Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 142: Đánh giặc



Náo loạn một hồi, đến cuối cùng, toàn thân Nhậm Khanh Khanh như bị bắn đầy tinh dịch  của hắn, mơ mơ màng màng ngủ mất mà tay vẫn còn không quên ôm eo hắn, đầu vùi vào lồng ngực hắn. 

Tiêu Thừa ôm nàng nằm chốc lát, trong lòng vừa chua vừa ngọt, nàng coi đêm nay như một cơn mộng xuân, cũng không muốn tin đây là sự thật.

Chỉ là một năm trôi qua này cũng đáng, cuối cùng cũng chịu nói muốn hắn.

Hắn xoa xoa đầu nàng, tìm khăn ướt lau toàn thân từ trên xuống dưới, thu dọn thỏa đáng rồi yên lặng rời đi.

Đi ngang qua phòng của Tiểu Bảo, lại đẩy cửa đi vào, dém góc chăn cho hài tử lâu ngày không gặp, nói nhỏ: “Nhi tử ngốc, chớ có thấy nam tử nào đều gọi cha, qua thời gian nữa cha đến đón các ngươi.”

Thấy tiểu tử ngủ ngon lành, hắn cười bất đắc dĩ chọc chọc cái trán tiểu tử, xoay người rời đi. 

Hà Thiên Sinh cùng Trịnh Nhạc ở bên ngoài chờ hắn, Tiêu Thừa nhảy lên yên ngựa, nói: “Đi thôi.”



Ngày hôm sau, Nhậm Khanh Khanh tỉnh lại, chỉ cảm thấy trên người đau nhức không thôi,giấc mộng xuân kia phảng phất như là thật, ngay cả mùi Long Diên Hương trên người hắn cũng du đãng ở đầu mũi.

Nàng mờ mịt nhìn xung quanh, chỉ thấy giường đệm sạch sẽ, trên người nàng cũng không có  dấu vết nào, chỉ có cánh hoa phía dưới hơi sưng đỏ, đoán chắc mình nằm mơ nhịn không được chơi đùa một phen.

Nhất thời có chút xấu hổ, nàng làm sao lại có giấc mộng hoang đường như vậy.

Chỉ  là trong lòng  buồn bã không thôi, lại không dám nghĩ đến nơi sâu bên trong là mình đang buồn bã điều gì. 

Hôm nay Tiểu Bảo thức dậy sớm hơn so với nàng, một người tự mình chơi đầu gỗ trong viện, vừa thấy mẫu thân đi ra, lập tức ném đồ vật trong tay đi, hưng phấn mà chạy tới: “Nương, mặt trời phơi mông rồi.”

Bên tai Nhậm Khanh Khanh hơi hồng, nàng sa vào cảnh trong mộng kia, vậy mà  ngủ đến lúc mặt trời lên cao, còn bị nhi tử giễu cợt. Nhưng thời gian cũng muộn rồi, nàng quyết định không mở tiệm đậu hũ nữa, dẫn theo Tiểu Bảo ra ngoài chơi một chuyến.

Tiểu Bảo vừa nghe vậy, lập tức vỗ vỗ tay, đôi mắt lấp lánh ý cười: “Nương thật tốt!”

Tiểu bảo lại cúi đầu chơi khối gỗ, lầm bầm lầu bầu: “Trong mộng có người gọi ta là nhi tử ngốc……”

Ba tuổi tiểu tử này đã thích nói chuyên, xưa nay đều lẩm bẩm một mình,  Nhậm Khanh Khanh mơ hồ nghe được, cũng không để ý.

Nàng mặc áo ngoài cho Tiểu Bảo,dắt nhi tử ra cửa, mới vừa bước ra cửa nhà  đã gặp Triệu Thẩm ở bên cạnh, nàng là người tốt bụng, hai người ngày thường đều cho qua cho lại chút đồ ăn. Thấy nàng dắt tay hài tử đi ra, cười chào hỏi cùng nàng: “Nhậm nương tử, dẫn Tiểu Bảo  ra ngoài chơi a!”

Nhậm Khanh Khanh cũng cười cười: “Đũng vậy, hôm nay rảnh rỗi, muốn dẫn Tiểu Bảo lên phố mua y phục mới.”

Mắt Triệu thẩm nhìn quanh mắt bốn phía, để sát vào bảo nàng cúi đầu,như muốn nói một chút tin tức không thể nói.

Nhậm Khanh Khanh bất đắc dĩ gục đầu xuống, còn cho rằng lại là chuyện nhà ai, lại nghe nàng nói: “Gần đây vẫn nên trữ chút lương thực ở nhà đi, nghe nói phương bắc muốn đánh giặc, Hoàng thượng phải ngự giá thân chinh!”

Tâm bỗng nhiên chững lại, đầu ngẩng lên cao cao, âm thanh hơi run rẩy: “Việc từ khi nào?”

Triệu thẩm chưa phát hiện ra biến hóa này, chỉ nói lý do rõ ràng: “Trước đó có tin tức, chỉ là không biết thật hay giả, ai cũng không dám truyền loạn. Nghe nói gian tế Bắc Liêu trói công chúa lại, ở trước trận gào thét, nên hoàng thượng mới phải tự mình đi.”

Tay nàng run run, trong lòng chợt có dự cảm, đắng chát mở miệng: “Gian tế……”

“Ai da, nói là phò mã! Đều nói phu thê cảm tình thân thiết nhất, người  Bắc Liêu này thật nhẫn tâm, thê tử của mình cũng không màng…” 

Còn lại nói gì nàng nghe không rõ, lỗ tai ong ong, chỉ cảm thấy đầu có chút hôn mê.

Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua Tiểu Bảo đang ngoan ngoãn chờ mình, dường như không thở nổi.

Nhậm Khanh Khanh có chút không còn đứng được, nàng ngắt lời người đang lải nhải, miễn cưỡng cười nói: “Triệu thẩm, thân thể ta lại không thoải mái, đi về trước.” Dứt lời, nàng cố không nhìn vào ánh mắt lộ vẻ kỳ quái kia, bế Tiểu Bảo lên, bước đi về phía nhà mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.