Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 137: Có nhớ ta?



Sau việc này, Nhậm Khanh Khanh cảm thấy việc kinh doanh đậu hũ ở đây không ổn nữa, gần đây vẫn vội vàng tìm một tiệm khác. Chung quy việc quan trọng nhất là Tiểu Bảo phải tìm một tiên sinh, nàng bận đến mức chân không chạm đất. 

Mấy ngày sau, ban đêm nàng mộng thấy hắn.

Nói là mộng cũng không đúng lắm, ban ngày nàng quá bận, ban đêm bị gió lạnh thổi đến làm cho tỉnh dậy, mơ mơ màng màng muốn bò dậy đóng cửa sổ, mở mắt ra đã nhìn thấy hắn.

Tiêu Thừa mặc bộ y phục màu đen, cả người ẩn trong bóng tối, đen tuyền một khối.

Hắn ngồi ở mép giường của nàng, không biết đã ngồi bao lâu, cửa sổ đóng trước khi đi ngủ lúc này đang mở rộng.

Nhậm Khanh Khanh mệt không mở được mắt, mê man sờ sờ qua, trong lòng không chắc chắn là bao. 

Hắn đưa tay nắm lấy tay nàng, lòng bàn tay ấm áp bao bọc bàn tay nhỏ nhắn, làm nàng càng thêm mê man.

Hắn nhẹ nhàng cầm tay kéo đến trước mắt, môi dán lên, tiến vào lòng bàn tay nàng. 

Hắn hừ cười một tiếng, nàng nghe vào tai không rõ ràng lắm: “Nhậm Khanh Khanh, sao nàng đến chỗ nào cũng bị người ta bắt nạt thế?”

Nàng mê man phản bác: “Chỉ có ngươi bắt nạt ta…..”

Mới vừa đến thượng kinh đã bị thị vệ của hắn đẩy ngã, lại bị bắt vào tư ngục, còn không phải là hắn thích bắt nạt nàng sao?

Tiêu Thừa cho rằng nàng còn để ý đến việc trước đó, nhất thời không lên tiếng.

Lúc này nàng mới biết hỏi: “Sao ngươi lại đến đây?”

Nàng dừng một chút, hừm một tiếng: “Nơi này rất xa rồi…..”

Lĩnh Nam cách thượng kinh bao xa, nàng biết đây là nằm mơ nên mới yên tâm hỏi như vậy, ngày thường muốn nghĩ cũng không dám nghĩ. 

Tiêu Thừa cắn cắn mu bàn tay nàng, thấp giọng: “Đồ không có lương tâm, mình hiểu được còn muốn chạy xa như vậy.”

Nhậm Khanh Khanh không đau lắm, nhưng hơi bực bội: “Sao lúc nào ngươi cũng cắn người.”

Ở trong mộng cũng muốn cắn, đúng là quá mức.

Hắn Liếm  một miếng, biết sẽ không để lại dấu răng, bất đắc dĩ cười nói: “Ở bên ngoài càng ghê gớm hơn.” 

Nàng bất mãn rút tay về, ôm chặt chăn bông trên người, mắt buông xuống nhưng vẫn không đi vào giấc ngủ, sợ chớp mắt một cái hắn sẽ biến mất.

Người đó cởi giày lên giường, đẩy người nàng vào trong, tay gác lên cách lớp chăn khoanh chặt lấy nàng. 

Nhậm Khanh Khanh bị hắn ép chặt đến không thể thở, nhưng không tránh né, nửa gương mặt vùi trong chăn, mắt hạnh sáng lấp lánh: “Người lạnh quá.”

Tiêu Thừa “Ừm” một tiếng: “Nàng ấm là được.”

Hắn cưỡi ngựa vài ngày, đêm nay mới đến Lĩnh Nam, trên người có khí lạnh, sợ làm nàng lạnh sẽ thức dậy, chỉ là thật sự nhớ nàng, lúc này mới nhịn không được bò lên ôm vào lòng.

Hắn thò lại gần thêm chút,  chóp mũi lạnh lẽo chống nàng, trong miệng thổi ra khí lạnh: “Có nhớ đến ta?”

Bên tai nàng hồng lên, tuy ở trong mộng, nàng cũng không dám đáp lại lời này.

Lông mi nàng run rẩy vì thẹn, nhìn qua như xấu hổ.

Hắn dùng gương mặt lạnh lẽo cọ cọ, ép hỏi: “Nói không?”

Nhậm Khanh Khanh xấu hổ buồn bực liếc mắt trừng hắn, cả giận: “Ở trong mộng cũng bắt nạt ta.”

“Đoán một lần là ra, nhất định không nhớ.”  Hắn chua lòm:  “Ngày thường nhiều nam tử cười với nàng như vậy, còn có bà mai giới thiệu nhà tiếp theo, làm sao nhớ đến ta.” 

Nàng có chút do dự, trái tim nảy thình thịch: “Nhớ……”

Tiêu Thừa nhướng mày, định trêu nàng một chút, nào biết miệng nàng lại có thể nói ra được lời như vậy. 

Hắn hôn hôn môi nàng, lạnh đến mức làm cho nàng run lên: “Nơi nào nhớ? Là vú của Khanh Khanh nhớ, hay vẫn là tiểu huyệt nhớ?”

Mặt nàng cùng bên tai căng đến đỏ bừng, bực bội nói: “Làm sao lại không đứng đắn!”

Ở trong mộng cũng như vậy, chẳng lẽ nàng đang mộng xuân?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.