Tiêu Thừa làm hăng quá quá mức, đến cuối cùng, hắn làm nàng đến sắp ngất xỉu, lúc đó mới thu binh, thừa dịp bóng đêm lại bế nàng về Thừa Tú Cung.
Ngày thứ hai, Nhậm Khanh Khanh mới mở mắt, nghe thấy tiếng tiếng Tiểu Bảo ở bên ngoài gây chuyện muốn gặp nàng.
Trong phòng có cung nữ đứng ở một bên, thấy nàng tỉnh, chỉ hỏi có gọi tiểu tử vào không.Nhậm Khanh Khanh thấy trên người mình chỉnh tề, dù chưa mặc áo ngoài, nhưng không đến mức không cho hài tử nhìn được, gật đầu đồng ý.
Tiểu Bảo được cung nữ ôm, vừa thấy nàng hai mắt sáng lên, vươn hai tay muốn nhào vào ngực nàng.
Nhậm Khanh Khanh đang muốn đưa tay, lại phát hiện trên người tê mỏi, cánh tay cũng không nhấc lên nổi, càng đừng nói đến ôm tiểu hài tử.
Nàng chỉ đành bảo người ôm đến trên giường, lưng dựa vào gối đầu, dịu dàng hỏi: “Tiểu Bảo, làm sao vậy?”
Tiểu Bảo đã gần hai tuổi, miệng nói lúc cũng mơ hồ không rõ, nhưng nhiều lúc cũng hiểu được ý.
Ngón tay tiểu tử bụ bẫm chỉ chỉ bên ngoài, nghiêm túc nói: “Mười mấy người, bên ngoài.”
Nhậm Khanh Khanh giật mình, nhớ tới ma ma dạy nàng quy củ đã nói với nàng, ngày thứ hai sau khi phong phi sẽ có phi tần đến thỉnh an. Chỉ là nàng ngủ cho đến bây giờ, không biết làm đám kia người đợi đã bao lâu.
Trên người nàng đau nhức, một chút cũng không muốn động đậy. Tiêu Thừa dậy phân phó không cần đánh thức nàng, hắn làm càn đến canh năm, dường như trắng đêm chưa ngủ. Hắn hiểu rõ thể lực của Nhậm Khanh Khanh, tất nhiên là biết được sáng nay nàng sẽ dậy muộn.
Nàng đỡ eo ngồi dậy, mày nhíu chặt, đau từ nơi đó lan tràn lên trên.
Định cố gắng chống dậy đi ra ngoài gặp một lần, lúc này động cũng không động đậy. Sắc mặt nàng cứng lại, chỉ nghĩ đến đêm qua hắn quá mức như vậy, trong lòng lại mắng hắn vài câu.
Nàng tỉnh lại lúc mặt trời lên cao, gọi người đi truyền lời cho các phi tần, không ngoài ý muốn gây nên một trận xôn xao, phần lớn nói nàng cậy sủng sinh kiêu, làm cho cả hậu cung chờ lâu như vậy.
Vừa lúc định đi Tiêu Thừa lại khoác long bào tiến vào, mười mấy phi tần này cũng có người chưa từng gặp hắn bao giờ, muốn có tâm tư ngẫu nhiên gặp được hoàng thượng. Lúc này đã thấy hắn, đang muốn biểu hiện tốt một chút, hắn lại lập tức đi vào trong điện, cũng không hề liếc mắt một lần đám oanh oanh yến yến kia.
Cuối cùng mấy kiều nương tử như hoa như ngọc chỉ dám oán than rồi hồi cung, có người tức giận muốn đi tìm Thái Hậu cáo trạng, lại không biết bà cũng chẳng dám quản, bà còn đang chờ thấy được trưởng tôn* của mình đây. (*cháu đích tôn)
Tiêu Thừa đi vào, thấy mẫu tử đang ngồi xem tranh, Tiểu Bảo dựa vào lòng ngực mẫu thân, khuôn mặt nhỏ cười đến giống như một đóa hoa.
Hắn xách Tiểu Bảo đến bên mình, ngồi lên giường, cố ý nắm mặt tiểu hài tử:
“Sao không cho nương ngủ thêm một lát?”
Tiểu Bảo bị xoa như cục bột dường, tlại vui vẻ hơn, không khóc chút nào, hàm hồ nói: “Tiểu Bảo nhớ nương.”
Đôi mắt to đen láy của tiểu tử nhìn chằm chằm Tiêu Thừa, khuôn mặt nhỏ đầy ý cười: “Tối cùng cha nương ngủ.”
Ngoại trừ ngày đó Tiêu Thừa muốn dùng nhi tử để dỗ dành Nhậm Khanh Khanh, hắn chưa từng cho nhi tử ngủ cùng mẹ. Nhưng Tiểu Bảo lại nhớ đến hơi ấm trong vòng tay cha nương, có thể ngủ đến tận bình minh, trông mong nhìn hắn.
Tiêu Thừa kiến quyết từ chối: “Không được, ngươi đã lớn như vậy, tự mình ngủ.”
Hắn hồ ngôn loạn ngữ, nói tiểu tử hai tuổi đã quá lớn, chỉ sợ ban đêm làm phiền.
Nàng chưa nói một lời nâng mắt lên, đưa tay xoa xoa khuôn mặt vừa bị hắn nhéo: “Ngủ cùng nương.”
Một cài đầu thò qua, mặt dán ở mu bàn tay nàng, thấp giọng: “Ta thì sao?”