Nhậm Khanh Khanh chỉ nhìn mọi người ca múa, hòa thuận vui vẻ. Nàng sinh ra chán ghét, chuyển mắt qua thấy Chu Tồn Phong ở trong đám người đang nhìn mình, ánh mắt mang theo ẩn tình toàn là buồn bực, như muốn nói lại thôi.
Hắn làm cho mình ra vẻ đáng thương….. trong lòng Nhậm Khanh Khanh cười nhạo, cho dù ai ra vẻ đáng thương, hắn cũng không có tư cách này, nếu không phải hắn, hà tất nàng lại bị nam tử này ép buộc tiến cung.
Tiêu Thừa chống đầu, ra vẻ như đang xem dưới đài, thật ra vẫn luôn chú ý đến hai người bọn họ. Thấy hai bọn họ sóng mắt lưu chuyển, trong lòng không khỏi lại sinh ra chua xót, thấp giọng nói: “Nàng hồi cung đi”
Nhậm Khanh Khanh chỉ cho rằng hắn ngại vì có mình, nên không thể sủng hạnh được mỹ nhân ngồi ở bên, lúc này mới cho nàng rời khỏi. Chỉ là nàng thật sự nghĩ sai rồi, nàng chỉ ước gì hắn đừng có đến tìm mình, như thế nào lại để ý đến cái này?
Nàng dẫn theo cung nữ rời đi, ánh mắt Tiêu Thừa nặng nề nhìn bóng dáng nàng, thu hồi ánh mắt đưa đến trên người Chu Tồn Phong, hàm ý cảnh cáo.
Chuyện cũ năm xưa nếu đã qua, hắn nên buông, nếu không bỏ xuống được, nên chặt đứt từ giữa.
Nhậm Khanh Khanh trở về đến Thừa Tú Cung, Tiểu Bảo đã nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, tiểu tử có cung nữ cùng ma ma trông, gần đây cũng không quấn lấy họ ngủ cùng. Chỉ là nàng đoán Tiêu Thừa tối nay sẽ không đến đây nữa, nên đưa Tiểu Bảo đến tẩm điện, mẫu tử ngủ cùng nhau.
Ai ngờ đến gần nửa đêm, nàng cảm thấy trên người như đang có một quả núi lớn đang đè, làm không thở nổi, còn có cái gì vừa Liếm vừa cắn loạn trên mặt mình, như một con cẩu nhỏ nuôi hồi còn bé.
Nàng kêu lên một tiếng, cố gắng mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy gương mặt đáng ghét kia của Tiêu Thừa. Người hắn toàn mùi rượu, hơi thở nóng bỏng phun ra từ trong miệng phả vào mặt nàng, hun đến nhức cả đầu.
Thấy nàng bị mình đánh thức, hắn mang theo men say, duỗi tay cởi bỏ trung y (Áo ngủ), nhẹ nhàng xoa xoa vài cái bên bầu vú no đủ, nhếch khóe môi mút vào.
Trong lòng Nhậm Khanh Khanh hoảng loạn, một cái tát đánh vào trên sườn mặt hắn, vội la lên: “Không cần!”
Lực cũng không mạnh, nhưng đủ để làm hắn tỉnh lại. Đầu lưỡi hắn chống hàm trên, cả giận nói: “Nàng đánh nghiện rồi?!”
Thấy một màn tối nay, lúc này còn ngại không cho hắn chạm vào. Hắn không hiểu nổi, chỉ mới thành hôn ba năm, cũng không bao lâu, làm sao Chu Tồn Phong vẫn không thể buông xuống được nàng như vậy.
Hắn hung hăng cắn một miếng vào đầu ѵú, nhờ cảm giác say người cưỡi ở trên người nàng, ấn hai tay nàng muốn cắm ngay côn th*t đang cương cứng vào.
Âm thanh Nhậm Khanh Khanh mang theo tiếng khóc nức nở, nói: “Nhi tử ở đây!”
Thật ra vẫn chưa hẳn là quá say, Tiêu Thừa dừng một chút, bỏ tay nàng ra, đưa tay sờ vào bên trong, quả nhiên thấy Tiểu Bảo đang nằm trong chăn, chỉ vì tiểu tử co ro rúc lại một khối, nên mình không để ý đến.
Tiêu Thừa thuận thế nằm xuống bên cạnh nàng, ngủ ở bên ngoài, cánh tay dài đặt trên người nàng, cũng không so đo việc bị đánh, thấp giọng: “Vừa nãy không nhìn thấy.”
Nàng nương bóng đêm liếc mắt nhìn hắn một cái, xoay người đem Tiểu Bảo ôm vào trong lòng ngực, lại nhắm mắt như cũ.
Tiêu Thừa lại giữ eo nàng, kéo cả người nàng cùng hài tử vào người, môi hôn sau cổ nàng, nói:
“Choáng đầu quá.”
Thấy nàng không để ý tới, hắn lại gọi như gọi hồn, Khanh Khanh, Khanh Khanh cứ gọi mãi không ngừng.
Nhậm Khanh Khanh sợ hắn đánh thức Tiểu Bảo, quay đầu trừng hắn: “Làm sao?”
Hắn dính đi lên, mút mát cánh môi: “Uống nhiều quá……”
Nàng đẩy hắn, thật sự không còn kiên nhẫn, nhíu mày nói: “Uống nhiều quá để người khác đến chăm đi.”
Khóe môi Tiêu Thừa cong cong, chóp mũi cọ cọ gương mặt nàng, giọng nói khàn khàn: “Phải là nàng.”