, nói: "Nhưng tôi không thích cô ta, tôi phải làm sao đây?"
Trong chốc lát, Dư Hạo có chút dở khóc dở cười, y miễn cưỡng cười nói: "Không thích nhưng vẫn đưa cô ấy đi chơi? Tôi biết cậu sợ tôi để ý, thật sự không sao đâu..."
Đột nhiên, âm thanh của Dư Hạo dừng lại, cả thế giới xung quanh cũng trở nên vô cùng yên tĩnh.
Chu Thăng lấy ra một hộp nhạc màu bạc từ trong túi đeo ra, giống như một viên bảo thạch tuyệt đẹp, trên bề mặt hộp còn có hoa văn dạng đôi cánh thiên thần.
Dư Hạo không nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn Chu Thăng vặn dây cót trên hộp nhạc, Chu Thăng lật nó lại, mặt sau được ghi chữ "Z" trong tên Chu Thăng (Zhou Sheng) cùng với chữ Y trong tên của Dư Hạo (Yu Hao).

Chu Thăng vừa vặn dây cót, lại vừa căng thẳng khẩn trương mà giương mắt lên nhìn chăm chăm vào mắt Dư Hạo, căng thẳng đến mức ngón tay của hắn cũng run lên, âm thanh leng keng vang lên, chính là bài hát mà Dư Hạo đã từng hát qua, bài 《May mắn bé nhỏ 》.
Hóa ra em là may mắn mà anh muốn giữ lại nhất, hóa ra chúng ta lại cách tình yêu gần đến như vậy...
"Tặng cậu." Chu Thăng đưa hộp âm nhạc cho Dư Hạo, nói, "Tôi tự tay làm nó, tôi làm nó trong ba tháng, vì để...!ngày hôm nay...!đem nó...!đem nó...! tặng cho cậu, cậu sẽ nhận lấy nó mà đúng không? Cậu sẽ nhận, phải không?"
Dư Hạo nhận lấy hộp âm nhạc theo bản năng, có chút bối rối nhìn Chu Thăng.
Chu Thăng nói: "Tôi muốn nói...!Dư Hạo, tôi...!tôi..."
Nháy mắt hô hấp của Dư Hạo dồn dập hơn, gió lớn trên bầu trời cuốn sạch mây đen, tầng mây dày đặc bị đẩy lùi, vòng đu quay dần quay lên cao, ánh nắng mặt trời xuất hiện thật bất ngờ, đến mức không kịp chuẩn bị gì mà nó đã chiếu từng tia nắng xuống phía dưới.
"Tôi...!tôi nghĩ tôi thích cậu." Chu Thăng nhìn vào mắt Dư Hạo, nói, "Dư Hạo, cậu vẫn còn thích tôi chứ? Tôi đã chuẩn bị rất lâu, chính là...!không biết nên mở lời như thế nào, ngày đó tôi nói, việc tôi muốn trao đổi cùng với cậu...! là...!cậu có thể, có thể hẹn hò cùng với tôi được không...!Nếu cậu không ghét bỏ tôi thì tôi muốn được ở bên cậu, tôi cảm thấy tôi...!đời này tôi sẽ...!sẽ...!trừ cậu ra, tôi sẽ không thích ai khác."
Trong ghế lô của đu quay mặt trời lúc này cực kỳ yên tĩnh, chỉ có âm thanh của hộp nhạc vang lên, nước mắt của Dư Hạo suýt nữa trào ra khỏi vành mắt.
"Ông đây bị cậu bẻ cong mất rồi." Cuối cùng viền mắt Chu Thăng ửng đỏ, hắn nở nụ cười nói, "Mẹ kiếp, cậu có yêu tôi hay không, cho tôi một câu trả lời đi! Khóc cái chó gì? Nói chuyện!"
Dư Hạo cầm hộp âm nhạc đặt ở trước mũi, không ngừng nghẹn ngào, gật đầu, Chu Thăng đưa tay cầm lấy, một tay nắm chặt lấy tay Dư Hạo, một tay kia ấn gáy y, trán của hai người kề sát lại với nhau.
Trong sự tĩnh lặng, Chu Thăng nói bằng âm thanh hơi khàn khàn, hắn nhẹ nhàng nói:
"Dư Hạo, anh yêu em."
Dĩnh thị dần dần đắm chìm trong ánh nắng mặt trời, từ xa đến gần, trong phút chốc ánh mặt trời tràn ngập khắp mặt đất, mây mù trên núi Vân Đỉnh phía xa cũng tan hết, ánh nắng chiếu xiên vào bên trong ghế lô của đu quay khổng lồ, chiếu rọi cả hai người họ giữa dương quang rực rỡ, giống như đang đưa Dư Hạo tiến vào trong một giấc mộng.
Dư Hạo nức nở nói, "Em vẫn luôn thích anh.

Em...!không được, đột ngột quá, Chu Thăng."
"Anh biết có nhiều việc anh vẫn chưa làm tốt được, anh vẫn chưa có cách nào, ba mẹ anh, gia đình anh, chung quay thì bọn họ vẫn như vậy, không thay đổi.

Anh muốn khắc phục được những thứ này, anh muốn chăm sóc cho em thật tốt, anh bằng lòng cố gắng hết sức, anh muốn cầm Đồ Đằng của mình đến đây, biến nó thành hộp nhạc và giao nó cho em, nhưng quá khó khăn, thật sự quá khó, anh chưa hề thành công.

Anh chỉ sợ nếu mình đợi thêm nữa, em đã...!đã...!hoặc là, anh nghĩ trước tiên thì chúng ta nên xác định quan hệ trước? Anh nghĩ, chí ít anh cũng hiểu rõ trái tim mình, biết được anh đang đấu tranh vì cái gì."
Dư Hạo đã không nghe được Chu Thăng đang nói gì, ý thức của y trống rỗng triệt để, trong mắt chỉ còn lại khuôn mặt anh tuấn của Chu Thăng.
Chu Thăng giương mắt, im lặng đối diện cùng với Dư Hạo, sau đó hắn tiến lên, đặt một nụ hôn lên trên mặt Dư Hạo..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.