Tiêu Thừa ngủ vẫn không yên ổn, đầu vẫn luộn cọ cọ vào ngực nàng, tay ôm chặt, kẹo đến nàng muốn động đậy cũng khó.
Nhậm Khanh Khanh không ngủ được, trên người hắn quá lạnh, tuy nàng vẫn luôn ôm ấp, nhưng cũng chỉ tốt lên một chút.
Có lẽ là quá lạnh, theo tiềm thức Tiêu Thừa cọ cọ bên ngoài vạt áo nàng, áo trong bó chặt, hắn cọ không vào bên trong được, vẫn luôn dùng chóp mũi chọc loạn.
Nhậm Khanh Khanh cắn cắn cánh môi, bất luận như thế nào, hắn cũng vì mình mới nhảy xuống hồ. Nàng tháo đai lưng bên hông, tay run run cởi xiêm y ra.
Da thịt trắng nõn lộ ra, hắn theo đó dán vào, hắn lạnh làm nàng nổi cả da gà, hắn còn đưa đầu lưỡi ra Liếm một chút, lạnh cùng nóng giao hòa, làm nàng phát run.
Hắn mơ mơ màng màng nằm đè ở trên người nàng, nói mê: “Lạnh quá……”
Tiêu Thừa cởi bỏ áo nửa người trên, tay hoàn toàn dán vào da thịt của nàng, chân cũng đá loạn, muốn tìm đến nguồn nhiệt.
Nhậm Khanh Khanh cắn răng cởi xiêm y ra, lộ ra trọn vẹn bị hắn ôm lấy.
Thân thể ấm áp bị hắn dán chặt vào, môi mỏng phát ra một tiếng thở dài.
Nàng quá ấm, hắn muốn nhập vào trong cơ thể.
Chỉ ôm như vậy, rất nhanh Nhậm Khanh Khanh đã ý thức được có gì đó không đúng.
Hai bầu vú nàng gác ở cần cổ hắn, núm vú bị hầu kết quét qua, rất nhanh thấm ra một chút sữa. Càng đừng nói lúc này hai chân bị kẹp chặt. Dục căn đặt giữa hai chân chậm rãi cứng lên, chọc thẳng tắp vào giữa chân tâm.
Thiên tính cho phép, hắn nhắm chặt mắt, lao lực áp đến trên người nàng, côn th*t hơi hơi cọ xát, đánh vòng xung quanh huyệt khẩu ướt át của nàng.
Gương mặt Nhậm Khanh Khanh ửng đỏ, chỗ kia còn chảy nước, làm ướt quy đầu cực đại của hắn, mắt thấy hắn muốn động thân đi vào, nàng xê ra xa một chút, nhẹ giọng: “Tỉnh tỉnh……”
Mặt nam tử cọ cọ ngực hàng, hàm hồ rêи ɾỉ: “Khanh Khanh, mệt.”
Nàng đúng là bất đắc dĩ, nơi nào mệt nhọc mà cây gậy phía dưới kia còn có thể động?
Lúc này hắn ngủ đến hồ đồ, Nhậm Khanh Khanh không lay chuyển được hắn, chỉ có thể tùy ý cho người tới.
Hắn thẳng lưng trầm xuống, chậm rãi dùng côn th*t đẩy hoa huy*t ra, đi vào, hai người đều rên lên một tiếng.
Tiêu Thừa rên vì bên trong quá nóng, bao bọc đến hắn tê dại, mà Nhậm Khanh Khanh lại vì lâu rồi không làm chuyện ấy, thoáng chốc hắn nhập vào động, làm hoa môi nhỏ hẹp căng ra, vừa trướng vừa căng.
Tiêu Thừa bị hút đến mở mắt ra, hắn còn có chút mơ hồ, ấn đầu vai nàng ra vào vài cái, rồi sau đó không có sức lực, liền nằm liệt ở trên người nàng, nhắm mắt lại ngủ thϊếp đi.
Nàng bị hắn ép tới không thở nổi, cố sức muốn đẩy hắn ra, nào biết được người này như đang năm mơ, môi mím chặt, hơi sụp eo, rút côn th*t ra một chút sau đó lại cắm vào.
Thực sắc tính dã, hắn lại đang quá thèm, bệnh đến ngất xỉu cũng không thành thật, cứ như vậy nhẹ nhàng ma sát nàng, không phải mạnh bạo ra rồi vào như trước, nhẹ cũng mài ra hứng thú nho nhỏ.
Hắn vừa ôm nàng vừa chậm rãi ra vào, thân thể bắt đầu nóng lên, không lạnh như vậy nữa, sức lực cũng tăng lên. Hắn đỉnh đỉnh mạnh vào cái, chống vào hoa tâm, làm nàng tiết ra một dòng nước.
Trán Nhậm Khanh Khanh thấm mồ hôi mỏng, hơi hơi thở dốc, nhưng vào lúc này, hắn bỗng nhiên rút dục căn ra ngoài, bắn một dòng tinh dịch lên bụng nhỏ của nàng.
Nàng hơi ngây ngốc, hắn động nàng bao nhiêu lần, có lần nào bắn ra ngoài đâu?
Tiêu Thừa thoải mái, lại nằm xuống, thấp giọng nỉ non: “Khanh Khanh, ta không đi vào, không cần tránh thai.” Nàng ngơ ngẩn, lúc này mới rõ hóa ra hắn đã biết việc mình tránh thai. Nhưng với tính tình của hắn, làm sao lại không tức giận? ngày đó Tiểu Bảo nói hắn khóc, chẳng lẽ cũng là vì việc này sao?