Hắn cùng Nhậm Khanh Khanh cứng đờ, phần dưới hai người còn dính liến với nhau, hắn vẫn còn chưa bắn, dán chặt bên trong tiểu huyệt, rút cũng không rút ra được, chỉ có thể duy trì tư thế này.
Tiểu Bảo bò đến trên lưng Khanh Khanh, thăm dò nhìn ra bên ngoài: “Nương, cha nói.”
May mắn phía trên vẫn còn đắp chăn,nếu không Tiểu Bảo có thể thấy hết.
Hài tử hỏi, Tiêu Thừa bắt đầu giả chết, Nhậm Khanh Khanh đưa chân lên đá hắn một chút, chỉ nghe hắn kêu lên một tiếng, côn th*t vẫn chôn trong cơ thể nàng không động chút nào.
Nàng hơi hơi quay đầu, lao lực nhìn về phía Tiểu Bảo, dịu dàng nói: “Sao lại tỉnh?”
Nhậm Khanh Khanh theo ánh mắt tiểu tử nhìn về phía Tiêu Thừa, chỉ thấy mày nam tử nhăn lại, khóe môi mím thẳng, như rất quen thuộc việc giả vờ ngủ như thế này.
Nàng chỉ đành đáp: “Cha nói mê.”
Tiểu Bảo vươn tay, lau lau mồ hôi trên trán Tiêu Thừa trên, hiểu chuyện nói: “Cha mơ thấy yêu quái, sợ hãi.”
Tuy Tiêu Thừa đang say, chút nữa cũng bị tiểu tử chọc cười. Hắn sao có thể mơ thấy yêu quái, là đang đánh nhau cùng yêu tinh thì có, thiếu một bước nữa thì đúng có thể đi vào giấc mộng.
Nhậm Khanh Khanh bất đắc dĩ, đang muốn khuyên Tiểu Bảo nhanh ngủ tiếp, người còn giả vờ ngủ lúc nãy bỗng nhiên mở mắt ra, dùng sức đem nàng đè ở dưới thân, tay cũng ép Tiểu Bảo nằm xuống, thúc giục:
“Tiểu Bảo, mau ngủ, ngày mai cha dẫn ngươi đi chơi.”
Hắn nhéo nhéo mặt nhỏ tiểu tử, nhẹ giọng: “Cha tỉnh, Tiểu Bảo nên ngủ.”
Hắn ghé vào trên người nàng, côn th*t cương đến phát đau, nếu tiểu tử này không ngủ, chắc đem người cha này sống sờ sờ nghẹn chết.
Tiểu Bảo chớp chớp mắt, quay đầu nhìn về phía Nhậm Khanh Khanh đang bị đè nặng, nói: “Nương, ca.”
Nàng quay mặt đi, biết được đứa nhỏ này nếu đêm tỉnh sẽ không ngủ được nữa, nếu muốn ngủ tiếp nàng cần phải ca hát dỗ dành, nàng đành phải hé môi, ca một khúc ngủ yên.
Lúc này nàng đang hát, nam tử trên người lại không an phận, côn th*t cọ cọ ở bên trong, như làm nũng cầu nàng: “Ta muốn bắn, Khanh Khanh, ta muốn bắn.”
Âm thanh hắn nhỏ đến chỉ có hai người nghe thấy, nhưng Nhậm Khanh Khanh sợ ảnh hưởng đến hài tử, buồn bực trừng hắn: “Đừng nghịch.”
Hắn mím môi, gục đầu xuống ghé vào trước ngực nàng, bất động.
Bên Tiểu Bảo cuối cùng cũng truyền ra tiếng hít thở đều đều, Nhậm Khanh Khanh mới vỗ vỗ đầu hắn, có chút mệt mỏi: “Nhanh lên.”
Ý là hắn bắn nhanh lên, vậy mà nam tử như ngủ rồi, không rên một tiếng, vẫn không nhúc nhích.
Hắn say rượu còn lộ ra tính trẻ con, Nhậm Khanh Khanh liếc hắn một cái, cũng nhắm mắt lại.
Huyệt tuy trướng chút, nhưng mới vừa rồi đã tiết vài lần, nàng cũng không khó chịu, dù sao cũng bị hắn đè nặng hơn một chút. Hắn muốn cáu kỉnh, nàng lại không muốn dỗ, khiến cho hắn cứ nghẹn như vậy.
Mới nhắm mắt được một lát, hắn lại nhịn không được, lấy mặt cọ cọ vào dôi vú nàng, nhẹ giọng nói: “Khanh Khanh, khó chịu.”
Đúng thật là khó chịu, côn th*t hãm ở bên trong, lại không thể động, vừa mới bắt đầu đã muốn bắn, nghẹn đến bây giờ, mặt hắn nghẹn đỏ.
Nhậm Khanh Khanh thở dài, tóm lại là không lay chuyển được hắn, nhẹ giọng nói: “Bắn đi.”
Thật ra nàng nào có ngăn cản hắn, muốn bắn thì bắn, như thế nào thì như thế đó, đây không phải là cách dùng ngày thường sao, bây giờ say rượu không biết làm sao lại còn biết hỏi.
Tiêu Thừa ngẩng đầu, vụng vềcọ cọ cằm nàng, chống ở trên người nàng, đem tinh dịch cất trữ ở hai quả trứng bắn vào cho nàng.