Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 132: Được



Giọng nói của Nhậm Khanh Khanh rất thấp, thấp đến mức chỉ có hai người họ nghe được. Ánh sáng yếu ớt tỏa ra từ những ngọn đuốc xung quanh phản chiếu lên khuôn mặt của nàng, khiến nàng trông mềm mại và kiên quyết.

Tiêu Thừa nhìn không rõ nàng, hai mắt trợn to, đồng thời hai tai bắt đầu ù đi, không nghe rõ âm thanh.

Bỗng nhiên đám người xôn xao, có người ngăn cách Nhậm Khanh Khanh ra, kêu lên: “Tai hoàng thượng có máu!”

Hắn nhìn nàng, mắt ưng xưa nay lộ ra vẻ nham hiểm hung ác lại có thêm một tia bi thương, hắn nghe thấy rõ, đó không phải là ảo giác.

Có cung nhân thị vệ bận trước bận sau, đưa mắt  nhìn hắn sắp được đưa đi, tay nàng nắm chặt thành quyền, cả người ướt đẫm đứng ở đó,  lòng có chút thất vọng, hắn vẫn không chịu thả nàng đi sao?

Nhưng vào lúc này, hoàng đế đang bị vây quanh bỗng nhiên quay đầu lại, mím môi thật chặt: “Được.” 

Đột nhiên Nhậm Khanh Khanh  ngẩng đầu lên, có chút không thể tin được nhìn theo hắn, sau đó mắt lộ ra tia vui mừng, quyền được tự do một lần nữa rơi vào tay nàng, giấu đi vẻ không cam lòng cùng tâm động ở trong lòng.

Hắn quay đầu, mờ mịt nhìn về phía trước, đưa tay lên sờ trán mình, nóng đến kinh người. Như thể toàn bộ sức lực đã bị lấy đi khỏi cơ  thể, hắn nhắm mắt lại hôn mê.



“Hoàng thượng bị ù tai bởi vì say rượu sau đó còn rơi xuống nước, nghỉ ngơi một  khoảng thời gian sẽ không đáng lo ngại.”

Âm thanh Lưu Nham đè rất thấp, nhìn qua đang không hiểu tình huống trước mắt.

Nhữ Dương công chúa Tiêu Diệu quỳ gối ngoài trướng của hoàng đế, mặt đầy vẻ sợ hãi, Trịnh Nhạc đứng ở bên cạnh nàng ta, trên gương mặt là vẻ không còn kiên nhẫn.

Trong trướng, người đã lạnh mặt với hoàng đế  hồi lâu là Thần phi sắc mặt tái nhợt, đang dùng khăn nóng đắp lên trán hắn.

Lúc này, Tiêu Thừa từ từ tỉnh lại, hắn đã từng đi chiến trường, cũng thường giơ đao múa kiếm, tố chất thân thể không kém. Rơi xuống hồ trong lúc say rượu sẽ nguy hiểm đến tính mạng đối với người bình thường, nhưng hắn không bị ảnh hưởng gì nghiêm trọng, hắn chỉ có một giấc mơ dài.

Hắn nhớ đến lần đầu tiên gặp gỡ Nhậm Khanh Khanh. Đám đông chen chúc trên đường cái, hắn ngơ ngẩn nhìn nữ tử có đôi mắt sáng lấp lánh đang ôm hài tử, khóe môi cong lên, mặt lộ vẻ tươi cười, hình như hắn chưa từng nhìn thấy nàng cười thoải mái như vậy.

Nàng gặp hắn, lần đầu chạm mặt cũng thật sợ hãi, càng từ chối hắn rồi vội vàng rời đi. 

Rồi sau đó ở trong tư ngục, hắn chứng kiến cảnh mình dùng sức mạnh đối với một nữ tử yếu đuối đang nhu nhược vì sốt cao, sau đó năm lần bảy lượt muốn bóp chết nàng. 

Hắn có chút hồ đồ, sao hắn có thể đối với Khanh Khanh như vậy?

Hắn động tâm mà không nhận ra, cho đến khi muốn thân thể nàng còn chưa đủ, muốn trái tim của nàng mới phát hiện, từ lâu nàng đã không cười với hắn, nàng chưa bao giờ cười với hắn.

Nàng ở bên cạnh hắn cũng không vui vẻ, cho nên lúc ở biệt uyển vẫn luôn nói muốn trở về nhà, ở trong cung nói muốn xuất cung, nàng có thói quen sinh sống ở bên ngoài, huống chi, ngay từ đầu mình đã lừa dối nàng trước.

Lông mi Tiêu Thừa run rẩy tỉnh lại, đôi mắt vô thần nhìn chằm chằm trên đỉnh màn, khắp người phát lạnh.

Trên mặt bị người lau lau, vừa nhẹ nhàng lại ấm áp, hắn quay đầu sang, nhìn thấy nàng.  Nàng cùng người trong mộng hợp làm một, con ngươi lấp lánh nước rũ xuống, cùng tầm mắt hắn giao nhau.

Nàng ngơ ngẩn, không biết nên nói gì, Tiêu Thừa nhẹ nhàng đẩy tay nàng ra, ho khan hai tiếng, nói: “Tiêu Diệu đâu?”

Lời vừa ra khỏi miệng hắn đã ngây ngẩn cả người, vậy mà hắn không nghe được âm thanh của chính mình.

Nhậm Khanh Khanh đưa lên một tờ giấy, trên đó đã viết rõ lý do, vì rơi xuống nước, cho nên hắn sẽ không nghe rõ một thời gian.

Chỉ là việc xử lý Tiêu Diệu cũng không cần tai, lúc đó hắn chạy đến roi của nàng ta vẫn còn đang nắm trong tay, vẻ mặt chột dạ, khi đó hắn nóng lòng cứu người, nên lúc này mới có thời gian quản.

Giọng Tiêu Thừa lớn hơn nữa, lạnh nhạt nói: “Bắt Tiêu Diệu lại đây.”

Tiêu Diệu quỳ gối ngoài trướng, bên tai truyền đến âm thanh của hoàng huynh, sợ tới mức run lên. Nàng ta năn nỉ mà nhìn về phía Trịnh Nhạc, nhưng hắn quay mặt đi đi, sắc mặt lãnh đạm. Nàng ta mở miệng muốn đi cầu hắn, lại bị thị vệ vây quanh, sau đó ép người đi vào trong trướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.