Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 127: Hươu



Lúc này đã là cuối mùa thu, bãi săn Thu Lâm hiu quạnh, nhìn kỹ một lát, chỉ thấy mấy con thú hoang lớn mật vây quanh giương mắt nhìn một đoàn xe giá.

Huyện Hà ở Giang Nam, ít khi nhìn thấy một cảnh tượng bao la hùng vĩ như thế này. Đừng nói là Tiểu Bảo, ngay cả Nhậm Khanh Khanh cũng ghé vào cửa sổ trước xe ngựa, hai cái đầu lớn nhỏ chụm vào nhau, tò mò nhìn quanh khắp nơi.

“Nương, đó là  gì!”

Tiểu Bảo chỉ vào một con vật bốn chân, ngây ngốc nhìn mấy động vật nhỏ.

Nhậm Khanh Khanh  nhìn nửa ngày, trong lòng do dự, không chắc nói: “Chắc là hươu……?”

Lúc này, phía sau truyền đến một tiếng cười sang sảng, hai người  họ đồng thời quay đầu lại nhìn, thấy một nam tử tuấn lãng. Gương mặt đen đúa, cười lên làm hàm răng trắng bóng, có vẻ phúc hậu.

Hắn ôm quyền hành lễ về phía Nhậm Khanh Khanh, nói: “Nương nương, đây là hươu bào, biệt danh lộc lùn, con này không sợ người, gọi là hươu bào ngốc.”

Nhậm Khanh Khanh hiểu rõ gật đầu, đang muốn nói lời cảm tạ, bỗng nhiên trước mắt lại xẹt qua một người, đúng là Tiêu Thừa.

Hắn cũng mặc kỵ trang, thân hình cao lớn, gương mặt lạnh lùng, đôi mắt ưng mắt nhìn thẳng, chỉ nhìn chằm chằm phía trước, phảng phất chưa từng đưa mắt về phía bọn họ. 

Âm thanh của hắn từ phía trước truyền đến: “Trịnh Nhạc, đi thôi.”

Trịnh Nhạc cười hiền lành về phía nàng: “Nương nương, vi thần cáo lui.”

Dứt lời chân kẹp bụng ngựa, tốc độ nhanh hơn đuổi theo. Hai người họ đi song song, như có cảm tình rất tốt.

Nhậm Khanh Khanh quay đầu lại, chính thấy ánh mắt Tiểu Bảo  trông mong nhìn nàng: “Nương, cha đi rồi.”

Nàng hơi đau đầu, không biết đứa nhỏ này trí nhớ tốt như vậy từ bao giờ.

Nàng bất đắc dĩ, chỉ đành dỗ dành nhi tử kéo lại, nhằm phân tán lực chú ý.

Trịnh Nhạc đi theo phía sau Tiêu Thừa, trộm liếc hắn, nói thầm: “Hoàng Thượng, hà tất phải như thế……”

Vừa nãy rõ ràng ánh mắt trông mong nhìn về mẫu tử họ, mới nói vài câu, lại cáu giận rời đi, đúng là đau đầu.

Tiêu Thừa lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, tốc độ lại nhanh hơn.

Cho tới doanh trại, kia chỗ sớm có người sắp xếp xong, lều của nàng ngay bên cạnh Tiêu Thừa. Không bao lâu, sắp xếp cho mẫu tử bọn họ thật tốt, có cung nhân đến mời, nói Thánh Thượng mở tiệc trong trướng, mời nàng qua đó.

Nàng thở dài một hơi, hiện nay mình nàng làm bạn với thánh giá, không đi người ta lại chỉ trích.

Đến yến hội, vậy mà liếc mắt một cái lại nhìn thấy Tiêu Diệu, Nhậm Khanh khanh biết nàng ta bị điều đi đất phong, không biết lại trở về khi nào. Nhìn thấy nàng ta ở đây cũng phiền chán, theo bản năng lại nhìn về phía Tiêu Thừa, thấy sắc mặt hắn lãnh đạm, chỉ chống cằm nhìn những cung nhân đánh trống chơi nhạc cụ.

Hắn vừa không để ý đến nàng, nàng cũng không cần nhìn lại nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.