Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 128: Nhữ Dương công chúa



Trong lòng Tiêu Thừa không thoải mái, một mình hắn tự rót tự uống, không ngừng uống rượu.

Nhất thời trong lòng nhớ đến nàng biết rõ mình yêu thích hài tử, lại trộm tránh thai, nhất thời lại nghĩ tới trong cơn bệnh mà vẫn còn cầu tình cho Chu Tồn Phong.

Nàng hận hắn, trong lòng hắn rõ ràng. 

Chỉ là bây giờ mình lại cố ý chỉ cần nàng bồi giá, liếc mắt một cái cũng không nhìn mình, tình nguyện nhìn mấy con hát không thú vị dưới kia.

Hắn híp mắt, có chút say khướt nhìn về phía nàng —— khuôn mặt  nàng hồng nhuận, mắt hạnh ngập nước, hai bên má còn nhiều hơn một chút thịt.

Trong lòng lại khó chịu  thêm vài phần, mình không đi tìm nàng, nàng lại nhẹ nhàng như vậy, an dưỡng so với dáng vẻ gầy yếu lúc trước tốt hơn nhiều… 

Nàng cười tươi với Trịnh Nhạc …

Thôi, trách thì trách chính hắn, đoạt nghiệt duyên này là do hắn khơi mào, lại kiên trì không rời bỏ nàng. Chịu nàng lạnh lùng, là hắn xứng đáng.

Hắn cười tự giễu, đến lúc cung nhân bẩm báo nàng muốn trở về trướng trước, cũng không ngăn cản, chỉ phất phất tay.

Hắn thở dài một hơi, xoa xoa huyệt Thái Dương của mình. Xưa nay nàng mềm lòng, lúc đầu cho rằng trong lòng nàng có mình, chẳng qua cũng chỉ là ảo giác mà thôi.

Lúc này chỉ mới ở yến tiệc chừng mười lăm phút, nàng đã nhịn không được muốn rời đi.

Có lẽ ở lâu trong thâm cung, đúng là không hợp ý nàng.



Nhậm Khanh Khanh trở về trong trướng, muốn cùng Tiểu Bảo chơi đùa một phen, đang định đi ngủ, bên ngoài lại có người đến bẩm báo, nói là  Nhữ Dương công chúa tìm nàng có chuyện.

Nàng cau mày, trong lòng nghi ngờ, nàng với Tiêu Diệu có gì mà nói?

Chỉ là thân phận nàng ta tôn quý, lại tính cách dã man, lúc này Tiểu Bảo đã đi vào giấc ngủ, nàng sợ đánh thức nhi tử, Nhậm Khanh Khanh chỉ đành đi ra khỏi trướng.

Đôi mắt Tiêu Diệu trung đựng đầy lửa giận, dường như sắp nhịn không được muốn xông lên, lại  nắm chặt tay cố gắng nhịn xuống thân mình, cắn răng nói: “Thần phi, ta có việc tìm ngươi, chúng ta đến phía trước nói.”

Nhậm Khanh Khanh không ngốc, lúc này đã là đêm khuya, như thế để cho nàng ta tùy ý ra lệnh, chỉ đứng ở chỗ này, nhàn nhạt nói:

“Công chúa, có gì liền nói ở đây đi.”

Tiêu Diệu cười lạnh một tiếng, lớn tiếng nói: “Như thế nào, ngươi muốn ta đem quá khứ phong lưu của người kể ra trước mặt mọi người sao?”

Tâm nàng bỗng nhiên nhảy dựng, ngẩng đầu nhìn về phía nàng ta. Thấy trong mắt mang theo thù hận, như hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.

Nhậm Khanh Khanh mím môi, gọi hai cung nữ đến, thấp giọng: “Hai ngươi đi theo ta, có gì đó, lập tức đi tìm …hoàng thượng.” 

Đêm nay, nàng ta  không còn chán ghét nàng như trước nữa, dường như lòng tràn đầy hận ý. Cho dù bây giờ Tiêu Thừa không muốn gặp nàng, chắc chắn hắn cũng sẽ không để muội muội của mình làm hại nàng.

Tiêu Diệu dẫn nàng đến nơi không xa, đó là cạnh một hồ lớn cách bãi săn năm dặm.

Vừa đến chỗ đó, nàng ta tàn nhẫn ném về phía nàng một cái tát—

Theo bản năng Nhậm Khanh Khanh  giơ tay lên chặn, cánh tay ăn cái tát này, chấn động đến tê dại.

Con cháu hoàng thất tập võ từ nhỏ nên rất mạnh mẽ, Tiêu Diệu là nữ tử, tuy chỉ học chút da lông, Nhậm Khanh Khanh thân thể yếu đuối cũng không thể đọ được.

Thấy nàng tránh thoát một cái tát, sắc mặt Tiêu Diệu tối xuống, duỗi tay  sờ roi dài bên hông, rút ra, tung lên không trung một roi, phát ra âm thanh vèo vèo sắc bén. 

Nàng ta nghiến răng chửi một câu: “Nhậm Khanh Khanh, đồ tiện nhân này!” Cho đến hôm nay nàng ta mới biết được thân phận của nàng, mới hiểu được Thần Phi giả thanh cao này, chính là thê tử hương dã kia của Chu Tồn Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.